Chương 110: Giết Tâm Uyển

Phụ nữ vĩnh viễn là như thế, lúc chồng mình phản bội sẽ lập tức đổ hết lỗi lầm lên người phụ nữ kia mà không biết, vấn đề căn bản là do người đàn ông, một người đàn ông nếu đã chung tình với bạn thì làm sao có thể phản bội bạn được? Còn nếu anh ta đã phản bội bạn thì cho dù không phải là cô tiểu tam kia cũng sẽ có tiểu tứ, tiểu ngũ. Cho nên đổ lỗi cho phụ nữ thật đúng là tức cười. Mà cũng bởi vì như thế, trong mắt Thang Á Nam lại toát ra một tia sát khí, mà sát khí đó vừa khéo lại bị Kiều Tâm Uyển bắt gặp.

Người đàn ông này muốn giết cô? Tại sao? Cô và hắn có thù oán gì sao? Kiều Tâm Uyển nôn nóng, tay bị trói quặt ra sau, liều mạng giãy thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt.

Vào lúc này Thang Á Nam bước về phía trước một bước, nhìn Kiều Tâm Uyển, không hề do dự rút súng ra. Kiều Tâm Uyển nhìn thấy khẩu súng, cho dù lúc này cô bình tĩnh thế nào, gan dạ thế nào thì tới thời điểm này cũng phải trợn tròn mắt.

Nên biết một người phụ nữ cho dù gan lớn đến thế nào thì cũng có hạn, huống chi, Kiều Tâm Uyển to gan ra sao thì cũng chưa gặp tình huống như thế này. Một khẩu súng bạc đang ở trước mặt cô, lớp vỏ kim loại ánh lên sáng loáng. Trái tim cô tê lạnh, sau lưng túa mồ hôi thấm ướt cả mảng áo phía sau.

Miệng không thể nói. Cô chỉ có thể liên tục lắc đầu, không ngừng trốn tránh. Hai tay hai chân bị trói nên cô căn bản không có cách nào trốn được. Thấy Thang Á Nam cầm súng chĩa sát vào mình, cô quýnh lên, cố sức lăn hai vòng. Dưới ý chí sinh tồn mạnh mẽ, cô lăn xuống giường đánh rầm một tiếng. Lưng bị đập xuống đất đau điếng nhưng cô cố gắng không để ý. Tiếp tục giãy dụa tiến về phía trước, không ngừng trốn sang bên cạnh.

Thang Á Nam nhìn sự sợ hãi trong mắt cô khẽ nhếch mày kiếm. Trịnh Thất Muội lúc kề cận cái chết không hề có chút sợ hãi nào như vậy. Kiều Tâm Uyển này một chút can đảm cũng không có. Mà kỳ lạ là đối mặt với Trịnh Thất Muội anh sẽ không đành lòng, sẽ không hạ thủ được. Còn đối mặt với Kiều Tâm Uyển, anh lại hoàn toàn không nghĩ như vậy. Nếu giết Kiều Tâm Uyển có thể đổi lại sự bình an cho hai mẹ con Trịnh Thất Muội, với anh mà nói lại là một vụ mua bán có lợi.

Bước chân chuyển hướng về phía cạnh cửa, bước về phía trước, lại bước về phía trước. Ngoài cửa sổ, trời đã về chiều, ánh tà dương hắt những quầng đỏ lên gương mặt tái nhợt vì sợ hãi của Kiều Tâm Uyển. Một người phụ nữ xinh đẹp, trên mặt là vẻ sợ hãi. Thang Á Nam cong khóe môi, trong mắt hiện lên một tia khát máu, giơ tay lên, tính bắn vào đầu Kiều Tâm Uyển.

“Pằng.” Một tiếng súng khác vang lên, Thang Á Nam giật mình, cửa phòng vào lúc này bị ai đó đạp vỡ, có người vọt vào.

