Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển cùng với Trầm Thành anh anh em em, nhìn thấy hai người liếc mặt đưa tình, thấy Kiều Tâm Uyển đối với Trầm Thành tha thiết quan tâm, trong lòng anh vô cùng khó chịu. Tiến lên một bước, anh mới vừa vươn tay ra, muốn kéo Kiều Tâm Uyển đi thì lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra. Tống Thần Vân, Hồ Nhất Dân, Đỗ Lợi Tân lúc này đều tiến vào. Cố Học Võ dừng động tác lại, đứng sang một bên.
Trên tay Tống Thần Vân cầm một bó hoa, Hồ Nhất Dân mang đến một cái laptop, Đỗ Lợi Tân thì cầm theo một quyển sách. Nhìn thấy hai anh em nhà học Cố đều ở đây, bọn họ hơi sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng buông đồ xuống. Trước hết chào hỏi hai người anh em này, sau đó mới nhìn về phía Trầm Thành.
“Trầm Thành, cậu nói xem. Có phải bây giờ cậu đang chán muốn chết không? Anh mang laptop đến có phải vừa vặn giải quyết nhàm chán cho cậu không.”
Hồ Nhất Dân mở miệng trước, nhìn sang hai bên trừng mắt với hai người bên cạnh: “Nhìn hai người đó mà xem, thật chẳng có sáng tạo chút nào. Lại còn tặng hoa nữa chứ. Buồn cười chết tôi mất thôi, cậu ta có phải là phụ nữ đâu cơ chứ.”
“Cậu đừng có mà ba hoa.” Tống Thần Vân vỗ bờ vai của anh ta một cái: “Cậu ta còn đang trong thời gian hồi phục nên dùng máy tính sẽ không tốt.”
Ngày hôm qua không phải bác sĩ đã nói là bị chấn động não rồi sao mà còn mang máy tính đến, vậy không phải sẽ làm chậm quá trình phục hồi sao?
“Cho nên em mới tặng sách.” Đỗ Lợi Tân cong khóe môi, cười mỉm: “Anh ở trong này tĩnh dưỡng, không có việc gì thì đọc sách, lúc nào cũng được.”
“Cậu mang sách gì cho tôi vậy?” Trầm Thành từ trong tay anh ta nhận lấy quyển sách, không quên thì thầm: “Cậu không phải là đang chê anh học vấn quá thấp, muốn anh bổ sung thêm một chút đó chứ?”
“Em nào dám nói anh học vấn thấp.” Đỗ Lợi Tân cười như không cười nói: “Chẳng qua là thấy quyển này hợp với anh thôi.”
Trầm Thành nhìn bìa sách, nhíu mày, ánh mắt trở lại mặt Đỗ Lợi Tân: “Cậu có ý gì?”
“Không có ý gì hết.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu: “Chỉ là thuận tay chọn cho anh một quyển hợp với anh.”
Trầm Thành không nói gì, Kiều Tâm Uyển cũng sửng sốt, nhìn quyển Phật pháp dành cho người bận rộn dày cộp kia. Trầm Thành cần phải đọc Phật pháp? Đỗ Lợi Tân có ý gì nhỉ?
Mấy người đều chìm vào suy nghĩ riêng khiến bầu không khí nhất thời lạnh hẳn. Hồ Nhất Dân không chịu nổi không khí này, vỗ vỗ bả vai Trầm Thành: “Không thích đọc thì đừng đọc. Qua đây. Xem này. Cái laptop này mới thật sự là thích hợp với cậu.”
Kéo cái bàn nhỏ trên giường bệnh ra, lại lấy laptop từ trong túi, đặt lên trên bàn: “Đừng nói anh em không quan tâm cậu nha. Ngày hôm qua tôi đã cho người chuẩn bị đấy. Tùy cậu muốn chơi game hay là xem phim, đều cực nhanh.”
