Chương 132: Không giữ được đứa bé

Cố Học Võ giật mình bất động, bàn tay siết chặt điện thoại, rất lâu, rất lâu, gần như đã qua một thế kỷ, mới mở miệng đáp lại người bên kia đầu dây.

“Kệ cô ấy đi. Những chuyện như thế này, sau này đừng báo cho tôi nữa, cô ấy thích đi đâu thì đi.”

Nói xong câu này, không chỉ Tiểu Lâm ở đầu dây bên kia mà cả Cố Học Văn cũng kinh ngạc nhìn Cố Học Võ. Đang là kịch gì vậy?

Cố Học Võ tắt điện thoại, mặt biến sắc, vung tay lên. Điện thoại bị ném đi rồi đập thật mạnh một cái vào tường, sau đó rớt xuống dưới.

“Anh?”

Cố Học Văn nhướn mày, Cố Học Võ phất phất tay: “Cậu đi đi. Anh không sao.”

“Anh?”

Như vậy mà nói là không sao?

“Kiều Tâm Uyển đi rồi thì hôn lễ của hai người phải làm sao?”

“Không có hôn lễ gì hết.” Lấy người không yêu mình mà để làm gì? Cố Học Võ đứng dậy, đi tới tủ quần áo lấy quần áo mặc vào.

Lúc này nhân viên phục vụ đưa bữa sáng lên. Cố Học Văn nhận lấy rồi nhìn Cố Học Võ: “Anh ăn trước đi.” Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

“Không ăn.” Bây giờ Cố Học Võ không có tâm trạng ăn uống. Trong lòng anh buồn bực không thôi, thậm chí còn kích động đến nỗi muốn giết người.

“Anh không kết hôn, hai bác và ông nội…”

“Anh sẽ giải thích với họ.” Cố Học Võ đánh gãy toàn bộ lời Cố Học Văn nói: “Anh sẽ tự giải thích với ông nội.”

Cố Học Văn im lặng nhìn sự cố chấp trong mắt Cố Học Võ, biết anh đã quyết định nên nhất thời cũng không biết phải nói gì.

Mơ. Một giấc mơ thật dài, trong mơ có rất nhiều hình ảnh hỗn loạn cứ từng chút từng chút một hiện lên.

“Này, anh có phải là đàn ông không vậy?”

“Thang Á Nam, anh đây là cường bạo. Tôi phải kiện anh.”

“Tôi tên Thất Thất, anh cứ gọi tôi là Tiểu Thất cũng được.”

“Thang Á Nam, tên khốn này. Tôi phải giết anh.”

“Anh mà làm hại Phán Tình thì tôi sẽ liều mạng với anh.”

“Thang Á Nam. Anh đã trở lại, thật tốt quá.”

“Thang Á Nam, em không hận anh…”

Thang Á Nam mở to mắt, nhìn trần nhà màu trắng phía trên, trong đầu lại hiện lên gương mặt Trịnh Thất Muội. Anh bật người nhổm dậy.

Trịnh Thất Muội?

“Tiểu Thất?”

Cả người Thang Á Nam run lên, trong đầu hiện lên hình ảnh anh chĩa súng vào Trịnh Thất Muội.

“Chết tiệt.” Sao có thể như vậy?

Tim đập thình thịch, anh xuống giường, cảm giác đầu vẫn rất đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, lúc này anh chỉ nghĩ làm sao nhanh chóng gặp Trịnh Thất Muội. Nhưng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời tối đen, đồng hồ trên tay hiển thị năm giờ sáng. Lúc này chắc cô còn đang ngủ. Bất lực ngồi xuống giường, Thang Á Nam nhớ lại toàn bộ mọi chuyện. Trịnh Thất Muội, Hiên Viên Diêu, còn cả Cố Học Võ…

Anh nhớ, anh đã nổ súng vào Cố Học Võ.

