Chương 114: Tin anh không

Cố Học Võ không nói gì, nhìn Kiều Tâm Uyển, vươn tay với cô, ý bảo cô ngồi xuống giường. Cô ngồi xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm sắc mặt Cố Học Võ. Sắc mặt anh nhìn vẫn không tốt lắm, cằm cũng lún phún râu, chẳng còn khí thế sắc bén bình thường, nhìn còn có chút cảm giác suy sút.

Cố Học Võ như vậy, với Kiều Tâm Uyển lại có sự hấp dẫn khác thường. Cô ngơ ngác nhìn anh, bàn tay cũng bất giác nắm lấy tay anh.

“Kỳ thật có đôi khi, biết quá nhiều, cũng không phải chuyện tốt.”

Không phải anh không tin Kiều Tâm Uyển nhưng thế giới đàn ông có đôi khi không cần phụ nữ hiểu rõ. Năm ấy 17 tuổi, anh một mình du lịch sang Mĩ, ở trên phố Washington tình cờ gặp ba tên quỷ đen đuổi theo đánh Thang Á Nam. Lúc ấy tuy anh còn nhỏ nhưng đã hiểu cái gì gọi là cường long bất áp địa đầu xà. (rồng lớn cũng không đánh được rắn nhà – lợi thế sân nhà). Anh liền nghĩ cách dụ dỗ những tên da đen, cứu Thang Á Nam bị đánh đến nằm thoi thóp.

Lúc ấy, anh hoàn toàn không thể tin, Thang Á Nam mới 17 tuổi. Anh nhìn rất gầy, rất nhỏ. Cha mẹ anh ôm giấc mơ lớn, sang Mĩ, lại không ngờ cuộc sống ở Mĩ hoàn toàn không giống họ tưởng tượng. Ở Mĩ, mạng người Trung Quốc căn bản rất rẻ mạt. Bao nhiêu người đi đãi vàng, lúc đi mang theo biết bao hy vọng lúc về lại tràn đầy thất vọng. Một số người không chịu trở về, cuối cùng đều bỏ mạng nơi đất người.

Ba mẹ Thang Á Nam cũng vậy, mặc dù ở trong nước cũng có cơ sở kinh tế chắc chắn nhưng thật sự đến Mĩ mới biết được, chút tiền này, chút tri thức này của họ ở Mĩ xem ra hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Một nhà Thang Á Nam ba người sống trong một tầng hầm, ba mẹ anh làm việc rất vất vả, bưng chén đĩa, giao sữa. Nhưng tiền kiếm được vẫn chẳng đáng bao nhiêu, còn thường xuyên bị bọn quỷ đen ở Washington ức hiếp. Có một lần, ba Thang Á Nam lĩnh lương đang muốn về nhà thì bị bọn quỷ đen theo dõi, cướp hết tiền. Ba anh phản kháng, lại bị mấy người kia hung hăng đánh cho một trận sau khi về nhà thì mất. Mẹ Thang Á Nam chịu không nổi sự đả kích này, không lâu sau thì bệnh không dậy nổi. Sau đó cũng ra đi.

Thang Á Nam mới mười lăm tuổi đã thành cô nhi. Ở Washington, anh còn đang học trung học, tuy rằng biết nói tiếng Anh, nhưng chưa đủ mười sáu tuổi nên không ai chịu cho anh làm việc. Anh phải nhặt bánh mì người ta vứt trong bọc rác ra lót bụng, lúc thê thảm nhất còn phải giành ăn với chó.

Cố Học Võ nghe Thang Á Nam dùng giọng nói hết sức bình tĩnh kể lại cuộc đời mình mà cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Từ bé anh sinh ra ở Cố gia, gia cảnh tốt. Lấy ba mẹ làm gương nên từ nhỏ anh đã biết trưởng thành mình muốn làm người như thế nào. Từ nhỏ, so với bạn cùng lứa anh đã chững chạc già dặn hơn nhiều.

Sự xuất hiện của Thang Á Nam mở ra cho anh một góc nhìn khác về thế giới. Anh rốt cuộc cũng hiểu hóa ra trên thế giới này, những cái gọi là đói khát không phải tiết mục cảm động lấy nước mắt người xem trên TV mà là sự thật.

Đang dịp nghỉ hè, anh ở lại Mĩ, tìm người chữa trị cho Thang Á Nam, hai thiếu niên, ngồi ở cổng bảo tàng nhìn bồ câu tung cánh bay. Khoảng thời gian cứ như vậy trôi qua. Sau khi Thang Á Nam bình phục, Cố Học Võ muốn đưa anh về Trung Quốc nhưng anh không chịu.

“Tại sao?” Cố Học Võ không thể hiểu: “Nếu cậu theo tôi về, ba mẹ tôi nhất định sẽ xem cậu như con. Cậu có thể tiếp tục đến trường, trải qua cuộc sống bình thường?”

