Chương 60: Không kịp trở tay

Ly hôn chính là hai người đã không còn quan hệ gì nữa. Còn anh hiện tại thế này là đang tính làm gì? Kiều Tâm Uyển không hiểu, cũng không muốn hiểu. Đủ loại cảm xúc khi nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm qua, lúc này lại ùa về, cô hơi chau mày. Ánh mắt trong suốt như nước. Nơi đó không hề có chút ít hình bóng của Cố Học Võ.

Ánh mắt Cố Học Võ chấn động một chút, trong khoảng thời gian ngắn không thể tìm được lời phản bác. Con ngươi đen thu lại, bên trong nhuốm vài phần tối tăm. Anh nhìn Kiều Tâm Uyển, lại nhìn Quyền Chính Hạo ở phía sau cô, trong mắt phảng phất có vài phần không hài lòng.

“Kiều Tâm Uyển. Anh ta là ai vậy?” Nhanh như vậy đã sà vào lòng gã đàn ông khác? Cô rốt cuộc có biết cô đang làm gì không?

“Cố Học Võ.” Nhẹ nhàng mở miệng, giọng Kiều Tâm Uyển bình tĩnh đến mức ngay cả cô cũng phải ngạc nhiên: “Xin lỗi. Tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của anh.” Hiện tại không có việc gì quan trọng hơn buổi họp báo. Cô lướt qua Cố Học Võ, đi xuống lầu.

Quyền Chính Hạo chỉnh lại quần áo, đi theo sau cô: “Đợi tôi. Cùng nhau đi.”

Kiều Tâm Uyển không trả lời, không cự tuyệt, cũng không đồng ý, vẫn như cũ bình tĩnh bước về phía thang máy. Phong thái ung dung giống như lúc này cô đang đi dạo phố vậy. Cố Học Võ đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng của cô. Thấy người đàn ông kia đang nhắm mắt theo đuôi cô, trong mắt liền hiện lên một chút không hài lòng. Nhìn Kiều Tâm Uyển, anh lấy di động ra bấm mấy con số. Nhẹ giọng dặn dò người bên kia một câu, lúc này mới đi xuống lầu.

Buổi họp báo của Kiều thị. Lãnh đạo cấp cao bao gồm Kiều Tâm Uyển và Kiều Kiệt cả Quyền Chính Hạo đều tham dự. Hai người đàn ông đẹp trai và một mỹ nữ, tuy rằng không phải là ngôi sao, nhưng mà vào chỗ ngồi lại làm tốn vô số cuộn phim.

Kiều Tâm Uyển khẽ mỉm cười trả lời câu hỏi của phóng viên. Cũng mời Quyền Chính Hạo đưa ra những thông tinh chuẩn xác về nguồn năng lượng mới mà tập đoàn Chính Quyền hiện đang khai phá.

Khí thế của Quyền Chính Hạo vô cùng mạnh mẽ, mấy nữ phóng viên xinh đẹp nhìn thấy anh ta hai mắt đều bắn ra vô số những ngôi sao nhỏ. Vậy mà cũng có phóng viên của một tờ báo nhỏ đứng lên hỏi Quyền Chính Hạo đã kết hôn hay chưa.

“Vẫn chưa.” Quyền Chính Hạo cười, để lộ ra hàm răng trắng: “Nhưng mà tôi đã có người thích rồi.”

Nói lời này xong, ánh mắt anh ta cũng không quên quét về phía Kiều Tâm Uyển, Kiều Tâm Uyển không ngờ anh sẽ làm như vậy nên nhất thời có chút xấu hổ. Phóng viên hiện tại cũng không hỏi tình hình kinh doanh của Kiều thị mà nhanh chóng chuyển hướng mục tiêu sang Kiều Tâm Uyển.

“Tổng giám đốc Kiều, không biết cô đã kết hôn chưa?”

“Tôi. . . . . .” Kiều Tâm Uyển còn chưa mở miệng, Quyền Chính Hạo đã mở miệng trước: “Cô ấy đang độc thân, cho nên tôi muốn chính thức theo đuổi cô ấy.”

