Chương 47: Sắt thép đồng dạng cứng rắn cỏ

Một đoàn người Lộc Tiểu Nguyên cưỡi ngựa, đã đi hai mươi dặm đường.

Trên đường đi, du sơn ngoạn thủy, bất tri bất giác, thời gian cũng không còn sớm.

Hiện tại cũng đã gần tới hoàng hôn , dựa theo Chu Diệp phỏng đoán, nhiều lắm chỉ là gần năm canh giờ nữa.

Trên đường lớn.

"Tiếp tục như thế, nhóm chúng ta phải mất mấy tháng mới nữa mới đến được đế đô." Dao Dao cảm giác nhàm chán, cả người cũng không có bao nhiêu tinh thần.

"Ta tin tưởng dọc theo con đường này khẳng định sẽ rất thú vị." Lộc Tiểu Nguyên cười.

So sánh với Dao Dao mặt ủ mày chau, nàng hoàn toàn khác biệt, tựa hồ đối với hết thảy đều cảm thấy rất hứng thú.

Về phần Kim Tiểu Nhị, hắn không thèm quan tâm chuyện gì.

Vừa đi đường vừa yên lặng tu luyện, vô luận lúc nào, cũng đều hấp thu linh khí chung quanh.

Hắn có tu vi cao cũng không phải không có đạo lý.

Lại đi thêm hai dặm đường, Lộc Tiểu Nguyên cầm lấy bọc nhỏ, đem Chu Diệp lấy ra.

"Muốn làm gì?"

Chu Diệp đang tập trung tu luyện bị làm tỉnh lại, có chút sững sờ.

Chỉ bất quá không nghĩ quá nhiều, hiện tại ý nghĩ duy nhất của hắn chính là tu luyện, sau đó hóa hình.

"Hít." Lộc Tiểu Nguyên đưa chóp mũi xích lại gần Chu Diệp, sau đó hít sâu một hơi.

"A. . . Dễ chịu." Lộc Tiểu Nguyên vẻ mặt thỏa mãn.

Chu Diệp bĩu môi, bất quá hắn đã sớm quen thuộc sự tình này, đối với hành vi như thế của Lộc Tiểu Nguyên đã không cảm thấy kinh ngạc.

"Lộc tỷ tỷ, ngươi vừa làm cái gì vậy?" Dao Dao có chút không rõ ràng tình huống của Lộc Tiểu Nguyên .

Làm sao cầm thảo tinh đạo hữu hít một hơi, rồi sau đó hưng phấn như vậy?

"Hắc hắc, trên người tiểu thảo tinh có mùi thơm, ngửi một hơi là tâm tình dễ chịu." Lộc Tiểu Nguyên đưa ngón tay vuốt lá nhọn của Chu Diệp, sau đó vung vẩy hắn một chút.

"Đúng rồi, ngươi có muốn thử một lần hay không?" Nàng hỏi.

Dao Dao có chút hiếu kỳ, sau đó gật đầu nói: "Tốt."

Sau đó, Lộc Tiểu Nguyên trực tiếp đem Chu Diệp ném qua.

Dao Dao tay mắt lanh lẹ, đưa tay tiếp nhận.

Chu Diệp bị bắt lấy đã muốn khóc.

Có thể tôn trọng quyền cơ bản của thảo tinh đã sinh ra linh trí một chút hay không?

Cầm lên hít hà cũng thôi đi, vung qua vung lại cũng nhẫn nhịn được.

Nhưng con mẹ nó trực tiếp ném qua lại thì rất quá đáng rồi .

Sinh hoạt thật là khổ.

Dao Dao cầm lấy Chu Diệp, thử ngửi lấy hương vị thơm ngát trên người hắn.

Ngửi một hơi nhỏ, Dao Dao lập tức hai mắt sáng lên, sau đó hít sâu.

Hít sâu một hơi, hiệu quả rõ rệt.

Dao Dao tinh thần chấn động, lại khôi phục sức sống thường ngày.

"Oa, thảo tinh đạo hữu còn có chức năng này, thật là tốt!" Dao Dao mừng rỡ đem Chu Diệp ôm vào trong ngực.

"Chớ có làm mất đó." Lộc Tiểu Nguyên lên tiếng nhắc nhở.