Người đàn ông dẫn đầu cầm một khẩu súng trên tay, chĩa thẳng vào người ở bên trong. Thang Á Nam thoáng sửng sốt, cấp tốc kéo Kiều Tâm Uyển, ôm cô chắn trước người mình, giằng co với người vừa tới. Lúc ban nãy Kiều Tâm Uyển cảm thấy tim mình như ngừng đập. Cả người run lẩy bẩy mãi đến khi một tiếng súng kia vang lên, mãi đến khi ai đó xuất hiện ở cửa.

Cô bị Thang Á Nam bắt đứng dậy, trái tim đập nhanh đến cực điểm. Cô tưởng mình không trốn được, tưởng mình chết chắc rồi. Sau đó cô nhìn thấy anh. Cố Học Võ.

Cô không có thời gian chớp mắt, chỉ có thể giật mình, ngơ ngác nhìn bóng dáng ấy. Cố Học Võ, thật là anh? Là, là anh. Cho dù cô bị ảo giác nhưng quần áo không thể nào là ảo giác chứ?

Cái áo khoác anh mặc trên người là nhiều năm trước cô đã mua tặng sinh nhật anh. Bởi vì cô mua nên anh vẫn không mặc, bỏ quên ở trong tủ quần áo. Nhưng hiện tại, cô lại nhìn thấy anh mặc cái áo khoác ấy, đứng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Thang Á Nam.

Cõi lòng đang rối loạn lập tức trở nên yên bình. Cô không thể động đậy, nhưng phản ứng đầu tiên lại là vui mừng. Cố Học Võ đã tìm được cô, hơn nữa còn tới cứu cô. Đôi mắt cô ươn ướt nhìn về phía Cố Học Võ, đó là những giọt nước mắt vui sướng. Vui sướng và hài lòng đến mức cô phải rơi nước mắt.

Cố Học Võ hiển nhiên không bỏ qua nước mắt của Kiều Tâm Uyển nhưng anh lại nghĩ cô khóc vì sợ. Bàn tay đặt bên hông siết thật chặt, cơ thể tiến về trước từng bước, Thang Á Nam mang theo Kiều Tâm Uyển lùi về sau từng bước. Anh nhìn Cố Học Võ, ánh mắt tràn đầy đề phòng. Phía sau Cố Học Võ còn có vài người nữa. Kiều Tâm Uyển biết hai người trong đó, là người lần trước ở trên đảo đã tới đón cô đi.

Vui vẻ qua đi là im lặng, sau im lặng lại là càng thêm nghi hoặc, những câu hỏi cô vốn đè nén trong lòng vào lúc này lại dần dần ùa lên. Cố Học Võ có thể nghỉ ngơi trên đảo tư nhân, có thể gọi máy bay trực thăng tới đón, có thể không đánh thức cô mà đưa cô về Bắc Đô. Bây giờ thì sao ?

Anh lại tìm thấy cô trước tiên, nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì chắc chắn không phải là cảnh sát. Quan trọng hơn là cảnh sát thì làm sao có thể gọi máy bay trực thăng đi đón mình? Còn nữa, cô rõ ràng nhìn thấy mấy người đi theo sau Cố Học Võ người nào cũng cầm súng trên tay. Họng súng lúc này đều nhắm thẳng vào Thang Á Nam, đương nhiên cũng nhắm vào cô.

Tim cô lúc này lại đập càng nhanh hơn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô rốt cuộc cũng phát hiện, cây súng trên tay Thang Á Nam vẫn để ở trên trán cô. Trái tim dường như cũng muốn vọt ra khỏi cổ họng, cô không thể nào không khẩn trương, nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng. Cảm giác được ánh mắt cô, Cố Học Võ lại tiến lên phía trước vài bước.

Cây súng Thang Á Nam đặt trên trán Kiều Tâm Uyển lúc này càng siết chặt. Anh nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt đầy đề phòng. Ánh mắt Cố Học Võ chẳng chút sợ sệt, lúng túng. Anh bình tĩnh nhìn Thang Á Nam rồi bất thình lình chìa tay ra với anh: “Á Nam, nếu cậu không buông súng ra thì cậu sẽ hối hận.”

Là sao? Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, anh gọi tên người đàn ông này? Vậy là anh biết người đàn ông này.