“Woa. . . . . .” Người bên dưới ồ lên. Dường như chủ để của buổi họp báo là gì không quan trọng. Chỉ có tổ hợp trai tài gái sắc lại đều giàu có như nhau mới hấp dẫn được ánh mắt của mọi người. Có phóng viên lại rất có khả năng tán dóc: “Tôi phát hiện tổng giám đốc Quyền và tổng giám đốc Kiều cũng giống tướng vợ chồng lắm đó.”

“Đúng đó.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Nam đẹp trai, nữ đẹp gái.

“Kỳ thật hôm nay tôi ở đây còn muốn tuyên bố một tin tốt.” Kiều Tâm Uyển nhìn tình huống trước mắt liền cầm lấy micro chặn lời của phóng viên.

“Bách hóa Kiều thị, trong ba ngày tới sẽ tiến hành khuyến mãi, chúc mừng bách hóa Kiều thị tiến quân vào ngành sản xuất nguồn năng lượng mới. Hy vọng các bạn phóng viên tuyên truyền nhiều hơn giúp chúng tôi. Lát nữa công ty mời cơm miễn phí, mọi người có thể xuống lầu thưởng thức buffet các món ngon mỹ vị. Cám ơn mọi người.”

“Ồ.” Dưới đài có phóng viên phát ra tiếng hoan hô. Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, trong mắt hiện lên một tia hài lòng. Đối với khả năng kiểm soát tình hình của cô, Quyền Chính Hạo từ chối cho ý kiến. Trong tình huống như vậy, phản ứng của Kiều Tâm Uyển thật đúng là nhanh. Trong mắt anh ta hiện lên một tia tán thưởng.

Cố Học Văn ngồi ở dưới sân khấu từ đầu đến cuối không nói một lời, chỉ nhìn Kiều Tâm Uyển trên bục phát biểu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phong tình. Gương mặt lúc đó tự tin vô cùng. Cho dù vừa rồi bị phóng viên làm khó cũng chỉ bối rối trong nháy mắt rồi trong thời gian nhanh nhất đã bình tĩnh trở lại, quay về với một Kiều Tâm Uyển tràn đầy tự tin. Anh chưa từng nhìn thấy cô như vậy. Con ngươi đen sâu lắng, sóng mắt lưu chuyển, nhìn người phụ nữ này, trong mắt anh có nghi hoặc cũng có kinh diễm.

Càng tiếp cận càng hiểu, càng có thể thấy những khía cạnh khác của Kiều Tâm Uyển trước đây anh chưa từng phát hiện. Cô có rất nhiều mặt. Hình như các mặt đều không giống nhau. Mà mỗi một mặt lại đều không giống Kiều Tâm Uyển mà anh biết trước kia. Còn Kiều Tâm Uyển kiêu ngạo ương ngạnh, tùy hứng ích kỷ càng ngày càng xa vời.

Anh thậm chí nghĩ không ra Kiều Tâm Uyển trong ấn tượng trước kia có dáng vẻ thế nào. Lúc này, ngồi ở dưới sân khấu anh chỉ nhìn thấy Kiều Tâm Uyển tự tin, tự nhiên, và xinh đẹp.

Sau khi tuyên bố buổi họp báo kết thúc, mọi người rời khỏi hội trường. Anh vẫn ngồi bất động như vậy. Từ đầu tới cuối, Kiều Tâm Uyển vẫn không có phát hiện, dưới sân khấu vẫn còn một người là Cố Học Võ. Hoặc là cô biết lại cố ý lờ anh đi? Nhưng mà chuyện này không quan trọng, quan trọng là…, anh sẽ lập tức làm cho Kiều Tâm Uyển chủ động tới cửa tìm anh.

