Chương 20: Làm ăn

Nếu cô đoán không lầm, chắc hẳn ông chồng gan lớn này đã hợp tác mở một trang trại nuôi lợn với người ta rồi.

Lúc này trại nuôi heo không được phép làm tư nhân, cho nên đã làm ở trong núi sâu rừng rậm, cô cũng không nói gì, dù sao làm cũng đã làm rồi, cô chỉ mong anh đừng quá mệt là được.

Những việc khác cô không thể giúp được, nhưng về mặt ăn uống, cô chắc chắn phải chú tâm.

Châu Tùng Bách bị vợ của mình làm cho cảm động, khóe miệng dùng sức chạm lên môi cô, Lâm Tư Tư xấu hổ vô cùng: "Anh ăn cơm đàng hoàng đi."

“Vợ à, em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến em sống tốt.” Châu Tùng Bách nghiêm túc nhìn vợ.

“Em biết anh là một người đàn ông rất có bản lĩnh.” Lâm Tư Tư gật đầu nói.

Câu này như mang theo làn gió xuân mát rượi trong mắt Châu Tùng Bách, được vợ mình khen khiến anh cảm giác rất sung sướng.

“Mau ăn đi, ăn xong đi ngủ một giấc, bát canh rong biển này anh phải uống hết đó.” Lâm Tư Tư nói.

“Được.” Châu Tùng Bách gật đầu.

Sau khi ăn bữa tối thịnh soạn xong, Châu Tùng Bách đi ngủ, nhưng lúc này cũng không ngủ được nữa.

Dù sao anh cũng còn trẻ, buổi sáng mệt nhọc một tăng, ngủ xong một giấc thì cơ thể lại phục hồi như cũ, anh vẫn muốn làm thêm chút nữa.

Lâm Tư Tư rất muốn nhanh chóng mang thai, nhưng cũng thông cảm cho anh bên ngoài mệt nhọc chẳng dễ dàng gì, bèn khuyên anh: "Anh nghĩ ngơi cho khỏe đi, em thấy anh mệt lắm rồi đó."

Châu Tùng Bách cảm thấy sức lực của mình đang bị chất vấn, nói: "Anh đâu có mệt? Em có tin lên giường rồi anh có thể khiến em mệt đến ngất đi không hả."

Lâm Tư Tư sắc mặt ửng hồng: "Vậy anh đi tắm trước đi, thân anh đầy mùi như thế em không chịu nỗi."

"Mùi? Còn mùi gì nữa, anh tắm ở sông rồi mà." Châu Tùng Bách ngửi mình mình một cái rồi nói.

“Khứu giác của em rất nhạy.” Lâm Tư Tư nhìn anh đầy ẩn ý.

Châu Tùng Bách không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nói: "Được rồi, anh đi tắm lần nữa."

Sau khi tắm xong trở về, anh lại bắt đầu giày vò Lâm Tư Tư.

Những ngày sau đó, Châu Tùng Bách quả thực rất bận rộn, lúc đầu có chút thất thường, buổi trưa có khi phải đi làm, nhưng sau nửa tháng, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Châu Tùng Bách cũng đều đặn hơn.

Anh ra ngoài hơn mười giờ tối, cho đến khoảng sáu giờ sáng mới trở về.

Mặc dù người dân trong làng xì xào bàn tán, nhưng bởi vì mấy ngày trước có một lần anh xách một con chim trĩ, người dân trong làng tự động tưởng là anh đi bắt chim trĩ về.

Bà cụ Châu không tin mấy lời này nên bà đã lặng lẽ đến hỏi Lâm Tư Tư, nhưng Lâm Tư Tư đâu có nói sự thật cho bà biết, nếu như nói cho bà cụ con trai bà đang hợp tác mở một trại nuôi lợn ở trong núi sâu với người ta, lỡ như làm bà giật mình thì phải làm sao?

Việc làm này không được pháp luật cho phép, nếu bị bắt, thì phải ngồi tù, đây còn là chính sách đã được nới lỏng trong hai năm qua, trước đây làm chuyện này bị bắn chết là chuyện bình thường.

Nếu có thể Lâm Tư Tư không muốn khiến anh đi mạo hiểm, nhưng không cho anh đi làm chuyện này cũng không được, phá hoại tình cảm vợ chồng, bởi vì anh thật sự rất muốn làm ra được tiền, cô cũng định để anh làm một năm, một năm sau thì không cho anh làm nữa.

Tiền bạc hay không thì cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là quá mệt mỏi, ngày đêm đảo lộn.

Và bây giờ cô cũng gần như có tự tin nói với anh, bảo anh đừng làm nữa.

Bởi vì mấy ngày trước cô và Thái Chiêu Đệ cùng với mấy cô gái khác hẹn nhau cùng vào thành phố, cô đã nhận một cặp áo gối từ nữ nhân viên giao dịch.

Cô nhìn nữ nhân viên bán hàng đang bán kia, một cặp áo gối thêu hình uyên ương bán với giá ba mươi tám đồng!

Cái này thêu xong rồi, một cặp áo gối ba mươi lăm đồng nữ nhân viên bán hàng đó nói là đồng ý thu vào cho cô.

Tuy rằng cái này thêu không dễ, nhưng không phải là không thêu được, chỉ là phí thời gian mà thôi, cơ mà cả ngày cô cũng chẳng có gì làm, làm cái này là tốt nhất.

Còn về phần khăn tay, cô không định làm nữa, một chiếc khăn tay có thể bán được một đồng.

Mấy ngày nay quả thực cô đã lời được một ít, nhưng lợi nhuận may áo gối rõ ràng là nhiều hơn.

Vì đều là đồ dùng cho vợ chồng mới cưới nên bọn họ rất chịu chi, dù sao cả đời này cũng chỉ có một lần như thế.

Cô có thể làm xong một cặp vỏ gối trong khoảng bảy ngày, bảy ngày thì có thể kiếm được ba mươi lăm đồng, tức là gần năm đồng một ngày, tất nhiên vẫn chưa trừ tiền vốn.

Lần này cô mang về hai bộ áo gối, định làm xong sẽ mang qua đó.

Lâm Tư Tư đang thêu áo gối, Châu Tùng Bách không có ở nhà.

Bây giờ anh đều về nhà vào lúc sáng sớm, đánh răng rửa mặt xong thì ăn bữa sáng do vợ nấu, rồi tiếp tục đi ngủ, ngủ một giấc tới trưa thì dậy ăn cơm.