Chương 34: Đại lão chính là đại lão

"Vãn bối từng nghe những yêu thú từng tới nhân gian du lịch trở về nói qua, nhân gian rất có ý tứ, có rất nhiều đồ chơi nhỏ cổ quái kỳ lạ cùng đồ ăn."

"Có kẹo đường hồ lô gì đó a. . . Còn có cái gì mà bánh mật, đồ chơi làm bằng đường nữa."

Xích Hồng ở một bên nói.

Nói tới đây, nàng cũng có chút muốn đi nhân gian chơi đùa.

"Lộc gia ta cũng đã nghe nói một chút!" Lộc Tiểu Nguyên nhớ ra.

Người mặt to từng cùng nàng nói chuyện này.

"Nghe nói nhân gian còn có hát kịch, còn có cái gì kịch đèn chiếu. . . Đúng rồi, còn có đậu hũ thối lúc đầu ngửi rất thối, nhưng sau này thấy ngon lành cực kì!"

(kịch đèn chiếu:một loại kịch dân gian của TQ, ở VN còn gọi là kịch bóng)

"Ừm, đúng vậy." Xích Hồng gật đầu.

Trong lòng thì đang hiếu kì.

Đậu hũ thối đến cùng là thứ đồ gì, ngửi lúc đầu rất thối, nhưng đó ăn lại cực ngon?

"Oa, thật là muốn đi." Mắt Dao Dao lập lòe ánh sáng.

"Lộc tỷ tỷ, nhóm chúng ta đi nhân gian chơi một chút nha." Dao Dao lôi kéo cánh tay Lộc Tiểu Nguyên , vung vẩy liên hồi.

"Thế nhưng mà, ta tìm không được không gian tọa độ của nhân gian a." Lộc Tiểu Nguyên vò đầu.

Nàng cũng rất muốn đi nhân gian một chuyến xem sao.

Nhưng mà thật đáng tiếc.

Mộc giới cùng nhân gian lại không cùng không gian, muốn đi nhân gian, nhất định phải có không gian tọa độ của nhân gian mới tới được.

"Hươu tiền bối, các ngươi thật muốn đi a?" Xích Hồng hỏi.

"Muốn đi, nhưng không có không gian tọa độ, thì sao đi được."Tâm tình Lộc Tiểu Nguyên lập tức có chút không tốt.

"Nha. . ."

Xích Hồng gật gật đầu, sau đó đột nhiên nói : "Thế nhưng mà, theo vãn bối biết, những yêu thú đi du lịch kia, đều không cần dùng không gian tọa độ a."

"A?"

"Làm sao có thể, không cần không gian tọa độ, làm sao có thể đi thế giới khác?" Lộc Tiểu Nguyên lắc đầu.

"Khẳng định là bọn hắn không nói cho ngươi biết."

"Là thật." Xích Hồng tranh luận.

"Bọn hắn nói rằng, ở trong Lạc Nhật thâm uyên có một trận pháp dịch chuyển không gian , có thể thông qua trận pháp tiến vào nhân gian."

Ngừng một chút, Xích Hồng tiếp tục nói: "Nghe nói không chỉ có thể đi nhân gian, còn có thể tới Tiên Ma hai giới cùng Yêu Giới nữa."

"Dịch Chuyển Không Gian trận ở Lạc Nhật thâm uyên?" Lộc Tiểu Nguyên tự lẩm bẩm.

"Ta nhớ ra rồi!"

Lộc Tiểu Nguyên kích động .

"Cũng bởi vì cái trận pháp Dịch Chuyển Không Gian đó, Lộc gia ta đã bị lừa mất gần một nửa gia sản!"

Nói đến đây, Lộc Tiểu Nguyên nghiến răng nghiến lợi.

Thời gian có chút xa xưa, nếu không phải Xích Hồng đề cập tới vị trí trận pháp, Lộc Tiểu Nguyên thật đúng là không nhớ tới được.

Hơn năm vạn năm trước.

Khi đó tu vi Lộc Tiểu Nguyên còn chưa cao bằng hiện tại , nhưng nàng vẫn trân tàng vô số bảo bối.

Nhưng có một ngày, người mặt to đột nhiên tìm nó muốn lấy đi rất nhiều trân bảo.

Nàng vốn không muốn cho, nhưng bị người mặt to đánh cho một trận, lại hứa hẹn thật nhiều chỗ tốt mới miễn cưỡng cho.