Anh Võ. Cậu ta không sao chứ? Anh nhớ, ngày đó lúc ở phòng bệnh anh đã kích động như thế nào. Lấy di động ra, ấn số của Cố Học Võ. Lúc điện thoại thông thì anh lại bấm ngừng. Đứng dậy đi tới bên cửa sổ, anh nhìn bầu trời tối đen bên ngoài. Trong đầu lại hiện lên lời Hiên Viên Diêu nói: từ nay về sau, Long đường sẽ không còn Thang thiếu nữa. Anh nhíu mày.

Trí nhớ quay về hơn một năm trước. Anh dùng phương thức liên hệ đặc biệt chỉ có anh và Cố Học Võ có, gửi cho Cố Học Võ một tin tức, một nhóm buôn lậu thuốc phiện của Nam Mĩ cần mua vào một lượng lớn vũ khí, mà mối làm ăn này, cuối cùng bị Cố Học Võ phá rối. Chắc là lúc đó, Hiên Viên Diêu đã bắt đầu nghi ngờ anh? Thở dài, Hiên Viên Diêu, đối với anh, xem như là khoan hồng?

Hiên Viên Diêu. Cố Học Võ. Nhiều năm nay anh cứ luôn bị mắc kẹt, dao động giữa hai người này. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Cá tính Hiên Viên Diêu âm trầm, hỉ nộ vô thường, anh biết nếu anh ta biết anh phản bội thì nhất định sẽ không tha thứ cho anh. Còn bây giờ, mọi chuyện đã chấm dứt, Hiên Viên Diêu lại tha cho anh một con đường sống, xem như là đã nhân từ với anh. Mà anh mất trí nhớ cũng coi như là một sự giải thoát? Lúc này nghĩ đến, thật sự rất châm chọc.

Gõ vào trong điện thoại mấy chữ, sau đó gửi đi, nhắm mắt lại, trong lòng Thang Á Nam chưa từng thoải mái đến vậy. Từ nay về sau, anh sẽ ở lại thành phố C bảo vệ Trịnh Thất Muội, còn có cả Tiểu Niệm nữa. Trong đầu lại hiện lên gương mặt phúng phính của Tiểu Niệm, trong lòng anh lại thấy nhớ nhung vô cùng. Thằng bé là cốt nhục của anh, tuy nhìn vẻ ngoài thì giống Trịnh Thất Muội, nhưng đường nét gương mặt cũng có nét giống anh.

Khóe môi cong cong, vẻ mặt anh trở nên dịu dàng hơn hẳn. Nhưng nghĩ đến sự giận dữ của Trịnh Thất Muội đối với mình thì lòng anh lại có chút rối rắm. Tính tình Trịnh Thất Muội rất nóng nảy, e là phải mất một thời gian mới khiến cô tha thứ cho anh. Nhưng không sao. Không phải anh còn thời gian cả đời sao? Mà lúc này đây, anh sẽ không để cho Trịnh Thất Muội thương tâm khổ sở nữa. Lại càng không để cô có cơ hội thoát khỏi anh.

Trịnh Thất Muội vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy Thang Á Nam đã đứng ở cửa, sắc mặt đổi đổi, cô lướt qua anh, đi về phía trước, Thang Á Nam nắm lấy tay cô, kéo cô vào vòng tay anh.

“Thang Á Nam, anh…”

Cũng không kịp nói hoàn chỉnh một câu đã bị anh chặn môi lại. Nụ hôn ngọt ngào kéo dài, không để cho cô một chút cơ hội thoát đi, cũng không quản lúc này là ban ngày, trong tiểu khu người đến người đi.

Anh quen, nhưng Trịnh Thất Muội thì không, cả người vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng rất khó. Nụ hôn này, Thang Á Nam rất nhớ, chính là hương vị này, hương vị ngọt ngào, mê người giống như bao lần anh ôm cô, hôn cô. Nhưng người trong lòng lại không chịu phối hợp, không ngừng vặn vẹo, vùng vẫy. Bất đắc dĩ, anh đành phải lùi ra một chút.