Thang Á Nam không nói gì, cũng không có nhúc nhích, cơ thể cứng ngắt bất động, nhìn một tia khẩn cầu xuất hiện trong mắt Cố Học Võ.

“Á Nam , cậu căn bản không thích giết người, đừng làm việc khiến cậu phải hối hận.”

Lông mày Thang Á Nam khe khẽ cau lại, người đàn ông này, ngay vừa rồi, anh đã nhận ra. Anh nhớ lúc ở thành phố C người đàn ông này cứ lằng nhằng đi theo Trịnh Thất Muội, còn đưa Trịnh Thất Muội tới bệnh viện. Lúc ấy phản ứng của anh ta rất lạ. Bây giờ nhìn lại mới thấy hóa ra cũng chẳng kỳ lạ gì.

Sinh con với người phụ nữ khác, sau đó lại không muốn để vợ biết, cho nên mới nhân lúc anh mất trí nhớ muốn cho anh nhận người phụ nữ và con của anh ta? Hừ lạnh một tiếng. Vẻ phản đối trong mắt Thang Á Nam càng rõ rệt. Bên trong còn có một tia khinh thường.

Cố Học Võ không biết Thang Á Nam tại sao lại nhìn mình như vậy, lại càng không rõ tại sao Thang Á Nam lại rảnh rỗi không ở Mĩ mà chạy tới Trung Quốc bắt cóc Kiều Tâm Uyển. Nhưng có một việc anh vô cùng khẳng định, đó chính là anh nhất định không để Kiều Tâm Uyển xảy ra chuyện.

“Á Nam, cậu thả cô ấy ra đi.”

Giọng nói anh có chút cầu xin, anh nợ Thang Á Nam quá nhiều, vạn bất đắc dĩ, anh căn bản không muốn tổn thương Thang Á Nam. Thang Á Nam không nói gì, cây súng trên tay vẫn không hề buông lỏng. Hiên Viên Diêu muốn Kiều Tâm Uyển chết mới chịu tha cho Trịnh Thất Muội. Anh muốn tha cho Trịnh Thất Muội vậy tất nhiên không thể tha cho Kiều Tâm Uyển.

“Á Nam.” Trong mắt Cố Học Võ lộ rõ vẻ vội vã, nhìn Thang Á Nam: ” Chúng ta đã quen biết nhau từ khi cậu 17 tuổi. Thang Á Nam mà tôi biết, tuyệt đối không thích giết người. Cậu buông súng xuống đi, bất luận hôm nay cậu tới là vì cái gì, tôi đều có thể hiểu cho cậu. Cậu thả cô ấy ra trước đi, được không?”

Lời Cố Học Võ nói khiến Thang Á Nam phải sửng sốt, Kiều Tâm Uyển cũng giật mình, Cố Học Võ quen người đàn ông này? Vậy nghĩa là sao? Người đàn ông này tại sao lại quen Cố Học Võ? Miệng bị dán băng dính khiến cô không thể nào hỏi được thắc mắc của mình, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Cố Học Võ, trong lòng vô cùng mong muốn một đáp án.

“Á Nam.” Lúc này Cố Học Võ không có tâm trạng đâu mà quan tâm đến sự thắc mắc trong mắt Kiều Tâm Uyển, anh chỉ nhìn Thang Á Nam, vươn tay ra với anh.

“Cậu còn nhớ không? Năm 17 tuổi, tôi qua Mĩ đã gặp cậu ở Washington, cậu bị mấy tên quỷ da đen đuổi theo đánh. Tôi đã cứu cậu. Cậu còn nhớ chứ?”

Đầu Thang Á Nam bất chợt xuất hiện một cơn đau kịch liệt, lực trên tay lại siết chặt vài phần khiến trán Kiều Tâm Uyển đau buốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Bộ dạng hết sức đau đớn.

Cố Học Võ lại nhìn thấy trong mắt Thang Á Nam hiện lên một tia mờ mịt. Anh nhẹ nhàng tiến về trước một bước. Ánh mắt chuyên chú nhìn Thang Á Nam.