“Cuộc sống bình thường?” Thang Á Nam cười lạnh, ý cười chỉ tới khóe môi mà không tới đáy mắt: “Thế nào là cuộc sống bình thường? Tôi sẽ không về Trung Quốc, tôi sẽ ở lại Mĩ. Tôi muốn biến mình trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến những người đã khinh thường tôi, những tên quỷ đen đó hiểu người Trung Quốc không phải dễ bắt nạt.”

Cố Học Võ hoảng hốt, ngơ ngác nhìn sắc mặt anh: “Cậu mới mười bảy tuổi, cậu có thể làm gì?”

“Không biết.” Thang Á Nam lắc đầu, nghĩ tới một việc: “Tôi đã từng nghe người Hoa sống lâu năm ở Washington nói, ở Washington có một chỗ chuyên bảo hộ người Trung Quốc. Tôi rất muốn tìm tới chỗ đó.”

“Chuyên bảo hộ người Trung Quốc?” Trong mắt Cố Học Võ hiện lên sự tò mò: “Ở Mĩ Quốc còn có nơi như vậy à?”

“Uhm.” Thang Á Nam gật đầu: “Tôi cũng không biết bọn họ ở đâu.”

Mà anh muốn tìm bọn họ.

“Cậu không biết, chi bằng tôi xây dựng một cái.” Cố Học Võ tuổi còn nhỏ, nhưng hết sức khí phách: “Tôi cũng xây dựng một tổ chức chuyên bảo hộ người Trung Quốc.”

“Quá muộn rồi.” Thang Á Nam lắc đầu: “Chờ cậu xây dựng xong, rồi đợi đến khi có tên tuổi, phải mất bao lâu? Tôi hiện tại cần dùng biện phát nhanh nhất, để mình trở nên mạnh mẽ.”

Cố Học Võ lặng im, nhìn Thang Á Nam: ” Tôi có cách.”

“Thật chứ?”

“Uhm.” Cố Học Võ gật đầu, dẫn Thang Á Nam về khách sạn của mình. Qua ba ngày nỗ lực, hai người thiếu niên rốt cuộc cũng biết cái tổ chức thần bí ở Mĩ đó tên là Long Đường. Thủ lĩnh họ Hiên Viên, tự nhận là hậu duệ của hoàng đế Hiên Viên.

“Tôi quyết định.” Thang Á Nam nhìn Cố Học Võ: “Tôi muốn nghĩ cách gia nhập Long đường, trở thành một thành viên Long đường.”

“Á Nam, tôi thật hy vọng cậu theo tôi về nước, nếu cậu tin tôi, chúng ta có thể làm nên sự nghiệp lớn.” Cố Học Võ tin tưởng dã tâm trong mắt Thang Á Nam.

“Khỏi cần. Tôi tin mình nhất định có khả năng vào Long đường.” Chút tự tin ấy ở Thang Á Nam vẫn có.

“Nếu cậu không thể vào thì sao?” Cố Học Võ muốn anh xóa bỏ suy nghĩ này trong đầu: “Chi bằng cậu theo tôi về Trung Quốc.”

“Cậu khinh thường tôi?” Thang Á Nam trong mắt tràn đầy dã tâm: “Tôi tin mình nhất định có thể gia nhập.”

“Uhm.” Cố Học Võ cũng không miễn cưỡng: “Tôi tin cậu, nhưng có một việc, nếu cậu vào Long Đường, tương lai có một ngày, nếu tôi cũng xây dựng một tổ chức giống như Long đường thì cậu phải về giúp tôi.”

Trước khi Thang Á Nam mở miệng, anh giành nói trước: “Nếu như cậu từ chối, chính là không xem tôi như bạn bè.”

“Được.” Thang Á Nam gật đầu: “Nếu cậu có thể lập nên một tổ chức giống như Long Đường thì có một ngày, tôi sẽ trở lại giúp cậu.”

“Một lời đã định.”

“Một lời đã định.”

Hai cậu thiếu niên đập tay, kết thành giao ước. Cố Học Võ dùng thời gian sau đó chỉ dẫn Thang Á Nam một số thao tác máy tính đơn giản, cách dùng máy tính, cách gửi mail. Sau kỳ nghỉ hè, anh để lại cho Thang Á Nam một khoản tiền đủ dùng rồi sau đó rời khỏi Mĩ.

Hai tháng sau, anh cũng không nghe được tin tức của Thang Á Nam. Cho dù anh đã gửi mail cho Thang Á Nam không biết bao nhiêu lần nhưng một chút tin tức cũng không có. Hai tháng sau, anh nhận được một bức mail, phía trên chỉ có một câu.

“Tôi đã vào Long đường.” Chỉ mấy từ này.

Khoảnh khắc, lòng anh cảm thấy vô cùng khâm phục. Anh không biết Thang Á Nam làm như thế nào, nhưng anh biết quá trình ấy nhất định không dễ dàng. Mà việc này lại càng khiến anh khẳng định, Thang Á Nam là một nhân tài. Cố Học Võ bắt đầu xây dựng một mạng lưới của mình. Cùng Thang Á Nam nỗ lực.