“Tiểu Thất.” Thang Á Nam ôm chặt eo cô, tựa vào trán của cô, nhìn thấy trong mắt cô có sự kháng cự, anh nhẹ nhàng nói: “Anh đã về.”

Toàn bộ sự chống đối của Trịnh Thất Muội lúc này đều ngừng lại, ngơ ngác nhìn gương mặt Thang Á Nam phóng đại trước mặt. Anh gọi cô là gì? Tiểu Thất?

“Anh xin lỗi.” Tuy rằng không muốn lấy cớ mất trí nhớ nhưng lúc ấy anh đã thật sự quên cô, còn suýt chút nữa giết cô, thâm tâm anh tràn ngập nỗi xót xa ân hận: “Tha thứ cho anh.”

Cổ họng Trịnh Thất Muội nghẹn ứ, muốn nói cái gì đó lại không thể thốt thành lời. Nghĩ đến quãng thời gian chịu khổ sở, nghĩ đến những việc anh làm, cô đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, giơ tay lên, hung hăng tát một cái thật mạnh lên mặt anh.

“Bốp” một tiếng.

Mặt của Thang Á Nam bị đánh không biết có đau không còn tay cô thì lại vì cái tát ấy mà tê dại. Cảm giác này nhắc nhở vừa rồi cô dùng lực mạnh đến thế nào.

“Tiểu Thất?”

“Đừng có gọi tôi!” Trịnh Thất Muội rất hận, rất tức, vô số cảm xúc cứ quyện vào nhau, cô vươn tay chỉ vào mặt Thang Á Nam: “Anh có tư cách gì mà xin lỗi? Anh có lỗi gì với tôi? Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

“Tiểu Thất.” Thang Á Nam tiến về phía trước từng bước: “Anh mất…”

“Anh mất trí nhớ.” Trịnh Thất Muội biết, hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt dửng dưng: “Mất trí nhớ là có thể trở thành cái cớ để anh tổn thương tôi? Anh mất trí nhớ, nhưng lại nhớ Hiên Viên Diêu, anh có thể nghe lời anh ta tới giết tôi. Điều đó nói lên điều gì? Ở trong lòng anh, Hiên Viên Diêu quan trọng hơn tôi. Gã đó quan trọng hơn tôi. Bây giờ anh còn xuất hiện trước mặt tôi làm gì? Chạy về bên Hiên Viên Diêu đi, đi làm một con chó của anh ta đi.”

Cô có chút kích động, hơn nữa vừa rồi hai người lôi lôi kéo kéo đã thu hút không ít ánh mắt của những người tình cờ đi qua tiểu khu, cô tùy tiện dụi mắt, nắm chặt cái túi trên lưng, xoay người bỏ đi.

Thang Á Nam không đuổi theo chỉ đứng ở đó bất động. Hiên Viên Diêu ở trong lòng anh rất quan trọng? 17 tuổi anh đã vào Long đường, vì Hiên Viên Diêu mà tới tính mạng cũng không cần. Được ông cụ Hiên Viên huấn luyện, mang theo bên người, tự mình dạy anh mọi việc. Không có Long đường, không có Hiên Viên Diêu thì cũng chẳng có Thang Á Nam.

Nơi ngực buồn bực không thôi, thân thể vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo bóng dáng Trịnh Thất Muội chạy càng lúc càng xa. Vì sao sự việc lại không như những gì anh nghĩ?

Cố Học Võ về đến nhà, Uông Tú Nga đang ngồi chờ trong phòng anh, nhìn thấy anh liền nhanh chóng đứng dậy.

“Học Võ, con làm cái gì vậy? Mẹ vừa gọi điện thoại cho ông bà thông gia bàn chuyện hôn lễ của các con, nhưng, nhưng họ lại nói hôn lễ không cần tiến hành nữa? Con với Tâm Uyển lại đang giận hờn gì vậy?”

