Chương 9: Chim lông vàng

"Hô..."

Hươu trắng chạy như bay trên bầu trời.

Gió lớn đập vào mặt Chu Diệp, có cảm giác như sắp bị gió thổi gãy.

Hai chiếc lá cũng đang bay múa lung tung.

Chu Diệp cố nén gió lớn va vào người, nhìn về phía trước.

Từng cây đại thụ có thể lớn như núi, bây giờ chỉ có thể hình dạng đại khái, không nhìn thấy rõ hoàn toàn.

Rốt cuộc cao bao nhiêu, Chu Diệp rất khó tính ra.

"Bản thể của mình là cỏ, nhất định không có trọng lượng, nếu ngã từ không trung xuống, chắc sẽ không chết nhỉ?" Chu Diệp suy đoán không xác định.

Chẳng qua đây chỉ là suy nghĩ ở trong lòng, hắn sẽ không bao giờ nếm thử.

Sống không dễ, phải yêu quý mạng nhỏ của mình.

Hươu trắng đột nhiên dừng lại, giẫm lên đám mây bảy màu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới.

Đây là muốn làm gì?

Chu Diệp rất muốn mở miệng hỏi.

Hươu trắng ngẩng đầu lên, cuối cùng ngậm Chu Diệp bay xuống đất.

Tốc độ của hươu trắng rất nhanh, nó lập tức hóa thánh một tia sáng, bay thẳng xuống đất.

Lần này, Chu Diệp bình yên vô sự, căn bản không cảm thấy cảm giác gió lớn đập vào mặt kia.

"Bịch!"

Hươu trắng đáp đất nhẹ nhàng, há mồm phun Chu Diệp ra, động tác giống như nhổ nước miếng...

Chu Diệp vội vàng không kịp chuẩn bị, bị bay người đâm vào mặt đất.

Bởi vì bản thể không có trọng lượng gì, tu vi thân thể cũng không thấp, hắn cũng không cảm thấy gì.

"U!"

Hươu trắng kêu một tiếng, sau đó bắt đầu vui chơi, giống như đứa bé không bị trói buộc.

Nó một hồi chạy đến dưới gốc cây, đi ngửi thân cây một cái, một hồi lại cúi đầu chạy về phía trước, bắt đầu đi gieo vạ những cỏ dại kia.

Chu Diệp chống lấy thân thể của hắn, sau đó dùng lực đứng lên.

Hắn quan sát xung quanh.

Đây là một mảnh rừng rậm, mỗi một gốc cây đều khổng lồ vô cùng, thể tích của lá khố ở trên mặt đất đều gần bằng hắn.

So với những đại thụ này, cây già bên vách núi chính là một cái cây giống.

"Đây là rừng rậm nguyên thủy?" Chu Diệp có chút không xác định.

Hắn đến gần một gốc đây, quan sát cẩn thận.

Hắn phát hiện, vết rạn trên cành cây của những đại thụ che trời này đều rộng hơn hắn.

Hình thể quá nhỏ khiến người ta khó chịu.

Căn cứ vào quan sát của hắn, cây đại thụ này, nói thế nào cũng cao trăm mét.

Có thể nói là một số liệu rất kinh người.

Nhưng Chu Diệp cảm thấy rất bình thường.

Linh khí trong rừng rậm rất nồng nặc, là linh khí tẩm bổ những đại thụ này.

Còn một nguyên nhân nữa, đó chính là nơi này không khai thác gỗ lung tung, cây cối được bảo vệ rất tốt.

Lắc dầu, không nghĩ những thứ này nữa.

Chu Diệp hồi lâu không nghe thấy động tĩnh của hươu trắng, hắn quay đầu đi, muốn tìm kiếm bóng người của hươu trắng.

"Lúc này mới trong giây lát, tên này đã chạy đi đâu?" Chu Diệp rất bất đắc dĩ.

Thời gian chưa đến một phút, hươu trắng đã không thấy tăm hơi.