Những trân bảo kia, đều là dùng để chế tạo Dịch Chuyển Không Gian trận!

"Lộc tỷ tỷ, vậy nhóm chúng ta có thể thông qua Dịch Chuyển Không Gian trận tiến vào nhân gian không?" Dao Dao mặt mũi tràn đầy chờ mong hỏi.

Nếu quả thật có thể, nàng phi thường muốn đi nhân gian một chuyến.

"Có thể thì có thể, nhưng ở chỗ Dịch Chuyển Không Gian trận, có một kẻ trông giữ mà Lộc gia ta rất chán ghét." Lộc Tiểu Nguyên sắc mặt không phải rất dễ nhìn.

Nhớ lại thì nhiều năm như vậy, vẫn luôn do tên hỗn đản kia trấn thủ Dịch Chuyển Không Gian trận mà. . .

"Vậy, nhóm chúng ta không cần đi nữa." Dao Dao nghe vậy, lập tức buông ra cánh tay của Lộc Tiểu Nguyên , tâm tình có chút sa sút.

Mặc dù rất muốn đi, nhưng nơi đó đã có một người Lộc tỷ tỷ chán ghét , vậy nàng cũng không đinh đi nữa.

Không thể làm cho Lộc tỷ tỷ khó xử.

Lộc Tiểu Nguyên đứng tại chỗ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ xoắn xuýt.

Đi, hay là không đi.

Nếu như đi, phải đối mặt một người nàng rất chán ghét .

Nhưng mà không đi , không chỉ làm cho Dao Dao thất vọng, mỗi bản thân nàng, trong lòng cũng có chút không trôi chảy.

"Nhện nhỏ, ngươi nói xem rốt cục nên đi hay không ?" Lộc Tiểu Nguyên nhìn về phía Xích Hồng.

Xích Hồng sững sờ.

Cái tình huống gì đây, chẳng lẽ đi nhân gian còn cần lời đề nghị của mình hay sao?

"Hươu tiền bối, trong lòng ngài nghĩ như thế nào, vậy cứ làm như thế đó , vui vẻ là được rồi." Xích Hồng cười cười, cố tình không lựa chọn cái nào.

Chu Diệp nghe nói như thế, rất đồng ý.

Người sống trên thế giới này, vui vẻ là trọng yếu nhất.

Nếu mỗi ngày đều trôi qua khổ sở buồn bực, vậy còn sống cũng chả có ý nghĩa gì.

"Ngươi nói rất đúng." Lộc Tiểu Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía Xích Hồng rồi nói.

Xích Hồng không trả lời.

"Thỏ nhỏ, trong nhà ngươi có gì muốn thu dọn thì mang theo, chúng ta lập tức lên đường, tới Lạc Nhật thâm uyên." Lộc Tiểu Nguyên quay đầu, nói với Dao Dao.

"Lộc tỷ tỷ, ngươi quyết định muốn đi nhân gian chơi sao?" Dao Dao nghe nói như thế, lập tức hỏi.

"Đúng a." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.

Dao Dao mặt mày hớn hở lắc đầu, "Trong nhà của ta không có gì để thu dọn, chúng ta bây giờ có thể đi luôn."

"Ngươi cứ như vậy muốn đi nhân gian a, nhà cũng không cần?" Lộc Tiểu Nguyên trêu ghẹo nói.

"Hắc hắc, ta chỉ là một con thỏ nhỏ, không có nhà cũng đâu làm sao." Dao Dao cười hì hì một tiếng, không thèm để ý chút nào.

"Vậy thì tốt, nhóm chúng ta lập tức xuất phát!" Lộc Tiểu Nguyên vung tay lên, sau đó lôi kéo Dao Dao chuẩn bị rời đi.

"Ài, Hươu tiền bối chờ một chút." Xích Hồng lập tức lên tiếng.

"Còn có chuyện gì sao?" Lộc Tiểu Nguyên quay đầu, tò mò hỏi.

"Hươu tiền bối, từ nơi này đến Lạc Nhật thâm uyên phi thường xa xôi, coi như là đánh nát không gian để đi đường, vậy cũng cần mười ngày nửa tháng a." Xích Hồng nói.

"Mười ngày nửa tháng là tốc độ đi đường của ngươi a." Lộc Tiểu Nguyên trả lời.