“Không có hôn lễ nữa.” Cố Học Võ nhìn Uông Tú Nga, bởi vì nghe tên của Kiều Tâm Uyển mà nơi ***g ngực hơi hơi đau đớn. Áp chế cảm giác không thoải mái này lại, anh vào phòng: “Mẹ. Về sau chuyện của con, mẹ đừng quan tâm nữa.”

“Sao mẹ lại có thể không quan tâm?” Uông Tú Nga nghe anh nói như vậy thì tức muốn chết: “Con là con mẹ, con có thể làm cho mẹ bớt lo lắng một chút được không? Sao con không thể giống như Học Văn ấy? Con . . .”

“Mẹ.” Cố Học Võ không muốn nghe: “Nếu thật sự không có việc gì, không bằng mẹ đi giúp Phán Tình trông con đi, dù sao thím cũng cần giúp đỡ.”

“Con, con, con, con, con thực là làm mẹ tức chết mà. Mẹ có cháu gái tại sao phải đi trông cháu của người khác? Con, con kết hôn hay không kết hôn mẹ cũng không quan tâm, con trả cháu gái lại cho mẹ.”

Trong đầu Cố Học Võ lại hiện lên khuôn mặt Bối Nhi, siết chặt nắm tay: “Mẹ, sau này đừng nói chuyện này nữa.”

“Cố Học Võ.” Uông Tú Nga còn muốn nói thêm nhưng Cố Học Võ đã không muốn nghe, xoay người bỏ đi, nếu trong nhà không thể yên tĩnh, anh đành phải đi tìm chỗ khác yên tĩnh vậy.

Tìm Đỗ Lợi Tân uống rượu, anh ta nói không được, nói là có việc, Cố Học Văn là thê nô (nô lệ của vợ ^.^), trừ khi vợ ra ngoài thì thôi còn vợ mà ở nhà là nhất định không bước ra khỏi cửa. Cố Học Võ ngồi ở trên xe, theo thói quen rẽ ở góc đường phía trước đi về Kiều gia, đi được một lúc, anh mới định thần lại.

Xe dừng ở ven đường một lúc lâu, trong đầu hiện lên hình ảnh những lần anh đưa Kiều Tâm Uyển về nhà, anh còn nhớ có một lần, bọn họ ở trong xe… Dừng lại, dừng lại ngay, anh lắc đầu không cho bản thân nghĩ đến nữa, rẽ vào giao lộ phía trước, đi về một hướng khác.

Trong vườn một tứ hợp viện nhỏ, Lệnh Hồ vẫn chưa trở về, Cố Học Võ trong lòng không hiểu sao lại buồn bực. Nghĩ nghĩ, anh lại lái xe đến chỗ khác.

“Anh Võ?”

Tiểu Lâm thấy anh xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc, Cố Học Võ rất ít khi trực tiếp đến đây: “Sao anh lại tới đây? Có phải có việc gì gấp không?”

“Không có việc gì.” Cố Học Võ lắc đầu, nhìn đống điện tử thiết bị bày khắp phòng: “Chỉ là tới kiểm tra thôi.”

“À.” Tiểu Lâm gật đầu lại nghĩ đến một chuyện khác: “Đúng rồi, hồi sáng lúc tắt điện thoại, em còn có một việc chưa nói với anh.”

“Chuyện gì?”

Cố Học Võ ngồi xuống, nhìn mọi người ai nấy cũng đang bận việc của mình.

“Thang thiếu gởi mail đến.”

“Á Nam?”

“Dạ.” Tiểu Lâm gật đầu, nhìn Cố Học Võ, kích mở email trên màn hình, phía trên chỉ có một câu “Từ nay về sau, Kỳ Lân đường cũng không còn Thang thiếu.”