Thang Á Nam ở Mĩ, dùng thời gian nhanh nhất trở thành cận vệ của đại thiếu gia nhà Hiên Viên, Hiên Viên Diêu. Hiên Viên Diêu rất thích anh, nhưng cũng chỉ là thích. Đối với Thang Á Nam, Hiên Viên Diêu vẫn không tín nhiệm. Mãi cho đến một lần, Hiên Viên Diêu uống say xảy ra quan hệ với một phụ nữ. Người phụ nữ ấy là thiên kim của tổ chức luôn muốn bám víu Long đường. Người phụ nữ ấy muốn Hiên Viên Diêu chịu trách nhiệm, Hiên Viên Diêu còn trẻ, đương nhiên là không chịu. Người phụ nữ ấy một mạch nhấc con dao gọt hoa quả trên bàn đâm tới Hiên Viên Diêu. Không nghĩ tới một phụ nữ cũng dám ra tay với thiếu gia Long Đường, nhất thời Hiên Viên Diêu cũng hoảng hốt, nhưng trong khoảnh khắc anh ta còn đang đờ người thì Thang Á Nam đã tiến lên, dùng cơ thể chắn cho anh ta một dao. Lưỡi dao nhỏ xẹt qua mặt Thang Á Nam, để lại một vết sẹo thật dài.

Cũng chính từ hôm đó, Hiên Viên Diêu xem Thang Á Nam thành người của mình. Bảo thủ hạ, anh em gặp Thang Á Nam phải gọi là Thang thiếu. Ở Long đường, Thang Á Nam có thể đi theo anh ta cùng vào cùng ra. Anh ta cho Thang Á Nam vinh quang tối cao. Anh ta về nhà cũ ăn cơm, Thang Á Nam cũng phải theo bên người. Anh ta đi đâu, Thang Á Nam nhất định phải đi theo đó. Cả việc anh ta tìm phụ nữ phát tiết cũng chưa bao giờ phải tránh Thang Á Nam. Ở trong lòng, Hiên Viên Diêu xem Thang Á Nam chẳng khác nào anh em của mình.

Những điều này đều là sau này Cố Học Võ nghe Thang Á Nam kể lại. Lúc đó anh quả thực cũng âm thầm đổ mồ hôi hột vì Thang Á Nam. Nếu vết dao kia không có mắt thì có lẽ trên thế giới này đã không còn người tên là Thang Á Nam.

Lúc này, quy mô ban đầu của Kỳ Lân đường đã tạm ổn. Đại đa số thời gian, Thang Á Nam cũng chỉ thể hiện một lòng tin mơ hồ. Anh biết cán cân trong lòng Thang Á Nam e là đã đi chệch hướng. Anh không muốn đắc tội bất cứ bên nào, cũng không ngờ anh vài lần nhắm vào hành động của Long Đường đã khiến Hiên Viên Diêu phẫn nộ, từ đó chống đối Kỳ Lân đường.

Vào lúc này, Cố Học Võ cũng cảm giác được nguy hiểm liền bảo Thang Á Nam về nước. Nhưng Thang Á Nam cảm thấy hiện tại trở về lại không ổn. Long đường đã chú ý tới Kỳ Lân đường. Nếu hai bên đánh nhau, Kỳ Lân đường là người mới, thế lực về mọi mặt rõ ràng không thể liều mạng được với Long đường. Nếu như thế thì chi bằng anh ở lại Long đường, như vậy thì lúc Hiên Viên Diêu tức giận cực điểm gây nên thương tổn cho Kỳ Lân đường thì ít nhất anh cũng có thể biết trước.

Nhìn tình hình hiện tại, Thang Á Nam có lẽ vẫn đang rối rắm. Cậu ta…

. . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . .

“Học Võ?” Anh cứ im lặng mãi, khiến Kiều Tâm Uyển khó hiểu, nhéo nhéo lòng bàn tay anh, thức tỉnh anh ra khỏi cõi thần tiên: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Cố Học Võ lắc lắc đầu: “Anh nằm đến chán rồi, em nhanh tìm tờ báo cho anh đọc đi.”

Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra, chẳng phải anh muốn nói với cô anh và người đàn ông bắt cóc cô có quan hệ gì sao? Sao bây giờ lại thành nhàm chán muốn xem báo?

“Anh bị thương nặng như vậy, xem báo để làm gì? Anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.” Kiều Tâm Uyển trợn trừng mắt, thần sắc có chút bất mãn: “Còn nếu anh thực sự cảm thấy tinh thần không tệ. Em trái lại muốn nghe xem, ban nãy anh nghĩ cái gì? Cái gì là có một số việc biết quá nhiều cũng không tốt? Anh nói chút đi.”

“Tâm Uyển.” Cố Học Võ không biết phải nói với cô thế nào: “Em tin anh không?”