“Cậu lại không hề cám ơn tôi đã cứu cậu, lúc đó cha mẹ cậu vừa qua đời, cậu lại chẳng có người thân nào ở Mĩ. Tôi nói, cậu theo tôi về nước, cậu không chịu. Cho nên, cậu ở lại Mĩ. Cậu nhớ không?”

Thang Á Nam nhìn Cố Học Võ, cơn đau kịch liệt ban nãy đánh thức thần trí anh, anh lắc đầu, sự đề phòng trong mắt càng sâu: “Tôi không biết anh đang nói gì hết. Tôi cũng không quan tâm anh là ai. Tôi chỉ biết bây giờ tôi muốn người phụ nữ này chết.”

Cố Học Võ lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia khẩn thiết: “Á Nam, cậu đừng giết cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ của tôi, nếu cô ấy chết, tôi sẽ rất khổ sở. Cậu còn nhớ chứ? Cậu đã từng nói, cậu sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến tôi thấy khổ sở.”

“Đủ rồi.” Thang Á Nam không muốn nghe, trán anh lúc này vô cùng đau đớn: “Tôi không muốn nghe anh nói những thứ này. Anh khổ sở hay không chẳng liên quan đến tôi.”

Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, lúc này không có tâm trạng chú ý Thang Á Nam đặt súng trên trán mình. Cũng không muốn quan tâm Cố Học Võ trước kia có quan hệ gì với Thang Á Nam. Toàn bộ ý thức cô đều đặt trong câu nói kia của Cố Học Võ, anh nói nếu cô chết, anh sẽ rất khổ sở.

Những tình cảm với Cố Học Võ vẫn luôn kiềm nén trong lòng lúc này lại như núi lửa bùng phát, rốt cuộc cũng không ngăn cản được. Hốc mắt nóng bừng, chóp mũi cay xè, cô chỉ muốn òa khóc. Miệng lại không thể cất thành tiếng nên cô chỉ có thể nức nở. Bộ dạng khóc lóc ấy khiến Cố Học Võ vô cùng đau lòng.

Nhìn Kiều Tâm Uyển, anh cho cô một ánh mắt, bảo cô tin anh. Ánh mắt lại đối diện với Thang Á Nam, tiến từng bước về phía trước: “Á Nam, mặc kệ cậu muốn gì, tôi đều có thể cho cậu, xin cậu thả cô ấy ra.”

Thang Á Nam không hề nhúc nhích, cây súng trên tay cũng vẫn không buông ra. Trong mắt Cố Học Võ có một chút vội vàng. Giằng co đã hơn nửa tiếng đồng hồ, anh khá rõ tính cách Thang Á Nam, nếu anh thật sự quyết định hoặc Hiên Viên Diêu thật sự giao anh ta nhiệm vụ này thì anh nhất định sẽ không sợ chết, nhất định sẽ giết Kiều Tâm Uyển. Thở sâu, anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác. Anh nhìn Thang Á Nam: “Á Nam, Hiên Viên Diêu đang đùa với cậu đấy, hắn ta không phải bảo cậu tới giết người.”

Thang Á Nam nghe thấy anh nhắc đến tên Hiên Viên Diêu, động tác bóp cò cũng thoáng ngừng lại, Cố Học Võ vào lúc này lấy điện thoại ra, nhìn anh: “Nếu cậu không tin, tôi có thể gọi điện thoại cho hắn. Hắn ta thật sự không phải bảo cậu giết người đâu. Cậu tin tôi đi.”

Thang Á Nam không hề nhúc nhích, bám sát người vào vách tường. Một tay tóm cổ Kiều Tâm Uyển. Tay chân cô bị trói nên dù đứng thẳng cũng hoàn toàn không thể đứng vững. Bị Thang Á Nam tóm lấy như thế, cô chỉ cảm thấy hai chân gần như cũng tách ra khỏi mặt đất. Ánh mắt cầu cứu lại nhìn về phía Cố Học Võ.

Hiên Viên Diêu là ai? Vì sao, vì sao lúc trước kết hôn với Cố Học Võ, cô chưa bao giờ biết những người này? Cũng không biết bên cạnh Cố Học Võ có những người như thế?