“Cậu đủ rồi đó.” Cố Học Văn nhìn không nổi: “Hồ Nhất Dân, cậu cũng bớt chút đi. Một bên tay của Trầm Thành còn bị thương mà cậu còn để cho cậu ta chơi game?”
“Bị thương thì đã sao?” Hồ Nhất Dân rõ ràng đã nhìn thấy tay của Kiều Tâm Uyển vẫn đặt trên người của Trầm Thành: “Có người chăm sóc mà.”
Hồ Nhất Dân bận rộn công việc, việc lại nhiều, lần trước thấy Bối Nhi đầy tháng, Cố Học Võ cũng không đến, nên anh ta tin anh cùng Kiều Tâm Uyển đã không còn khả năng. Lại thấy Trầm Thành đối với Kiều Tâm Uyển tình cảm sâu nặng, có khi hai người này lại có khả năng. Đều là bạn tốt tin rằng Trầm Thành rất vui lòng để cho Kiều Tâm Uyển chăm sóc mình.
“Nói linh tinh gì vậy?”
Trầm Thành hiểu nỗi lòng của Kiều Tâm Uyển, cũng không muốn để cô xấu hổ nên mở miệng giải vây. Nhưng mà Kiều Tâm Uyển lại không cần, cô liếc nhìn Trầm Thành một cái, vẻ mặt hơi không yên tâm.
“Anh cũng đừng thường xuyên chơi game, bất kể là đọc sách hay là chơi gì cũng phải chú ý tới cơ thể, tốt xấu cũng phải đợi cơ thể khỏe lại rồi hãy nói.”
“Anh biết rồi.” Trầm Thành gật đầu. Cho dù Kiều Tâm Uyển không thể ở bên anh, nhưng sự quan tâm của cô vẫn khiến anh cảm thấy đau lòng.
“Ừa.” Tống Thần Vân gật đầu: “Như vậy là được rồi. Chú ý thân thể, nhanh chóng khỏe lại. Lần trước sinh nhật anh, cậu đã vắng mặt, mấy ngày tới là sinh nhật của Nhất Dân, cậu không thể lại vắng mặt nữa đấy.”
“Anh tha cho em đi.” Trầm Thành nhìn nhìn tay mình: “Anh không phải là muốn em bọc giống như xác ướp đi tới sinh nhật anh Nhất Dân chứ?”
“Vậy thì sao?” Tống Thần Vân mỉm cười: “Tôi cũng không để ý. Đến lúc đó bảo Nhất Dân tổ chức vũ hội hóa trang. Cậu hóa trang thành cương thi cũng không tệ.”
“Ý kiến này cũng không tồi ha.” Đỗ Lợi Tân gật đầu: “Đều hóa trang hết rồi thì đâu còn biết ai là ai. Trầm Thành, anh cũng có thể đi.”
“Ấy, anh cũng quên mất.” Cố Học Văn liếc mắt nhìn Hồ Nhất Dân một cái: “Nhất Dân cũng sắp tới sinh nhật rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Tống Thần Vân trợn mắt liếc mắt nhìn Cố Học Văn một cái: “Anh Văn, anh còn có thể nhớ sinh nhật anh em sao. Sinh nhật em, anh cũng không đến. Chỉ biết ở nhà với vợ con, nhà người ta Tâm Uyển có con mà vẫn đến. Anh thiếu sót quá rồi.”
Anh ta nói một lèo không thèm nể mặt Cố Học Văn, Cố Học Văn có chút xấu hổ: “Hôm đó mấy nhóc nhà anh có chút khó chịu. Lần sau nhất định sẽ đi.”
Thật ra cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng vừa trở thành cha mẹ nên chỉ cần con có chút biểu hiện hơi khó chịu là lại thấy lo lắng, bận lòng, đây là cảm xúc rất bình thường.