Dao Dao cẩn thận nghiêm túc đem Chu Diệp nhét tại bên hông, vỗ vỗ một chút, cảm giác sẽ không rơi xuống, sau đó mới quay đầu nói với Lộc Tiểu Nguyên: "Lộc tỷ tỷ ngươi yên tâm, ta còn đáng tin cậy hơn ngươi. "

Lộc Tiểu Nguyên trợn mắt trừng một cái, Dao Dao nói chuyện kiểu gì vậy.

Kim Tiểu Nhị ở phía sau, nhìn chằm chằm Chu Diệp.

Chu Diệp bị Dao Dao buộc vào đai lưng, vừa vặn mặt đối mặt với Kim Tiểu Nhị .

Hắn chú ý tới trong ánh mắt của Kim Tiểu Nhị, không ngờ lại lộ ra khát vọng.

Hiển nhiên, gia hỏa này cũng muốn đến hít một hơi.

Chu Diệp cảm thán trong lòng, thế giới này thật đáng sợ.

Làm một thảo tinh thật đúng là không dễ dàng, lúc nào cũng có nguy hiểm bị người khác cầm lên hít một hơi.

Trầm mặc một lát.

Chu Diệp bắt đầu tu luyện.

Hắn muốn hóa hình.

Sau khi hóa hình liền có thể che lấp mùi thơm ngát trên thân thể, đến lúc đó, không cần phải lo lắng bị người khác cầm lên hít một hơi nữa.

Điểm tích lũy vạn năng vẫn đang tăng trưởng, chỉ bất quá tốc độ phi thường chậm.

Chu Diệp mặc dù không cao hứng, nhưng vẫn thành thật tu luyện.

Điểm tích lũy vạn năng với hắn mà nói, có chút ít còn hơn không.

. . .

Đã tới hoàng hôn.

"Bầu trời lúc hoàng hôn của nhân gian không đẹp bằng Mộc giới chúng ta." Nhìn về phía mặt trời sắp xuống núi , Lộc Tiểu Nguyên nói.

"Đúng vậy, nhìn lâu một chút liền cảm thấy không có ý nghĩa." Dao Dao không quan tâm những thứ này.

Nàng trước kia khi chưa hóa hình đã ưa thích ngồi xổm trên núi xem trời chiều, xem nhiều quá nên cảm thấy không có ý nghĩa.

Mặt trời xuống núi, đêm tối giáng lâm.

Kim Tiểu Nhị nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lên tiếng hỏi: "Lộc gia, đêm nay nhóm chúng ta nghỉ ngơi ở địa phương nào?"

Lộc Tiểu Nguyên nhìn xem chung quanh đường lớn.

Chung quanh đều là cỏ dại tươi tốt, căn bản không thích hợp nghỉ ngơi.

Lộc Tiểu Nguyên lười đi nghĩ những thứ này, nàng quay đầu nói với Kim Tiểu Nhị: "Đoạn đường này, ta cùng thỏ nhỏ chỉ phụ trách chuyện chơi cho vui vẻ, những việc vặt này giao cho ngươi."

"Vậy được rồi." Kim Tiểu Nhị gật đầu.

Kỳ thật vô luận Lộc Tiểu Nguyên nói câu này hay không, hắn cũng biết rõ, những chuyện này khẳng định là do hắn làm.

Kim Tiểu Nhị duỗi tay ra, chỉ về phía đám cỏ dại đang đung đưa trong gió,.

"Bá."

Cỏ dại liên tục ngã xuống, hóa thành tro tàn.

Lúc gió thổi qua , tro tàn liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Một mảnh đất trống rộng lớn được Kim Tiểu Nhị tạo ra.

Mặt đất bị hắn san bằng, thổ nhưỡng có chút ướt át cũng bị nhiệt độ cao hong khô, rất thích hợp để nghỉ ngơi.

Khi Chu Diệp thấy cảnh này, trái tim nhỏ run lên.

Dù sao trước đó không lâu, hắn cũng là một gốc cỏ dại.

Bất quá hắn lo lắng là dư thừa, Kim Tiểu Nhị sẽ không động thủ với hắn.

"Lộc gia, hay là chọn luôn nơi này đi." Kim Tiểu Nhị chỉ vào khối đất trống, nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên.

"Cũng được." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.

Nàng vỗ lưng ngựa, con ngựa liền đi tới bên trong đất trống .

Sau đó, Lộc Tiểu Nguyên nhảy xuống, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất.

Người bình thường có lẽ sẽ để ý quần áo nhiễm phải bùn đất hay không, nhưng Lộc Tiểu Nguyên không cần lo lắng phương diện này.

