Chương 30: Ở lại

Đúng là trước đây Lâm Tư Tư đã nói lời này, thì dù sao cũng không thể nhà ăn ngon xong mà không nhắc đến mẹ chồng bên kia một lời nào hết.

Nhưng mà Lâm Tư Tư cũng không ngờ tới rằng chồng mình vậy mà lại nói ra chuyện này thay mình như thế.

Đương nhiên là cô không nghe thấy được câu này, cô đang thêu thùa ở trong phòng.

Nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của bà Châu, thực sự thì bà cũng có thể cảm giác được con dâu nhỏ thực sự có hiếu với bà.

“Con cứ yên tâm đi, sau này con không có ở nhà, Tư Tư cứ giao cho mẹ chăm sóc, Có việc gì mệt nhọc thì mẹ sẽ làm thay con bé hết.” Bà Châu cũng nói.

"Vợ con cũng thật là có phúc khi có được một người mẹ chồng tốt như mẹ vậy." Châu Tùng Bách khen vợ mình xong lại bắt đầu chuyển sang khen mẹ mình.

Khen đến mức bà Châu mở cờ trong bụng, sau đó bà nhìn thấy mấy con gà trong chuồng gà thì sững sờ nói: "Sao lại nuôi nhiều gà như vậy, có phải là không được phép nuôi hay không?"

Bà có biết là trong nhà có nuôi Vượng Gia, nhưng bà không biết là còn có nuôi gà ở trong vườn sau nhà nữa.

"Cũng không nuôi nhiều. Đây không phải là vợ con thấy con phải đi làm vất vả hàng đêm, nói rằng con đã mệt nhọc nên nói là muốn nuôi một ít để cho con ăn bồi bổ cơ thể đó sao, nuôi được choai choai thì lập tức làm thịt để cho con bồi bổ cơ thể, không đẻ trứng nên không sao cả.” Châu Tùng Bách liếc nhìn rồi nói.

“Tư Tư thật là quan tâm đến con đó.” Bà Châu nghe thấy vậy, không nhịn được mà nói.

“Sao lại không quan tâm con được chứ, con là chồng của cô ấy, còn là cha của đứa nhỏ trong bụng cô ấy nữa, sao cô ấy có thể không quan tâm chăm sóc cho con chứ?” Châu Tùng Bách đắc chí nói.

“Vậy mà trước đây thì hai đứa cứ tối ngày cứ gây gỗ cãi nhau.” Bà Châu đi sang, nhìn đám gà hăng hái trong chuồng gà, tâm trạng không tệ nói.

“Trước kia là do vợ con chưa đổi tính, bây giờ cô ấy đổi tính rồi nên bọn con đang rất êm ấm.” Châu Tùng Bách vừa trồng rau cải xanh vừa nói.

Khỏi phải nói, bây giờ anh thực sự rất là yêu vợ mình, dáng vẻ mềm mại yêu kiều, anh chỉ cần nhìn thôi cũng không nhịn mà muốn ôm hôn một cái.

"Có muốn trồng thêm một ít cần tây không? Sủi cảo cần tây cũng rất thơm." Bà Châu liếc nhìn vườn rau, nói.

Trong vườn rau cũng không còn nhiều màu xanh nữa, số lượng dưa chuột, cà chua, rau hẹ, cải xanh, cũng không còn nhiều, ngoài ra thì không còn thứ gì khác.

“Nếu như có mầm non thì mẹ cứ lấy một ít về trồng đi, sau này vườn rau này sẽ giao lại cho mẹ chăm sóc.” Châu Tùng Bách rửa tay định quay trở về nhà với vợ, nói.

Bà Châu nói: “Được rồi, vậy thì để mẹ đi qua vườn rau của chị dâu con hái một ít mầm cây về đây trồng.” Bà Châu nói.

Chỉ là một ít mầm cần tây mà thôi chứ chẳng phải thứ giá trị gì, nên Châu Tùng Bách cũng không nói gì cả.

Trở vào trong nhà thì anh thầy vợ mình đang ngáp ngắn ngáp dài, vội vàng nói: "Buồn ngủ đến thế này ư. Vợ à, em đi nghỉ ngơi chút đi".

“Ừ.” Đúng là Lâm Tư Tư cũng có hơi buồn ngủ, gật gật đầu nói.

Châu Tùng Bách đỡ cô đi nằm xuống, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí kia khiến Lâm Tư Tư cảm thấy buồn cười, trên mặt tự nhiên hiện lên một nụ cười.

"Vợ à, em đừng cười. Bây giờ trong bụng em đang mang thai đứa nhỏ. Em làm gì cũng phải cẩn thận đó biết không?" Châu Tùng Bách nói.

Nếu đây là một người phụ nữ khác, chắc anh cũng lười để ý đến, nhưng mà đây lại là vợ của anh.

Bởi vì mấy ngày nay anh cũng có chú ý đến vợ mình một chút, cho nên anh cũng đã nhìn ra vợ anh rất yếu ớt, nhất là lúc anh bị trở mình đè lên người ở trên giường, dáng vẻ nũng nịu kia của cô quả thực là khiến người ta chết mê chết mệt.

Nghĩ đến đây anh chàng mạnh mẽ này cũng lập tức có chút suy nghĩ đó trong đầu, nhưng sau khi liếc nhìn qua bụng của vợ anh, anh cũng chỉ có thể kìm nén ý nghĩ đó xuống.

Sau một giấc ngủ trưa anh chỉ ôm vợ mình ngủ, Châu Tùng Bách lập tức đi ra ngoài cắt cỏ cho lợn giúp mẹ anh.

Bà Châu thì vẫn chưa đi, Châu Tùng Bách bảo bà đừng đi, cứ ở trong nhà là được rồi, bởi vì bà Châu cũng muốn chăm sóc cho cô con dâu sẽ kiếm tiền của mình nên cũng dứt khoát không đi, làm như vậy là tốt nhất rồi.