“Biết anh là ông bố nhị thập tứ hiếu rồi, em tha cho anh.” Tống Thần Vân trêu ghẹo anh, lại vỗ vỗ vai Trầm Thành: “Sinh nhật anh cậu không đến, sinh nhật Nhất Dân thì cậu có thể nhanh chóng khỏe lại, còn một tuần nữa, tin chắc cậu sẽ nhanh chóng khỏe lại rồi.”
“Ừ.” Trầm Thành gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Cố Học Võ một cái, phát hiện anh vẫn không nói gì, ánh mắt lại đặt lên cánh tay kia của Kiều Tâm Uyển đang đặt ở trên vai.
Trong lòng bỗng dưng hiểu ra chút gì đó Anh không hiểu vì sao mới mấy tháng mà Cố Học Võ đã thay đổi ý kiến, nhưng mà thay đổi như vậy lại làm cho anh không biết là vui hay buồn. Suy nghĩ một lúc, anh kéo tay Kiều Tâm Uyển: “Anh khát, rót giúp anh ly nước được không?”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển trong lòng vẫn còn áy náy. Nếu không phải vì cô, Trầm Thành lảm sao lại xảy ra tai nạn xe cộ. Lướt qua đám người đứng trước giường bệnh, cô đưa cho Trầm Thành ly nước.
“Cám ơn.” Trầm Thành nhận lấy, uống một hơi cạn sạch. Động tác đơn giản như thế mà cái tay kia vẫn thấy đau. Sắc mặt anh có chút bất ngờ. Kiều Tâm Uyển vừa lúc đứng ở bên cạnh anh, chú ý thấy liền vươn tay lấy cái ly đi, tay kia thì đỡ anh.
“Sao rồi? Có phải là vết thương rất đau không? Muốn gọi bác sĩ đến không?”
“Anh không sao.” Trầm Thành lắc đầu, đối với sự quan tâm của Kiều Tâm Uyển, đặc biệt hưởng thụ: “Em đừng lo.”
Hành động như ở chốn không người của hai người khiến Hồ Nhất Nhân cũng phải lên tiếng quở: “Xem ra, bọn này là người thừa rồi. Người ta có mỹ nhân làm bạn là được rồi ha.”
Anh ta quay sang nhìn mấy người khác: “Tôi không làm bóng đèn, tôi đi trước.”
“Tôi còn có việc. Tôi cũng đi đây.” Hôm nay là cuối tuần. Cố Học Văn còn muốn về nhà với vợ con.
“Anh thì sao, đi luôn hay không?” Liếc nhìn Cố Học Võ một cái, phát hiện anh vẫn đứng đó bất động .
“Đi.” Cố Học Võ lấy lại bình tĩnh, không nhìn Kiều Tâm Uyển, mà liếc nhìn Trầm Thành một cái, vỗ vỗ bờ vai của anh: “Trầm Thành. Cậu an tâm dưỡng thương. Bọn anh đi trước.”
“Em cũng đi đây, mấy ngày nữa lại qua thăm anh.” Đỗ Lợi Tân bĩu môi, đưa mắt nhìn quyển sách anh ta mang đến: “Rảnh thì đọc thêm sách đi.”
“Biết rồi.” Trầm Thành lườm anh ta một cái, thật sự là sợ học vấn của tôi thấp sao?
“Đi nhé, đi nhé.”
“Uhm.” Trầm Thành gật đầu, nhìn đám người rời đi. Kiều Tâm Uyển vẫn ở lại, sau khi bọn họ đi hết, cô lại đến bên giường ngồi xuống.
“Trầm Thành. Xin lỗi.” Cho dù anh không nói, cô cũng biết, anh là bởi vì cô mới xảy ra tai nạn, trong lòng cô vô cùng khó chịu: “Em. . . . . .”
“Em xin lỗi anh làm gì?” Trầm Thành lắc đầu, không muốn cô khó chịu: “Không liên qua tới em, là tại anh lái xe không cẩn thận, chứ có gì liên quan tới em đâu.”