Cố Học Võ hơi kinh ngạc sau đó cũng hiểu được Thang Á Nam có ý gì. Anh hẳn nên nghĩ tới. Anh cũng không rõ cảm giác trong lòng mình lúc này. Mười mấy năm, sớm biết sẽ có ngày này, nhưng trong thâm tâm anh vẫn hy vọng Thang Á Nam sẽ trở về giúp mình. Sự bình tĩnh, vững vàng, còn cả thân thủ của Thang Á Nam ở trong cái ngành này tuyệt đối có thể xem là một cao thủ nhất đẳng.

Có điều đưa mắt nhìn chữ “cũng” kia, anh lại hiểu ra một chuyện khác. Thang Á Nam muốn nói với anh, anh sẽ không còn là Thang thiếu của Long đường đồng thời cũng sẽ không còn là Thang thiếu của Kỳ Lân đường. Cuộc sống sau này của anh sẽ không còn quan hệ gì với anh cũng như với Hiên Viên Diêu nữa.

“Anh Võ?” Tiểu Lâm cẩn thận nhìn vẻ mất mát trên mặt Cố Học Võ: “Có cần đưa Thang thiếu về không?”

“Không cần.” Cố Học Võ lắc đầu, anh nợ Thang Á Nam quá nhiều. Tuy rằng Thang Á Nam nổ súng vào anh nhưng anh cũng không trách Thang Á Nam. Về sau, cứ để Thang Á Nam sống cuộc sống anh muốn đi. Đây là điều anh nợ Thang Á Nam.

Kiều Tâm Uyển mang theo Bối Nhi rời đi, bên kia cũng đã chọn được bảo mẫu tốt. Cái gì cũng chuẩn bị xong, làm đi làm lại vài lần, lúc này đã thật sự có thể đi. Lúc vào cửa đăng ký, cô đưa mắt nhìn sang hai bên. Tay trái xe đẩy, tay phải hành lý.

Kiều Kiệt đã đem hành lý ký gửi xong, qua một loạt những biến cố, anh ta cũng không biết phải nói gì. Trong lòng cảm thấy nhất định vấn đề là ở Cố Học Võ. Kiều mẹ nhìn con gái, mấy lần muốn nói lại thôi. Định nói cái gì lại vẫn im lặng.

Kiều Tâm Uyển biết mẹ Kiều muốn nói gì. Nhưng cô không muốn để ý đến, lúc này cô đứng ở đây nghĩ đến một người nào đó, cô liền cảm thấy không khí đầy áp lực. Cô khó chịu chỉ muốn bỏ đi. Một ngày cũng tốt, hai ngày cũng tốt, ít nhất phải để cô tạm thời rời khỏi đây.

Lúc này, cô đã ngồi trong phòng chờ, chờ lên máy bay mà vẫn không thấy Cố Học Võ. Trong đầu hiện lên cảnh tượng lần trước lúc Cố Học Võ cố ý ôm Bối Nhi đi, lừa cô đến hòn đảo kia. Lúc này e là anh sẽ không bao giờ đưa cô đi đâu nữa nhỉ? Anh đã nhận ra trong lòng anh vẫn luôn yêu Chu Oánh.

Còn cô, chỉ là mấy tháng này anh nhất thời uống nhầm thuốc khiến suy nghĩ lẫn lộn? Có lẽ còn là vì con gái? Mà cho dù là nguyên nhân gì, cũng không còn quan trọng nữa. Quan trọng là cô cùng Cố Học Võ sẽ không bao giờ có thể trở về bên nhau được nữa. Chắc anh cũng đã hiểu rõ? Anh căn bản không yêu cô mà chỉ là bởi vì Bối Nhi. Hiện tại đã biết rõ, hóa ra người anh yêu là Chu Oánh. Anh yêu Chu Oánh vậy sự tồn tại của cô và Bối Nhi đối với anh mà nói cũng chẳng còn quan trọng.