Quần áo của nàng thật ra chính là Huyền Binh, cơ bản sẽ không nhiễm bùn đất.

Dao Dao cũng nhảy xuống, ngồi ở bên cạnh Lộc Tiểu Nguyên .

Kim Tiểu Nhị đem ba con ngựa dắt sang một bên, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Trên người hắn chứa đựng rất nhiều đồ ăn, vung tay lên, trên đất trống liền xuất hiện một con trâu đen đã sớm tử vong, yêu đan cũng bị đào ra .

Mặc dù chết từ lâu, nhưng bảo tồn rất tốt.

Nhìn qua thật giống như vừa mới tử vong, máu tươi trên thân cũng chưa ngưng kết.

Kim Tiểu Nhị bắt đầu thao tác.

Còn Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao thì trò chuyện.

Về mặt pháp quyết tu đạo Dao Dao có rất nhiều nghi hoặc muốn thỉnh giáo Lộc Tiểu Nguyên .

Lộc Tiểu Nguyên cũng không giấu nghề, đem tất cả lĩnh ngộ của mình đều nói cho Dao Dao nghe, Dao Dao cũng nghiêm túc học hành, lĩnh ngộ pháp quyết cũng dần dần sâu sắc.

Chu Diệp không biết rõ từ lúc nào đã rơi xuống khỏi đai lưng Dao Dao .

Hắn không nhúc nhích, cứ như vậy nằm trên mặt đất bắt đầu tu luyện.

Hắn tu luyện lần này, trực tiếp kéo dài hai, ba canh giờ.

Chờ hắn tỉnh lại lần nữa , Lộc Tiểu Nguyên cùng Dao Dao đã tựa sát vào nhau mà ngủ, Kim Tiểu Nhị thì ngồi ở một chỗ gần đó, tập trung tu luyện.

"Không có gỗ mà cũng có thể liên tục thiêu đốt, thật lợi hại."

Nhìn thấy hỏa diễm màu vàng chói ở giữa mảnh đất trống liên tục thiêu đốt, Chu Diệp cảm thán.

Hắn biết rõ, một đám lửa này hẳn được chống đỡ bởi năng lượng của Kim Tiểu Nhị, nếu không đã sớm dập tắt.

Chu Diệp đứng người dậy, lung lay bản thể, vẫy vẫy rễ của mình, giống như nhân loại tập thể dục.

Thời gian dài tu luyện, làm hắn cảm thấy toàn thân run lên, có chút cảm giác cứng ngắc.

Ngẫm nghĩ một chút, Chu Diệp tản bộ bên trong bãi đất trống.

Nhưng bởi vì không thấy được đường , nên chẳng bao lâu đã đâm vào một vật cứng rắn .

Ngẩng đầu nhìn lên, con mẹ nó không ngờ là móng ngựa.

Con ngựa cũng cảm giác có gì đó đụng vào mình, vô ý thức nhìn xuống.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nhìn thấy Chu Diệp có thể đi lại, hơn nữa còn phát ra ánh sáng, con mắt vốn đã không nhỏ của con ngựa càng trừng to hơn.

Chu Diệp nhìn nó một chút, không để ý đến nó, tiếp tục đi tới phía trước.

Con ngựa cúi đầu xuống, sau đó ngửi ngửi thân thể Chu Diệp .

Con mẹ nó đây là loài cỏ gì, thế mà thơm như vậy!

Bộ dáng thực ngon miệng!

Con ngựa tự hỏi mình, cả đời này, nó chưa từng nếm qua cỏ nào phát ra ánh sáng, lại còn có thể đi lại , hôm nay rốt cục được thử một lần.

Nó mặc dù có linh tính, nhưng trí lực không cao, lại tăng thêm cơ thể Chu Diệp có mùi thơm dụ hoặc, tự nhiên vô ý thức cắn về phía Chu Diệp.

"Cạch!"

Con ngựa cắn lấy nửa người Chu Diệp vào bên trong miệng.

Cảm thấy quanh thân dính dính, Chu Diệp phát mộng.

"Vãi chưởng, con mẹ nó tình huống gì xảy ra?"

Con ngựa không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp nhấm nuốt.

"Tạch tạch tạch. . ."

Ách, cỏ này thực không dễ ăn.

Con ngựa mở lớn tròng mắt, không dám tin.

Nó chưa từng nếm qua loại cỏ nào cứng như sắt thép thế này.