"Chẳng lẽ nó cảm thấy mình thấy nó ăn linh dược, sợ mình mách nó, cho nên đưa mình đến đây, tự sinh tự diệt?" Trong lòng Chu Diệp nghĩ đến điều này.

"Lấy tính cách của hươu trắng, chắc sẽ không làm loại chuyện này.

Suy nghĩ vừa mới xuất hiện, Chu Diệp đã nghe được phía xa vang lên tiếng hươu kêu.

Không nghĩ nữa, lập tức cất bước, chạy vội về phía tiếng hươu vang lên.

Nơi xa.

Hươu trắng hơi xấu hổ, vừa rồi chơi vui quá, quên mất bên người còn có một người bạn.

Lần này tốt rồi, nó làm mất gốc cỏ, không tìm thấy nó nữa.

"Sa sa sa..."

Có âm thanh vang lên, hươu trắng nhìn sang.

Miệng hươu nhếch lên.

Là Chu Diệp chạy đến.

"U!" Hươu trắng nhìn Chu Diệp rồi kêu một tiếng, sau đó hất đầu lên, đi chậm về phía trước.

Đi được hai bước, quay đầu nhìn Chu Diệp một chút, ra hiệu Chu Diệp đuổi theo nó.

"Lại muốn đi đâu nữa?" Chu Diệp hơi buồn bực.

Chẳng qua hắn vẫn đàng hoàng đi sau lưng hươu trắng.

Mặc dù tạm thời không gặp nguy hiểm gì, nhưng Chu Diệp sẽ không thây thơ cho rằng rừng rậm nguyên thủy này rất an toàn.

Bây giờ, hắn là một gốc linh thảo, căn bản không có cảm giác an toàn gì.

...

Hươu trắng giống như phụ nữ đi dạo phố, nơi này xem một chút, chỗ kia xem một tí, hình như không biết mệt mỏi là cái gì.

Chu Diệp đi sau lưng nó, trên bản thế đã dính không ít bùn đất.

Từ khi mới bắt đầu đến bây giờ, hươu trắng chưa bao giờ dừng lại.

Chu Diệp tự nhiên cũng không dừng lại.

Ngay từ đầu còn tốt, tốc độ của hươu trắng cũng không nhanh, Chu Diệp chạy chậm hai bước là có thể đuổi theo.

Nhưng đến bây giờ, tốc độ của hươu trắng càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng lại nhảy vọt một cái chính là mấy chục mét.

Chu Diệp đuổi theo rất khó.

Dù sao, huyền khí trong đan điền có hạn, mà bây giờ, đã sắp bị tiêu hao sạch sẽ.

"Đại ca, ngươi không thể chậm một chút hay sao?" Chu Diệp thở hổn hển, cảm thấy hai chân đã không phải là chân của hắn.

Giống như nghe được tiếng lòng của Chu Diệp, hươu trắng quay đầu nhìn Chu Diệp một chút.

Lúc này mới đi được mười dặm, sao cỏ tinh này yếu vậy?

Nếu như Chu Diệp biết được suy nghĩ trong lòng của hươu trắng, nhất định sẽ chửi tục.

Mẹ kiếp, đối với ngươi mà nói, mười dặm không tính là cái gì, nhưng Chu mỗ chỉ là một gốc cỏ.

Mười dặm đối với một cây cỏ, quả thật quá xa.

Cho dù có tu vi, cũng không chịu nổi.

Hươu trắng cứ nhìn Chu Diệp như vậy.

Bây giờ, rễ của Chu Diệp đang run lên, hay chiếc lá dang chống vào rễ

Bộ dáng này, nhìn giống như một người bình thường vận động quá độ, hai tay chống đầu gối, khom người thở hổn hển.

"Cộc cộc cộc..."

Hươu trắng đi đến bên cạnh Chu Diệp, sau đó cúi đầu xuống.

Chu Diệp sững sờ, hơi mờ mịt.

Sau đó, Chu Diệp phát hiện hắn đã cách xa mặt đất.