"Với tốc độ của Lộc gia ta , nhiều lắm thì ba ngày là đến."

Xích Hồng nghe vậy, tâm tình khó chịu.

Nàng bổ sung: "Hươu tiền bối, ý tứ của vãn bối là, ngài nên tìm kiếm một Kim Vũ Phi Ưng."

"Những gia hỏa đó trong cơ thể có huyết mạch Thượng Cổ Dị Thú, tốc độ phi hành so với người tu hành cùng cảnh giới nhanh gấp hai, dùng để đi đường vừa vặn không tệ."

"Ừm, ngươi nói đúng." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.

Thế nhưng mà, nàng phải đi đâu tìm một Kim Vũ Phi Ưng cùng nàng có cảnh giới ngang nhau?

Nghĩ tới đây, Lộc Tiểu Nguyên vẫn cảm thấy phiền phức.

Còn không bằng tự mình đi đường a.

Hơn nữa, nàng có thể vừa đi đường đồng thời còn ngắm phong cảnh , dù sao đều là chơi, làm sao vui vẻ nhất là được.

"Vãn bối biết nơi nào có Kim Vũ Phi Ưng."

Xích Hồng nói đến đây, động tác quay người của Lộc Tiểu Nguyên dừng lại.

"Ở đâu?" Lộc Tiểu Nguyên có chút không kịp chờ đợi hỏi.

Nàng hiện tại thay đổi ý nghĩ, muốn được cưỡi Kim Vũ Phi Ưng tiến về Lạc Nhật thâm uyên.

Đi đường còn có thể du sơn ngoạn thủy, bản thân cũng không phí sức.

Vậy chẳng phải rất hay sao?

Xích Hồng cười thầm trong nội tâm.

Nàng là yêu thú bá chủ trong phương viên ngàn dặm không sai chút nào, nhưng mà lãnh địa của nàng, chính là địa bàn người khác.

Hàng xóm của nàng, là một con Kim Vũ Phi Ưng.

Về mặt cảnh giới, cao hơn nàng một đại cảnh giới, tính tình mặc dù nóng nảy cực kì, nhưng cho tới nay chưa từng khi dễ Xích Hồng.

Trong lòng Xích Hồng có chút ý nghĩ.

Chỉ cần hàng xóm làm tốt, vị Hươu tiền bối này chắc hẳn sẽ không bạc đãi hắn.

Đến lúc đó, con chim kia coi như thiếu nợ ân tình của mình.

Linh dược trong lãnh địa con chim kia, nàng thật sự thèm nhỏ dãi đã lâu.

Nghĩ tới đây, Xích Hồng nói với Lộc Tiểu Nguyên: "Từ nơi này chạy về phía Tây hai ngàn dặm, có một ngọn núi lớn, Kim Vũ Phi Ưng ở ngay nơi đó."

"Tốt, Lộc gia biết rồi." Lộc Tiểu Nguyên nghe xong, khẽ gật đầu.

Nàng duỗi tay nhỏ ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược có sáu đạo lôi văn màu vàng đất.

"Viên yêu đan này thưởng cho ngươi, hẳn là đủ để ngươi đột phá cảnh giới." Lộc Tiểu Nguyên rất hào phóng nói.

"Đa tạ Hươu tiền bối!" Xích Hồng đại hỉ.

Trong nội tâm đầy vui thích.

Lần thứ nhất thu được chỗ tốt từ Lộc Tiểu Nguyên, tu vi tăng lên một cảnh giới, ngày hôm qua lại lấy được một viên yêu đan, tu vi tinh tiến không ít, nghĩ không tới nàng hôm nay lại được.

Chỉ cần luyện hóa viên yêu đan này, cảnh giới của nàng nhất định lần nữa tăng lên.

"Ừm, không nói nhảm với ngươi nữa." Lộc Tiểu Nguyên liếc nhìn nàng một cái, lôi kéo bàn tay Dao Dao rồi biến mất không thấy.

Xích Hồng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ chung quanh một chút.

Sau đó mới cảm thán nói: "Coi như là con chim kia rời đi, cũng sẽ lưu lại một tia khí tức như có như không, mà Hươu tiền bối này sau khi rời đi, thì phảng phất chưa từng tồn tại, cái gì cũng không lưu lại, lão đại đúng là lão đại."

(khí tức:hơi thở)