Châu Trần Thị nghe anh nói một phen, sắc mặt cũng dịu lại một chút, nói: "Đường đỏ thì không cần, em cứ cầm về cho vợ em uống đi, chuyện lớn như này mà sao vợ em không tới đây?"
"Vốn dĩ vợ em cũng muốn đi, nhưng mà bây giờ cô ấy đang mang thai, vừa mới hết mưa nên đường còn trơn trượt, thế là em mới không để cô ấy ra ngoài." Châu Tùng Bách nói, sau đó đặt túi đường đỏ lên bàn, nhìn về phía anh cả nói "Anh cả, em thật lòng muốn đón mẹ qua ở chung, anh cũng không thể ngăn cản em hiếu thuận với mẹ được."
"Chuyện này sao có thể ngăn cản?" Châu Trần Thị cười ha hả nói, nhưng trong lòng thì lại nghĩ thầm xem cậu có thể giữ bà cụ lại mấy ngày!
Anh cả Châu nhíu mày: "Tùng Bách, nếu em muốn đón mẹ qua thì anh cũng không thể nói gì, nhưng mẹ qua đó rồi thì gia đình sẽ thêm một miệng ăn, bây giờ vợ em còn đang mang thai, sau này chi tiêu trong nhà cũng không ít. . ."
"Những chuyện nhỏ này thì anh cả cứ yên tâm, sau này mẹ qua nhà em ở rồi, em nhất định có thể nuôi mẹ thật tốt, mẹ có tin con không?" Châu Tùng Bách nhìn mẹ mình rồi hỏi.
Bà cụ Châu vẫn luôn ngậm miệng lúc này mới lộ ra ý cười: "Đương nhiên là mẹ tin con rồi."
"Mẹ, Tùng Bách bên kia cũng không dễ dàng." Anh cả Châu chần chờ nói.
"Nếu không như vậy nhé, để mẹ qua bên nhà con ở một thời gian thử xem, nếu như mẹ thấy quen, muốn ở lại thì cứ ở, nếu như ở không quen thì cứ quay về, phòng của mẹ anh cả sẽ giữ lại." Châu Tùng Bách nói.
"Mẹ không dự định quay lại đâu, phòng của mẹ cứ để cho Kiến Vĩ ở đi, bây giờ nó vẫn còn chen chúc chung phòng với anh trai nên không tiện." Bà cụ Châu nói rằng.
"Cháu không sao, căn phòng đó cứ giữ lại cho bà đi." Châu Kiến Vĩ nói.
"Nghe bà cháu đi, chuyển qua thôi." Châu Tùng Bách vỗ vỗ bả vai cậu ta, sau đó cũng chẳng nói thêm câu nào dìu bà cụ đi về nhà mình: "Anh cả, em về trước đây, anh không cần tiễn đâu, cứ ở đây là được rồi."
Bà cụ Châu chẳng nói lời nào, chỉ là gương mặt mang theo vẻ vui mừng đi chung với con trai út, lúc này trời không mưa, Châu Tùng Bách lại vác một túi quần áo trên lưng nên đương nhiên là có người bắt gặp, lại hỏi: "Đang làm gì đấy?"
Tuy rằng không cho tiễn, nhưng anh cả Châu vẫn đi theo Châu Trần Thị ra đây.
"Không có gì đâu, anh trai chị dâu của tôi chăm sóc mẹ chúng tôi lâu như thế rồi, chẳng lẽ lại không được qua nhà tôi ở sao? Trong nhà có thêm một người thì cũng đỡ trống trải, mẹ tôi có thể quản lý nhà cửa." Châu Tùng Bách nói.
Lời này chọc cho người trong thôn cười ha ha, nhưng mà cũng cảm khái bà cụ Châu quá yêu thương đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ này.
Châu Trần Thị cũng là có chút thoả mãn, chuyện này cũng không thể coi là người con dâu như cô ta không hiếu thuận với mẹ chồng được.
Chuyện này lan truyền rộng rãi khắp thôn, rất nhanh nhà anh ba Châu đã nhận được tin tức.
Châu Lý Thị là chị dâu ba, sau khi từ bên ngoài trở về thì sắc mặt lập tức không dễ nhìn.
"Sao thế, ai chọc em à." Anh ba Châu rút điếu thuốc phiện ra, nói.
"Anh đi ra nghe thử xem bây giờ bên ngoài đang nói nhà chúng ta như thế nào, chuyện tốt thì anh cả còn có chú sáu của anh chiếm hết rồi, chúng ta lại mang tiếng bỏ rơi mẹ già không quan tâm!" Châu Lý Thị cắn răng nghiến lợi nói.
"Ý gì?" Anh ba Châu nói.
Châu Lý Thị liền đem chuyện đang lan truyền trong thôn cho anh ta nghe, anh ba Châu lại chẳng để ý chút nào, nói: "Vậy em tức giận cái gì chứ, em muốn đi đón mẹ qua đây à?"
"Đón gì mà đón, nhà chúng ta trang trải cuộc sống còn khó khăn, đón qua đây thì lấy gì mà ăn?" Châu Lý Thị nói.
"Vậy em tức giận cái gì? Mẹ cũng đâu phải là qua nhà chúng ta ở." Anh ba Châu nói.
"Em tức giận là vì người em kia của anh chuyện gì tốt cũng muốn ôm hết, mẹ ở nhà anh cả chẳng phải rất tốt sao, cậu ta lại đón mẹ đi, bây giờ bên ngoài đều nói chúng ta không hiếu thuận, chỉ có người con út là cậu ta hiếu thuận nhất!" Châu Lý Thị hừ lạnh nói.
"Chuyện này thì có gì đâu, mẹ qua đó ở, vậy đồng nghĩa với việc nhiều thêm một miệng ăn, bên kia hai vợ chồng em ấy ăn gì đã là cả một vấn đề rồi, mẹ ở bên kia không được vài ngày đâu, đến lúc đó lại phải quay về nhà anh cả thôi." Anh ba Châu thảnh thơi nói.
Châu Lý Thị cười nhạt: "Anh cho là chuyện này đơn giản vậy sao? Em nghe nói, bây giờ vợ chú sáu đang mang thai, mẹ đi qua để chăm sóc cô ta đấy, vậy nhất định là sẽ qua đây đòi lương thực của chúng ta!"
"Sao lại muốn lương thực của chúng ta?" Anh ba Châu không hiểu nên hỏi.
"Mẹ ở bên kia, anh nói xem có phải là người em kia của anh sẽ qua đây đòi lương thực để nuôi mẹ không?" Châu Lý Thị hừ nói.
"Nếu là nó dám có ý nghĩ này, anh sẽ cắt đứt chân chó của nó!" Cuối cùng anh ba Châu cũng tỉnh ngộ, trợn mắt nói.