Chu Diệp không để ý đến hươu trắng.
Hắn ổn định lại tâm thần, bắt đầu tu luyện.
Một tia linh khí vờn quanh rễ, rễ đang hấp thu linh khí.
Linh khí trong đất đai bị hút vào rễ, có cảm giác lạnh buốt.
Đối với Chu Diệp, loại cảm giác này rất dễ chịu. không có chút khó chịu nào.
Hươu trắng nhìn thấy Chu Diệp không để ý đến nó, hừ khẽ một tiếng, di chuyển móng, cộc cộc cộc chạy về phía người mặt to.
Nó muốn tìm kiếm sự an ủi.
Người mặt to cười, cầm lấy sách cổ vỗ lên đầu hươu trắng.
"Ngươi đi ra, đừng quấy rầy ta đọc sách."
"U!"
Hươu trắng nghe thấy thế, kêu một thiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, sau đó chạy về phía đám linh điền người mặt to trồng linh dược kia.
Nhìn phương hướng chạy của nó, người mặt to trừng mắt.
"Tên nhóc này! Đó chính là tài sản của bản tọa đấy." Người mặt to cất sách cổ, lắc một cái xuất hiện ngay trước mặt hươu trắng.
Hươu trắng thay đổi phương hướng, muốn vòng qua người mặt to.
Động tác của người mặt to càng nhanh hơn, dù hươu trắng làm ra động tác gì, kiểu gì người mặt to cũng xuất hiện trước mặt nó ngay lập tức.
Điều này khiến hươu trắng không có đường để đi.
...
Chu Diệp đắm chìm trong tu luyện.
Tốc độ tu luyện trong linh điền rất nhanh.
Mỗi một phút, chính là vào sổ một điểm tích lũy vạn năng.
Rất kinh khủng.
Đột nhiên, hắn cảm thấy tay của hắn bị kẹp lại.
Dừng tu luyện, mở mắt ra xem.
Hươu trắng đang dùng môi cắn cánh tay hắn, kéo hắn từ trong linh điền ra.
Sau đó, hươu trắng chạy cộc cộc ra khỏi sân.
"Đại ca, ngươi thả ta về linh điền được không?" Chu Diệp nhìn động tác của hươu trắng, sao không biết hươu trắng đang suy nghĩ gì.
Chu Diệp duỗi một lá cây khác ra, vỗ vào khóe miệng hươu trắng.
"Đại ca, thả ta về, nơi đó thoải mái hơn."
Chu Diệp chỉ về phía linh điền.
Hươu trắng không nghe thấy, căn bản không để ý đến Chu Diệp.
Nó đặt Chu Diệp dưới gốc cây già, tùy tiện dẫm một cái vào rễ của Chu Diệp, giẫm rễ của Chu Diệp xuống đất, sau đó quay người chạy không thấy bóng dáng.
Chu Diệp giãy dụa, nhìn về phía sân nhỏ, trong mắt tràn ngập vẻ tiếc nuối.
"Hazz, vì sao chỉ cho mình ở đó một tiếng vậy?" Chu Diệp gãi đầu một cái.
"Người mặt to này cũng không tin tưởng mình."
Trong lòng Chu Diệp thở dài.
Hắn cũng biết, người mặt to cũng vì muốn tốt cho hắn, sợ hắn không chịu nổi thiên địa linh khí nồng nặc.
Nhưng hắn có hack đấy.
"Nơi thoải mái như vậy, chỉ có một giờ làm sao đủ..."
"Có cách rồi! Đêm nay lén vào, buổi sáng lại lén ra ngoài." Chu Diệp lập tức vỗ lá một cái, đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
Trong sân, người mặt to nhìn thấy gốc cỏ dại kia vỗ lá vào nhau, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười thần bí.
"Tiểu Lộc, lại đây."
"U?" Hươu trắng hơi nghi hoặc, chẳng qua vẫn bước đến.
Người mặt to nói nhỏ với hươu trắng vài câu.
Sau đó, hai mắt hươu trắng sáng lên, gật đầu.
Nó gật đầu như vậy, sừng hươu ở trên đầu suýt chút nữa đụng vào người mặt to.
Bên ngoài sân.
Chu Diệp đang tu luyện nghiêm túc.
Trước khi hóa hình, từng phút từng giây, hắn không muốn lãng phí.
Lúc tu luyện, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã đến ban đêm.
Hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao.
Chu Diệp nhẹ nhàng rút rễ cắm ở trong đất ra.
Lặng lẽ.
Một bước hai bước, đi từ từ đến gần sân nhỏ.
Trong sân.
Hươu trắng vốn đang ngủ say đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ngoài sân một chút, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng, nhắm mặt lại.
Chu Diệp hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn tiếp tục đến gần sân nhỏ.
Sân nhỏ có rào chắn, còn có một chiếc cổng nhỏ.
Nhưng chúng không làm khó được Chu Diệp, rễ cỏ uốn lượn, đột nhiên nhảy lên, phát động huyền khí nhảy vào giữa sân.
Nhìn thoáng qua hươu trắng đang ngủ sau, Chu Diệp nhấc sợi rễ lên, đi từ từ tiến vào linh điền.
"Ha ha!" Chu Diệp cười trộm
Rễ cỏ thẳng tắp, giống như kim châm cắm vào đất.
Chưa ổn định lại, Chu Diệp phát hiện không đúng.
Đêm nay có ánh trắng, dưới ánh răng là cái bóng của hắn.
Vừa rồi vẫn như thế, nhưng sao bây giờ lại có một cái bóng lớn như vậy?
Chu Diệp xoay người lại từ từ.