Điện thoại đã nối máy, giọng Hiên Viên Diêu truyền qua điện thoại, vang bên tai Cố Học Võ: “Chật chật, Cố đường chủ sao lại có thời gian gọi điện cho tôi? Thật sự khiến tôi được sủng ái mà lo sợ.”

Sắc mặt Cố Học Võ trở nên hết sức khó coi: “Hiên Viên Diêu. Cậu đùa đủ chưa?”

“Đùa?” Hiên Viên Diêu bật cười, tiếng cười đầu dây bên kia không chạm tới đáy mắt: “Tôi đâu có đùa. Tôi chỉ muốn cho anh cũng nếm thử hương vị này thôi.”

“Ý cậu là gì?”

“Không có gì.” Hiên Viên Diêu nghiêm mặt, vẻ mặt có vài phần khiêu khích: “Anh hại tôi nổ súng với anh em mình, bây giờ tôi chỉ cho anh cũng nếm thử cảm giác này một chút. Mấy tháng nay, anh và vợ không tồi chứ? Nếu anh không muốn cô ấy chết thì phải làm cho Thang Á Nam nhớ lại. Bằng không, tôi thật sự là muốn nhìn thấy vẻ mặt xót xa ân hận của anh.”

“Hiên Viên Diêu.” Cố Học Võ chưa từng câm phẫn như thế, bàn tay nắm điện thoại gần như muốn bóp nát nó: “Thu hồi mệnh lệnh của cậu. Có nghe không?

“Anh đang ra lệnh cho tôi sao?” Tiếng cười nhẹ mang theo sự đắc ý của Hiên Viên Diêu truyền đến: “Cố Học Võ, anh van xin tôi đi. Chỉ cần anh nói xin tôi thì bây giờ tôi có thể ra lệnh, bảo Thang Á Nam tha cho vợ anh.”

“Hiên Viên Diêu.”

Hai người đã đấu với nhau rất nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Cố Học Võ cảm thấy bất lực như vậy. Cho dù lần trước vì để Hiên Viên Diêu buông tha Tả Phán Tình phải tổn thất hai thị trường, với anh mà nói vẫn còn có cơ hội khác. Còn bây giờ…

“Mở miệng đi. Anh mở miệng cầu xin tôi. Tôi sẽ bảo Thang Á Nam thả vợ anh ra.” Hiên Viên Diêu chưa từng có cảm giác thích thú thế này. Quả đúng là sảng khoái tới cực điểm.

Mấy năm nay để Kỳ Lân Đường đoạt không ít vụ làm ăn, nghiêm túc mà nói, trong cuộc chiến giữa hai người chẳng phân biệt được ai thắng ai bại. Vốn anh ta cũng không tính chống đối Cố Học Võ, nhưng anh nhiều lần xâm phạm, vượt qua ranh giới của anh ta cho nên anh ta không thể nào tha thứ. Chuyện Thang Á Nam, anh ta nhất định phải tìm Cố Học Võ tính sổ. Món nợ này, tuy rằng cũng phải trách Thang Á Nam, nhưng anh đã bị anh ta bắn bốn phát súng nên thôi không truy xét. Nhưng Cố Học Võ thì khác, anh chẳng phải anh em anh ta, Hiên Viên Diêu không phải thánh nên đối với anh lại càng không cần khách khí.

“Hiên Viên Diêu.” Ánh mắt Cố Học Võ vẫn dán ở trên mặt Thang Á Nam. Anh thật sự vẫn chưa nhớ lại sao?

“Cầu xin tôi, anh cầu xin tôi, tôi lập tức bảo Thang Á Nam thả người.”

Kiều Tâm Uyển vẫn nhìn Cố Học Võ gọi điện thoại, cô không thể biết người bên kia đầu dây nói gì, nhưng xem biểu cảm Học Võ thì biết người kia nhất định nói chuyện gì đó khiến anh vô cùng khó xử . Nước mắt không thể khống chế mà lăn xuống. Nếu cô thật sự không trốn được, vậy không cần làm khó Cố Học Võ.