Mang theo ý nghĩ trong đầu này, Kiều Tâm Uyển lên máy bay. Bối Nhi lúc sáng ngủ dậy rất vui vẻ, lúc này chơi đã mệt nên thiêm thiếp ngủ ở bên cạnh. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay đã bắt đầu cất cánh, từng phiến mây trắng cứ thế vụt qua bên người cũng giống như quá khứ, từng chút từng chút một tan theo làn gió.

Tạm biệt Bắc Đô.

Tạm biệt Cố Học Võ.

Tất cả đều đã chấm dứt.

Lúc này, ở bên ngoài sân bay, một chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở rất xa, nhìn chiếc máy bay cất cánh, bàn tay Cố Học Võ đặt ở tay lái siết lại thật chặt. Anh không muốn nghĩ tới, nhưng vẫn không nhịn được. Anh cứ nghĩ Kiều Tâm Uyển sẽ tìm đến anh, sẽ nói cô sai rồi, không phải cô mê say nhất thời, không phải chấp nhất mà cô thật sự yêu anh. Giống như trước kia…

Nhưng anh đã sai. Kiều Tâm Uyển không tới tìm anh. Cô chỉ là chấp nhất. Không phải yêu. ***g ngực anh đau xót, Kiều Tâm Uyển đúng là Kiều Tâm Uyển, quả nhiên là tàn nhẫn. Sao cô lại phải tìm anh chứ? Có lẽ ở trong lòng cô, đây là sự trả thù cô dành anh. Trả thù anh từng vô tình với cô trong cuộc hôn nhân ba năm kia.

Ngã người ra sau ghế. Cố Học Võ nhắm hai mắt lại, nơi đó hình như có cái gì chảy ra. ***g ngực khó chịu muốn chết, như là bị cái gì đè nặng, ép anh đến không thở nổi. Mở cửa sổ, anh nhìn chiếc máy bay kia càng lúc càng xa, trên đó có người phụ nữ của anh, con gái của anh. Lúc này, đều đã rời xa anh.

……Lời tác giả: Viết đến đây, ta định kết thúc bộ truyện lại sợ mọi người “ném đá” nên đành phải tiếp tục……

Cuộc sống gần như đã trở lại bình thường. Cố Học Võ vẫn như cũ mỗi ngày đi làm, tan tầm. Nhưng sau giờ làm việc anh lại bận rộn đủ việc. Uông Tú Nga đã vài lần khuyên bảo anh nhưng anh đều mượn cớ mình đang bận, không có thời gian. Cố Thiên Sở bị anh chọc cho tức đến mức gần như không muốn nhận đứa cháu này nữa. Có một cái hôn lễ mà làm đi làm lại không xong. Uông Tú Nga cũng đã nghĩ thông nên không quản chuyện của anh nữa.

Anh hủy bỏ hôn lễ, tất cả những thứ có liên quan đến hôn lễ cũng bị anh quẳng đi hết. Sau đó bình tĩnh đi làm, tan tầm. Có thời gian là lại xử lý công việc của Kỳ Lân đường, hình như như vậy cũng không có gì không tốt.

Chưa đến một năm sau, anh được thăng chức, giữ chức Bộ trưởng Bộ Ngoại thương, ngoài ra còn được đề cử làm đại biểu nhân dân. Công việc của anh càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng cũng cùng mấy anh em tụ tập, nói chuyện phiếm. Gần như giống trước đây. Chỉ có điều những người đó cũng không dám nhắc đến cái tên Kiều Tâm Uyển ở trước mặt anh.

Sau khi Kiều Tâm Uyển đi Đan Mạch, Trầm Thành cũng biến mất vài ngày. Sau này, Đỗ Lợi Tân nói anh ta đi thăm Kiều Tâm Uyển. Lúc anh nghe được tin này từ Đỗ Lợi Tân, bàn tay cầm ly rượu cũng hơi run. Cuối cùng anh quay mặt đi, vẻ mặt cười nhạt như không có chuyện gì.