Kiều Tâm Uyển rời khỏi hội trường, lên lầu quay về văn phòng của cô. Quyền Chính Hạo vẫn đi phía sau, cô vào cửa, nhìn thấy Quyền Chính Hạo vẫn đi theo thì dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, vẻ mặt bất mãn trừng mắt với anh.

“Tổng giám đốc Quyền, anh không cảm thấy ở hoàn cảnh như hôm nay mà còn công khai đùa như vậy là quá đáng à?”

“Đùa?” Quyền Chính Hạo nhíu mày, không rõ ý cô: “Tôi công khai đùa cái gì?”

“Anh nói tôi độc thân anh sẽ theo đuổi tôi.” Lúc Kiều Tâm Uyển hơi mất tự nhiên nhắc lại lời này. Cô cũng không phải là một người phụ nữ có kinh nghiệm yêu đương phong phú. Theo cô thấy một người đàn ông có thể tùy tiện nói theo đuổi một người phụ nữ thì chỉ là biểu hiện của sự lỗ mảng, không thận trọng.

“Chẳng lẽ cô không phải độc thân? Chẳng lẽ tôi không thể theo đuổi cô?”

“Tôi. . . . . .” Kiều Tâm Uyển nhất thời nghẹn lời, lại tìm không được lời phản bác. Quyền Chính Hạo lúc này bước từng bước về phía trước, rồi đến gần Kiều Tâm Uyển: “Tôi thích cô, tôi muốn theo đuổi cô.”

“Đáng tiếc, tôi ghét anh, tôi cũng sẽ không chấp nhận sự theo đuổi của anh.” Kiều Tâm Uyển ghét nhất đàn ông tự cho mình là đúng. Mà Quyền Chính Hạo lại là kiểu đàn ông khiến cô ghét nhất.

“Cô càng như vậy, tôi lại càng không thể buông tay.” Trong mắt Quyền Chính Hạo hưng trí dạt dào: “Cô biết không? Tôi đối với phụ nữ như cô cảm thấy vô cùng hứng thú.”

Kiều Tâm Uyển đứng thẳng người, nhìn vào mắt anh ta:”Tôi nghĩ chắc là Kiều Kiệt chưa nói với anh, tôi là một phụ nữ đã kết hôn?”

“Chuyện đó thì sao?” Quyền Chính Hạo chưa bao giờ để ý: “Người phụ nữ tôi thích, không cần biết đã kết hôn chưa, cho dù là vợ của người khác, tôi cũng có cách giành lấy.”

“Tôi không chỉ đã kết hôn mà còn có một đứa con.” Kiều Tâm Uyển vẻ mặt nghiêm túc: “Mà anh tuyệt đối sẽ không phải là người cha đủ tư cách.”

Quyền Chính Hạo sửng sốt một chút, rất nhanh liền nở nụ cười: “Cô chưa thử thì làm sao biết tôi không phải là người cha đủ tư cách?”

“Tôi còn có việc, không còn việc gì thì mời anh đi ra ngoài.” Kiều Tâm Uyển không muốn thấy người đàn ông này chút nào, tuy rằng hiện tại đã giải quyết được khó khăn, nhưng mà nghĩ đến anh ta dùng thủ đoạn bất chính dụ Kiều Kiệt ký hợp đồng, hại Kiều thị thiếu chút nữa xảy ra khủng hoảng, cô lại chẳng thể nào thích anh ta nổi.

Quyền Chính Hạo muốn nói gì thì di động vào lúc này vang lên. Cầm lấy điện thoại, anh ta liếc mắt nhìn Kiều Tâm Uyển một cái, xoay người rời khỏi. Anh đi rồi, văn phòng lại trở về im lặng, Kiều Kiệt lúc này lại đến, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chị, chị thật lợi hại. Cổ phần công ty tăng lên hai điểm, nhưng vẫn còn tăng nữa.”

“Trong dự liệu.” Kiều Tâm Uyển hoàn toàn không bất ngờ, nhìn sự hưng phấn trên mặt Kiều Kiệt: “Được rồi, việc lớn chị đã giải quyết, còn lại giao cho em chú ý đến người của công ty Chính Quyền, bảo bọn họ mau chóng cho ra sản phẩm.”