Hươu trắng dùng sừng hươu đẩy hắn lên, khiến cho hắn treo lơ lửng trên sừng hươu.

"Mẹ kiếp, đại ca, sao quan tâm ta vậy."

Trong lòng cảm thán một câu, cảm thấy cơ thể sắp trượt xuống, trong lòng Chu Diệp hơi hoảng, hắn không muốn chạy tiếp.

Cỏ và rễ dùng lực cùng lúc, ôm chặt lấy sừng hươu của hươu trắng.

Chu Diệp ôm ổn, hươu trắng chạy về phía trước như bay.

Cảm nhận được động tác của hươu trắng, Chu Diệp ôm càng chặt hơn, sợ bị văng ra ngoài.

Măt của hắn đã dán vào sừng hươu, đến gần mới quan sát thấy.

Sừng của hươu trắng là trắng muốt, nếu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện mặt ngoài có rất nhiều hoa văn nhỏ bé.

Những hoa văn này, quá nhỏ bé, hơi cách xa một chút, căn bản nhìn không rõ.

Ngoài hoa văn, sừng hươu còn tỏa ra một mùi hương rất nhỏ.

"Hút..."

"Mẹ kiếp, thơm thật..." Trên khuôn mặt Chu Diệp hiện lên vẻ thỏa mãn.

"Éc!"

Cùng luýc đó, trên bầu trời vang lên một tiếng rít.

Chu Diệp ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi suýt chút nữa rơi ra ngoài.

Đó là một con chim lông vàng, đang lấp lánh dưới ánh mắt trời.

Hai cánh mở ra, rộng khoảng trăm mét, tên móng vuốt bén nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhìn rất khó dây vào.

Trong con mắt của người bình thường, nó là quái vật khổng lồ.

Trong mắt Chu Diệp, càng là như vậy.

"Éc!"

Chim lông vàng phát hiện hươu trắng đang chạy vội, lập tức hứng thú.

Nó đột nhiên muốn ăn chút gì.

Vỗ cánh, lao thẳng về phía hươu trắng.

"Hươu ca, chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi."

Chu Diệp nâng gốc cỏ lên, vỗ đầu hươu trắng, trong lòng hô hào liên tục.

Hươu trắng không để ý đến Chu Diệp, tự mình chạy trước.

"Sao trái tim lại lớn như vậy?" Chu Diệp thở dài.

Hắn biết hươu trắng rất mạnh, chắc là đại tu sĩ, à không, hươu trắng là yêu, nên tính là một đại yêu.

Nhưng nhìn từ hình thể, còn kém xa con chim lông vàng kia.

Giữa hai bên, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, hươu trắng thua không nghi ngờ gì.

"Hươu gia, chúng ta có thể tăng tốc được không?" Nhìn chim lông vàng càng ngày càng gần, lại nhìn hươu trắng đang chạy chậm lại, trái tim nhỏ bé của Chu Diệp đập thình thịch.

Cuối cùng, hươu trắng dừng lại, quay đầu.

Nó thấy được chim lông vàng lao đến.

Cả hai đối mắt, trong hai mắt của chim lông vàng tràn ngập vẻ hung tàn.

Hươu trắng rất bình tĩnh.

Không hoảng chút nào.

Nó chỉ kêu một tiếng.

"U u?"

Trong âm thanh kia, tràn ngập sự khinh thường.

Chu Diệp ôm chặt lấy sừng hươu, hắn nhìn hươu trắng rất bình tĩnh, hắn cũng bình tĩnh theo.

Hươu trắng không phải là hươu không có trí thông minh

Nó đã bình tĩnh như vậy, nhất định có biện pháp ứng đối, hắn không cần quan tâm lung tung.

Nghĩ thông suốt điều này, Chu Diệp đã chuẩn bị tốt, tự mình trái qua một trận đại chiến siêu cấp.

Nhưng vừa chuẩn bị sẵn sáng, tình hình lại quỷ dị.

"Mẹ kiếp..."