Anh ngày càng trầm lặng. Ở chỗ đông người lại càng ít cười cho dù là lúc tụ tập cùng đám anh em, anh chỉ ngồi ở trong góc uống rượu. Cố Học Văn vài lần muốn nói chuyện với anh, anh đều lần lữa kiếm cớ từ chối. Cho đến hôm nay về nhà, anh liền thấy trong phòng có một cái hợp giấy vừa được người ta chuyển tới, còn có…

Nhìn thấy cái khung ảnh rất lớn kia, anh cũng hơi sửng sốt, đó là ảnh cưới lúc trước anh đã chụp cùng Kiều Tâm Uyển. Trên tấm ảnh, Kiều Tâm Uyển vẻ mặt tươi tắn dựa vào lòng anh. Anh đứng nhìn mà cả hồi lâu không thể nhúc nhích, không biết bản thân muốn làm gì. Muốn vứt khung ảnh đi nhưng anh lại không tự chủ được bước đến, thấy trong rương ngoài album ảnh còn có những thứ khác.

Ba quyển album, còn có khung ảnh thủy tinh có thể treo trong phòng. Đưa tay mở quyển album, Kiều Tâm Uyển mặc đồ trắng đang ngồi trên ghế đá trong công viên Hương Sơn, nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên còn anh thì đang cúi đầu như là sắp hôn lên môi cô. Thợ nhiếp ảnh đó kỹ thuật thật tốt, chụp rất đẹp. Ngón tay vuốt nhẹ lên tấm ảnh, siết chặt trong lòng bàn tay.

Bỏ ảnh chụp xuống, anh lại cầm mấy quyển album khác lên, tùy tay lật từng trang, cứ theo mỗi một trang là tim anh lại thêm đau đớn. Nỗi đau này tích tụ lại cứ như là bị kim đâm. Anh cắn răng, muốn ném bộ ảnh đi nhưng lúc giơ lên, động tác trên tay lại ngừng một chút. Thu dọn toàn bộ số album, thả lại vào hộp, lúc ánh mắt đảo qua cái khung ảnh cỡ lớn kia, anh nắm tay lại thật chặt, cuối cùng đem khung ảnh vào trong phòng khách, đặt úp vào tường, lúc này anh mới nhìn thấy dòng chữ trên đó.

Chúc anh chị Cố trăm năm hạnh phúc? Nơi ***g ngực lại vừa buồn bực vừa đau xót, anh tìm một tấm vải, bọc khung ảnh kia lại. Như vậy, thì sẽ không nhìn thấy nữa. Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Cố Học Võ liền nhịn không được cười nhạo bản thân, nếu muốn không thấy thì ném đi là được. Giữ lại làm gì? Anh rõ ràng muốn…

Lắc đầu, xoay người, không suy nghĩ mấy vấn đề này nữa, anh cầm lấy chìa khóa xe lại rời đi. Vẫn như cũ đến chỗ của Đỗ Lợi Tân uống rượu. Lúc này, không có ai đến ngăn cản anh. Lúc trời sáng, di động lại reo không ngừng. Anh đau đầu như búa bổ nghe điện thoại. Là Cố Học Văn.

“Anh đang ở đâu? Học Mai nhập viện rồi.”

“Cái gì?” Cố Học Võ trợn trừng mắt. Vốn đang mơ màng thì lập tức bừng tỉnh, ngồi bật dậy, bước ra ngoài.

“Bệnh viện nào? Anh tới ngay.”

“Anh mau đến đây đi. Em còn chưa có báo cho ba mẹ em biết.” Giọng nói của Cố Học Văn có chút vội vàng, báo địa chỉ xong liền cúp máy. Khi Cố Học Võ đến, bên trong đang tiến hành phẫu thuật. Cố Học Văn vẻ mặt lo lắng chờ ở cửa. Đỗ Lợi Tân ngồi bất động trên chiếc ghế dài ở ngoài hành lang, trên người dính đầy máu.