“Em biết rồi.” Vẻ phớt lờ của Kiều Kiệt bởi vì vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Tâm Uyển mà giảm bớt: “Kỳ thật người bên Chính Hạo thật sự rất chắc chắn chỉ là do trước đó phương diện tài chính có chút vấn đề. Nói cách khác, nói không chừng sản phẩm đã sớm nghiên cứu và phát triển rồi.”

“Thật không?” Vậy Quyền Chính Hạo đó không phải là người không chút để ý, thích xằng bậy?

“Thật.” Kiều Kiệt gật đầu, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chuyện anh ta vừa nói trong buổi họp báo là thật hay là giả vậy? Chị. Anh ta thật sự thích chị? Sẽ theo đuổi chị?” Nếu là như vậy, thật đúng là quá tốt.

“Là giả.” Kiều Tâm Uyển đập tan suy nghĩ của em trai: “Anh ta chỉ là đang quảng bá giúp công ty mà thôi, toàn bộ lời nói không phải là thật, em có thể đừng để ý.”

“Em không có để ý mà chỉ sợ mẹ sẽ để ý thôi.” Kiều Kiệt chỉ chỉ điện thoại trên bàn đang vang lên: “Nhất định là mẹ đã xem rồi gọi điện thoại cho chị đấy.”

“Đi làm việc đi.” Thật sự là càng lớn càng không đứng đắn. Kiều Tâm Uyển trừng mắt với em trai, nhấc điện thoại.

Không phải điện thoại của nhà, mà là người phòng tài vụ gọi đến: “Tổng giám đốc. Người bên ngân hàng gọi điện thoại đến, bởi vì khâu trung gian xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, cho nên việc chuyển khoản năm nghìn vạn cho chúng ta tạm thời bị ngừng lại, chúng ta không thể sử dụng.”

“Vì sao?” Kiều Tâm Uyển ngây ngẩn cả người, tay cầm điện thoại siết chặt: “Vì sao không thể sử dụng?”

“Không biết.” Phòng tài vụ cũng rối loạn, dù sao hôm nay cũng đến hẹn chuyển khoản cho tập đoàn Chính Quyền: “Phía ngân hàng cũng không nói nguyên nhân, chỉ nói là có chút vấn đề.”

“Tôi biết rồi.” Kiều Tâm Uyển cúp điện thoại, mi tâm nhíu chặt lại, cầm di động gọi cho Trương Hàng Trường. Cô muốn hỏi cho rõ, rõ ràng ngày hôm qua đã bàn xong cả rồi sao hôm nay lại thay đổi?

“Alô, tổng giám đốc Kiều?” Giọng nói Trương Hàng Trường có vài phần bất đắc dĩ: “Vấn đề về tiền vốn, cô vẫn nên đi tìm ngân hàng khác đi. Chúng tôi hiện tại không cho vay được.”

“Tại sao?” Kiều Tâm Uyển không hiểu: “Ngày hôm qua không phải đều nói xong rồi sao?”

“Là như thế này, hiện tại có chút vấn đề nhỏ, thật xin lỗi chị tìm người khác đi.”

Cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, Trương Hàng Trường liền cúp điện thoại. Kiều Tâm Uyển nghe tiếng bíp bíp của điện thoại bên kia, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần. Đây là vì sao?

Lại gọi mấy cuộc điện thoại đến mấy ngân hàng bình thường có quan hệ không tệ, nhưng không có một ngân hàng nào chịu cho vay. Kiều Tâm Uyển đem cổ phần công ty đang tăng đến 20% ra thế chấp mà vẫn không có ngân hàng nào chấp nhận.

Cô nhíu mày, nhanh chóng phát hiện hình như có chỗ nào không đúng. Nhìn thời gian, còn chưa đến giờ tan sở, cũng không chần chừ, cầm chìa khóa xe lên rời khỏi văn phòng.