Chương 23: Thuận lý thành chương

"Còn lo lắng làm gì, đây là do vợ tôi thật tâm thật ý mới cầu được đấy, mau đi cho heo uống đi." Châu Tùng Bách nói.

Người nọ có chung mục đích với Châu Tùng Bách, đều muốn ngựa chết thành ngựa sống, vì vậy nhanh chóng rót hết ra cho heo uống.

Không chỉ có con heo bệnh này, còn những con heo bệnh tật ốm yếu hoặc không muốn ăn đều có phần hết.

Sau khi đổ nước ra, Châu Tùng Bách và người nọ nhìn chằm chằm vào con heo.

Nhưng mà con heo chẳng có phản ứng gì cả, vẫn còn dáng vẻ ốm yếu.

"Biểu cảm này của anh là ý gì đây, cho dù có vô dụng thì đây cũng là tâm ý của vợ tôi." Châu Tùng Bách trừng mắt nhìn người đối diện rồi nói.

"Sao anh lại nói chuyện này với vợ rồi?" Người nọ cau mày nói.

"Yên tâm đi, mạng của tôi đã dính chặt với bên đây rồi, vợ tôi cũng không muốn làm quả phụ, một câu cũng không nói ra đâu." Châu Tùng Bách nói.

Bởi vì anh tới đây sớm nên cũng làm xong việc sớm, rửa sạch chuồng heo rồi cho heo ăn vân vân, những việc này đều do anh tự thân tự lực, bây giờ Châu Tùng Bách cũng miễn dịch rồi, không chê bai gì hết.

Sau khi thu dọn xong, thời gian cũng sắp mười hai giờ, người nọ cũng đã đi ngủ từ sớm, Châu Tùng Bách móc bánh bao ra bắt đầu ăn, dường như ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, mấy con heo bệnh kia đột nhiên hừ hừ với anh.

Đây là muốn ăn rồi sao.

Châu Tùng Bách vô cùng vui mừng!

Lâm Tư Tư ở nhà cũng không biết hiện tại Châu Tùng Bách đang làm gì, cô ngủ rất say, thời tiết này hơi lạnh, cũng dễ ngủ, ngủ một giấc là tới sáng mai.

Cả người ngủ no luôn rồi.

Sau khi rửa mặt thì uống một ly nước Linh Tuyền, sau đó vo một nắm gạo rồi bắt đầu băm thịt.

Sáng sớm là cháo thịt nạc để ăn.

Chờ tới lúc Châu Tùng Bách trở lại, Lâm Tư Tư đã làm xong.

Cháo thịt nạc được cho thêm ít rau xanh trồng ở hậu viện, khoan khoái lại ngon miệng.

Châu Tùng Bách vừa quay về đã muốn hôn vợ mình một cái, nhưng mà bị Lâm Tư Tư đẩy ra: "Anh đi rửa mặt trước đi."

"Em dám ghét bỏ người đàn ông của em à?" Châu Tùng Bách trợn mắt nói.

Trải qua mấy ngày nay Lâm Tư Tư đã hiểu rõ tình tình của anh rồi, không sợ chút nào, nói: "Em không ngại, em còn rất thích nữa."

Châu Tùng Bách cười: "Vợ, sao miệng lười em còn trơn tru hơn cả anh thế?"

"Không phải người một nhà không tiến vào một cửa à." Lúc nói chuyện Lâm Tư Tư đã bê đồ rửa mặt tới rồi.

Châu Tùng Bách bèn cười đi rửa mặt, rửa cho sạch sẽ, sau đó mới vào nhà ăn sáng nhìn anh đã khôi phục dáng vẻ hăng hái ngày xưa, Lâm Tư Tư không cần hỏi cũng biết nước Linh Tuyền đã có tác dụng rồi.

Quả nhiên nhìn cháo thịt nạc thơm ngào ngạt trên bàn, Châu Tùng Bách ăn miếng rau không cần cô hỏi đã tự mở miệng nói: "Vợ, tối nay em lại đi cầu thần thủy đó nhé?"

"Có hiệu quả à?" Vẻ mặt Lâm Tư Tư rất kinh ngạc nói.

"... Đây chẳng phải là em nói sao?" Châu Tùng Bách nhìn cô như vậy bèn nói.

Vợ anh không biết là có hiệu quả sao? Tối hôm qua còn nói chắc chắn như vậy.

"Em thấy anh vội vàng nên tùy tiện nói vậy thôi." Lâm Tư Tư thuận miệng nói.

Châu Tùng Bách đúng là hết chỗ nói rồi, tối hôm quan nhìn thấy mấy con heo hồi phục muốn ăn rồi, tâm trạng anh vui khỏi bàn, vốn cho rằng đều là công lao của vợ anh tới cầu thần nước, không nghĩ tới là không phải?

"Vợ, thế nhưng thần nước này thật sự có chút hiệu quả đấy." Nhưng Châu Tùng Bách vẫn không nhịn được mà tin tưởng.

Nếu không thì giải thích thế nào về việc heo đột nhiên hồi phục đòi ăn đây?

Lúc trước nhìn còn ỉu xìu mà hôm nay đã khá lên nhiều rồi.

"Còn nói em mê tín, thực ra anh còn mê tín hơn em, nếu như anh muốn thì tự đi cầu đại tiên đi." Lâm Tư Tư cười tủm tỉm nói.

Ở chỗ các cô có một truyền thuyết, đó là trên núi có một bạch đại tiên rất linh nghiệm, nếu trong nhà có chuyện gì thì có thể hướng về phía núi thành tâm lễ bái cầu đại tiên phù hộ.

Thực ra trước kia cứ đi thẳng lên núi bái, còn phải mang theo các đồ cúng tế nữa, nhưng mà bây giờ không thịnh hành chuyện này nữa, cứ ở nhà bái là được.

"Anh không được đâu, anh không đủ thành tâm, có lạy cũng không nhất định sẽ hữu dụng." Châu Tùng Bách nghe vậy, lập tức lắc đầu nói.

Bản thân có tâm tư gì chính anh cũng rõ ràng, căn bản anh không tin điều này, cho nên nếu muốn đi cầu nước thần với đại tiên thì thật sự chỉ vợ anh làm mới được.

"Vậy được, buổi tối em sẽ cầu cho anh một hồ lô." Lâm Tư Tư thuận lý thành chương đáp ứng anh.

Châu Tùng Bách nghe vậy cười nói: "Chờ bên kia phát lương rồi, đến lúc đó anh sẽ đánh một dây chuyền vàng về cho em chơi!"

"Vậy em chờ anh." Lâm Tư Tư nháy mắt nói.

Cô cũng chẳng ngại việc chồng mua đồ cho mình, lúc đàn ông muốn tiêu tiền cho mình thì không nên bảo anh ta tiết kiệm, để anh ta tiêu, anh ta vì mình tiêu càng nhiều tiền thì sẽ càng yêu thương mình.