“Sao lại thế này?” Cố Học Võ thấy cả người dính đầy máu kia thì vẻ mặt vô cùng khẩn trương. Tuy rằng Cố Học Mai mấy năm nay không thân thiết với anh cho lắm, nhưng đối với cô em họ này anh vẫn thấy đau lòng.

“Học Mai.” Cố Học Văn liếc Đỗ Lợi Tân một cái, giữ bí mật giỏi lắm. Anh vậy mà không hề biết gì: “Có thể là Học Mai có thai.”

“Cậu nói cái gì?” Cố Học Võ trợn to mắt, Cố Học Mai có thai?

“Có điều, bây giờ có thể sẽ bị sảy.” Đầu óc Cố Học Văn rất rối. Nghĩ đến chuyện Tả Phán Tình từng sảy thai, anh liền không thể kìm được lo lắng: “Em còn chưa nói ba mẹ em biết, em cũng không biết phải nói thế nào.”

“Chết tiệt, cậu.” Cố Học Võ tiến lên, nắm cổ áo Đỗ Lợi Tân lên: “Cậu, cậu rốt cuộc đang làm cái gì hả? Không phải cậu nói cậu yêu Học Mai, sẽ chăm sóc nó thật tốt sao?”

Vẻ mặt Đỗ Lợi Tân có chút mờ mịt, nhìn thấy trên mặt Cố Học Võ tràn đầy tức giận, anh ta nhắm hai mắt lại: “Em không biết cô ấy có thai. Nếu em biết, em nhất định sẽ không cãi nhau với cô ấy.”

“Bốp.” Cố Học Võ dùng mười phần sức mạnh đấm một cái thật mạnh vào mặt Đỗ Lợi Tân. Khuôn mặt của Đỗ Lợi Tân lập tức bị lệch qua bên, khóe miệng rỉ máu.

Anh ta cũng không quan tâm, nhìn Cố Học Võ: “Đánh đi. Em sẽ không chống trả.”

“Cậu nghĩ là tôi không dám sao?”

Bốn năm năm nay, Học Mai luôn làm cho người khác đau lòng. Cô vốn là lá ngọc cành vàng còn hiện tại thì sao?

“Anh.” Cố Học Văn cản được nắm đấm của anh vừa vung lên, nhìn Cố Học Võ: “Anh chưa làm rõ cái gì đã đánh người rồi? Ít nhất phải chờ Học Mai ra rồi nói sau?”

“Cậu cũng bình tĩnh thật.” Cố Học Võ chỉ vào Đỗ Lợi Tân: “Cậu không nghe lời nó nói sao? Nó cãi nhau với Học Mai, nó…”

“Anh.” Cố Học Văn liếc Đỗ Lợi Tân một cái: “Chuyện này, e là không giấu được. Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ em. Đỗ Lợi Tân, cậu nên suy nghĩ phải nói thế nào với ba mẹ tôi đi.”

Đỗ Lợi Tân ngồi đó không nhúc nhích. Hai tay nắm chặt thành quyền. Nghe Cố Học Văn gọi điện thoại báo cho Cố Chí Cường cùng Trần Tĩnh Như. Sau đó cùng Cố Học Võ ngồi xuống chờ kết quả.

Rất nhanh, bác sĩ đi ra, nhìn ba người đàn ông bên ngoài, nhíu nhíu mày: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”

“Tôi…” Ba người đàn ông cùng nhau đứng lên, thân hình cao lớn của họ khiến bác sĩ hoảng sợ, nuốt nuốt nước miếng, giọng nói có chút tiếc rẻ.

“Người lớn thì giữ được nhưng đứa bé thì mất rồi.”