Cô luôn cho rằng anh tốt với cô là vì Bối Nhi, nhưng hiện tại cô đã biết, trong lòng Cố Học Võ có cô. Vậy đủ rồi. Thật sự đủ rồi.

Điều cô muốn kỳ thực không hề nhiều. Cô chỉ hy vọng, trong lòng Cố Học Võ có cô. Chỉ cần anh yêu cô. Cô kiên trì nhiều năm như vậy, coi như không uổng phí. Có ý nghĩ này, cô chẳng còn quan tâm đến tay chân bị trói, cô nhìn gương mặt Cố Học Võ, lúc anh sắp nói câu tiếp theo, cô đột nhiên dùng sức lui ra sau, đập đầu thật mạnh vào cằm Thang Á Nam.

Thang Á Nam vẫn đang chăm chú nghe Cố Học Võ nói chuyện điện thoại nên nhất thời không chú ý đến Kiều Tâm Uyển, bị cô dùng sức đập như thế nên cả người hơi nghiêng ra sau. Kiều Tâm Uyển lợi dụng lúc này, ngã nhào về trước, muốn trốn thoát khỏi sự khống chế của Thang Á Nam. Nhưng cũng vào lúc này, Thang Á Nam phát giác ý đồ của cô, anh giơ súng trong tay lên, nhắm vào Kiều Tâm Uyển.

“Đừng…” Cố Học Võ la lên, trước khi đại não anh quyết định, cơ thể đã theo bản năng nhào tới, nhanh chóng chắn trên người Kiều Tâm Uyển.

“Pằng.” Viên đạn găm vào lưng Cố Học Võ, máu từ trên người anh trào ra như một bông hoa nở rộ.

Kiều Tâm Uyển ngã nhào xuống đất ngây ngẩn cả người, Cố Học Võ, anh lại dùng cơ thể đỡ đạn cho cô?

Cố Học Võ trúng một phát đạn, cơ thể ngã chồng lên người Kiều Tâm Uyển, cô nhìn máu sau lưng anh, nhiều như vậy. Cô bỗng nhiên hốt hoảng, liều mạng kêu lên.

“Ô ô. Ô ô…”

Cô không thể nói ra tiếng, chỉ có thể kêu những tiếng ô ô, điều này khiến cô càng hoảng hốt, nhìn Thang Á Nam lại giơ súng lên. Nước mắt cô không kìm được mà chảy xuống không ngừng.

“Ô ô. . . . . .”

Vì sao. Vì sao…

Anh em của Cố Học Võ lúc này nhanh chóng nổ súng. Cánh tay Thang Á Nam bị trúng một phát. Mặc cho lòng bàn tay đau buốt, Thang Á Nam vẫn không từ bỏ. Không lấy mạng Kiều Tâm Uyển thì không được.

Nhưng khi anh lại định nâng tay lên thì cả người mềm nhũn, ngã nhào xuống, những người còn lại cấp tốc vọt tới trước mặt Cố Học Võ: “Anh Võ?”

“Anh Võ.”

Cơ thể Cố Học Võ bị xoay lại, nhìn thấy Thang Á Nam bị thương mà ngất đi, anh vội vàng nắm tay một trong những người đó: “Không được, không được tổn thương anh ta, nghe không?”

“Bọn em biết rồi.”

Mấy người đồng thanh đáp, muốn dìu anh đứng lên, Cố Học Võ lại lắc đầu, vươn tay khó khăn chỉ chỉ Kiều Tâm Uyển: “Cởi trói, cởi trói cho cô ấy.”

“Anh Võ.”

Một người trong đó lấy điện thoại ra vội vàng gọi. Kiều Tâm Uyển lúc này không nhìn những người đó, toàn bộ sự chú ý đều dồn lên người Cố Học Võ. Vào lúc cả người được tự do, cô không màng đến tứ chi đều đang tê dại, cấp tốc đứng lên, nào ngờ hai chân bởi vì bị trói chặt lâu quá mà run lẩy bẩy, không thể đứng lên được. Cô nôn nóng nhìn Cố Học Võ: “Học Võ, anh không sao chứ? Cố Học Võ, anh không sao chứ?”