"Mẹ kiếp!"
"Bịch!"
Chu Diệp giật mình kêu lên, ngồi bịch xuống linh điền.
Hươu trắng nhếch miệng, hình như đang cười.
"Đại ca, ta nói ta đến xem có trộm hay không? Ngươi có tin không?" Chu Diệp rất hoảng.
Hươu trắng há mồm, cắn Chu Diệp, hất đầu lên, miệng buông lỏng, vung Chu Diệp ra ngoài sân.
Hừ, thằng nhóc.
Hươu trắng ngẩng đầu, chạy cộc cộc cộc đến vị trí ngủ của nó, sau đó nằm xuống.
Đêm nay, nó không có ý định ngủ, muốn nhìn chằm chằm Chu Diệp.
Bên ngoài sân.
Chu Diệp bò dưới đất dậy.
"Hơn nửa đềm còn không ngủ, tinh thần tốt như vậy sao?"
Cảm nhận được gió mát ban đêm, Chu Diệp run người.
Trở lại cây già, chôn mình xuống đất, Chu Diệp trầm tư.
Như thế nào mới có thể chui vào sân nhỏ thành công, sau đó tu luyện ở trong linh điền.
Cả đêm trôi qua rất nhanh.
Đợi đến lúc sáng sớm, tinh thần của hươu trắng vẫn phấn chấn như cũ.
Chỉ có điều nó rất chán.
Đợi cả đêm, trừ lần đầu tiên Chu Diệp đến, sau đó căn bản không đến, ở dưới cây già chả động đậy gì.
Hươu trắng rất thất vọng.
Dũng khí của tên này quá nhỏ.
Vừa nghĩ đến việc bắt nạt Chu Diệp, vừa chạy đến một linh điền khác, ăn một trái cây đỏ rực.
Ăn xong trái cây, hươu trắng lảo đảo đi đến cửa sân, sau khi mở cửa lập tức chạy về phía Chu Diệp.
Cặp Chu Diệp lên, quay lại sân nhỏ.
Quăng Chu Diệp vào linh điền rất thô bạo, sau đó không để ý đến hắn.
"Đây là mỗi ngày ở đây một giờ, hay vì tối hôm qua mình chờ đợi không kịp muốn tiến vào linh điền, nên hôm nay hươu trắng cho mình một cơ hội?" Chu Diệp không nghĩ ra hươu trắng có ý gì.
Nếu không nghĩ ra, vậy không nghĩ nữa.
Chu Diệp cắm rễ vào đất, tu luyện nghiêm túc.
...
Chỉ trong chớp mắt, ba ngày đã qua.
Mỗi sáng sớm, hươu trắng đều ngậm Chu Diệp, sau đó ném hắn vào linh điền.
Sau một giờ, hươu trắng sẽ ném Chu Diệp ra sân nhỏ rất đúng giờ.
Không kém một giây một phút.
Chu Diệp cảm thấy hươu trắng cực kỳ kẹt xỉn, tu luyên hơn hai phút sẽ tróc da hả.
Chẳng qua hắn cũng biết, nó cũng vì muốn tốt cho hắn.
Buổi sáng hôm nay.
Người mặt to ngồi trên ghế đá xem sách.
Đột nhiên, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Chu Diệp vừa vặn kết thúc tu luyện, bị hươu trắng ngậm ở miệng, nhìn thấy cảnh này.
"Xoẹt!"
Không gian trước người mặt to bị xé rách.
Gọn gàng linh hoạt giống như xé vải.
Không gian bị xé rách hình thành một lỗ tròn, trong đó là một màu đen nghịt.
Hươu trắng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cửa hang màu đen kia.
Chu Diệp cùng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm.
"Bạch!"
Một tia sáng màu vàng bắn từ trong lỗ đen ra.
Người mặt to vươn tay, hai ngón tay kẹp lấy tia sáng màu vàng rất chuẩn.
Là một vật màu vàng giống như sách vở, Chu Diệp nhìn thấy, người mặt to mở ra.
Sau đó, một giọng nói già nua vang lên trong vật phẩm.
"Đạo hữu, ngày mai chính là sinh nhật của bần đạo, bần đạo thiết yến ở đạo cung, mong đạo hữu nể mặt đến dự."
"Nếu là sinh nhật của đạo hữu, đương nhiên bản tọa sẽ không vắng mặt." Người mặt to gật đầu rất nghiêm túc.
Người mặt to đồng ý, vật phẩm màu vàng hóa thành ánh vàng, tiêu tán không thấy gì nữa.
Nơi không gian bị xé rách kia cũng đang khép lại, trong nháy mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.
"Hươu con, ngày mai là sinh nhật tám trăm nghìn tuổi của bạn già của ta, ngươi đi cùng với ta chứ?" Người mặt to quay đầu nhìn về phía hươu trắng.
Hươu trắng cúi đầu nghĩ một lát, sau đó lắc đầu.
"Cùng được, người ở nhà canh nhà." Trông thấy hươu trắng không đi, người mặt to cũng không trách, chỉ gật đầu.
"Ta đi chuẩn bị một chút lễ vật đã."
Nói xong, người mặt to biến mất không thấy gì nữa.
Bây giờ, Chu Diệp mới hồi phục tinh thần.
"Tám trăm nghìn... Mẹ kiếp, sống lâu như vậy sao?" Chu Diệp hít vào một ngụm khí lạnh, không dám tin.
Một người thế mà sống tám trăm nghìn năm.
Dùng rễ của Chu Diệp nghĩ cũng biết, người này chính là một vị đại tu sĩ.
Bằng hữu của người mặt to, đều khủng bố như vậy hay sao?