Anh nói như vậy, lại làm cho Kiều Tâm Uyển áy náy hơn. Rõ ràng là lỗi của cô nhưng Trầm Thành lại không trách cô: “Trầm Thành, thật ra em. . . . . .”
“Em không cần nói, anh hiểu.” Trầm Thành nắm chặt tay cô: “Tâm Uyển, em không cần phải thấy áy náy, cũng không phải thấy có lỗi, em không nợ anh. Không hề.”
“. . . . . .” Kiều Tâm Uyển im lặng, nợ? Sao có thể không nợ, cô lợi dụng Trầm Thành, cho anh hy vọng, lại rút đi hy vọng của anh. Lòng cô rất khó chịu.
“Được rồi.” Trầm Thành thực sự không muốn nhìn bộ dạng này của cô: “Nếu em thực sự cảm thấy nợ anh thì mấy ngày này, em đến chơi với anh đi.”
“Được rồi.” Kiều Tâm Uyển gật đầu đồng ý: “Em đồng ý với anh.”
“Ừ.” Trầm Thành nở nụ cười: “Nằm viện thật chẳng vui chút nào. Cái gì cũng không được. Nếu em chịu đến với anh, anh sẽ rất vui.”
“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày em sẽ đến chăm sóc anh, cho đến khi vết thương lành lại có thể xuất viện. Được không?”
“Cám ơn.” Trầm Thành thật sự vui vẻ, cho dù biết sau này cũng không thể ở bên Kiều, nhưng có thể có được một chút cơ hội hiếm hoi thế nào cũng tốt rồi.
Kiều Tâm Uyển khóe môi hơi hơi cong lên, không nói gì, đối với cô, Trầm Thành vĩnh viễn không cần nói cám ơn, so với những việc anh đã làm cho cô thì việc cô có thể làm thực sự quá ít, quá ít.
. . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . .
Cố Học Võ lên xe Cố Học Văn, mới chạy ra đường cái, anh đã kêu Cố Học Văn dừng lại.
“Có việc gì sao?”
“Anh nhớ ra còn có chút việc, em về nhà trước đi.”
“Uhm.”
Cố Học Văn cũng không hỏi nhiều, dừng xe lại ở ven đường, liếc nhìn Cố Học Võ một cái: “Lát nữa có cần bảo lái xe tới đón anh không?”
“Không cần.” Cố Học Võ lắc đầu: “Anh tự mình bắt xe về.”
Cố Học Văn gật đầu, nhìn anh xuống xe rời đi, lại lái xe ra đường lộ. Còn Cố Học Võ sau khi nhìn thấy xe anh biến mất ở chỗ rẽ thì xoay người, lại đi về phía bệnh viện.
Ở phía bên kia, Kiều Tâm Uyển vẫn luôn ở trong phòng bệnh với Trầm Thành, mãi cho đến khi Trầm mẹ đến, cô thấy hơi xấu hổ chào hỏi cùng bà rồi đi. Lúc xuống lầu, cô ngẩng đầu nhìn trời xanh mà thở dài, kéo chặt quần áo trên người, đi về chỗ đậu xe. Còn chưa có đi đến bên cạnh xe đã nhìn thấy một bóng người đang tựa vào cửa xe cô. Sửng sốt, cô vội vàng tiến lên, trừng mắt nhìn Cố Học Võ.
“Anh ở đây làm gì?”
Trầm mặc, Cố Học Võ không trả lời câu hỏi của cô, mà giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, quay sang nhìn chằm chằm mặt Kiều Tâm Uyển, cô đã ở cùng với Trầm Thành hơn một tiếng?
Anh không trả lời, Kiều Tâm Uyển cũng không muốn biết, dù sao tâm trạng của Cố Học Võ vẫn luôn như thế này, cổ cổ quái quái, u u ám ám. Cô không muốn để ý tới anh, nhưng mà anh lại đang tựa vào cửa xe của cô…
“Làm phiền anh nhường đường một chút được không?”