Chương 22: Không đành lòng nhìn thẳng huyết mạch năng lực phương pháp sử dụng

Hươu trắng ngậm lấy một gốc linh dược.

Đó là một đóa hoa màu hồng phấn.

Hoa mọc sáu cánh, tản ra một cỗ mùi thơm thấm vào ruột gan, ngửi một ngụm đủ để người ta thần thanh khí sảng.

Cánh hoa tỏa ra vầng sáng hồng nhạt, có vẻ rất hấp dẫn.

Đây là một gốc linh dược khoảng chừng ngàn năm.

Không phải hươu trắng keo kiệt, linh dược trên vạn năm nó không dám đưa cho tiểu thảo tinh dùng, nó sợ tiểu thảo tinh luyện hóa không nổi, đến lúc đó còn góp thêm cái mạng nhỏ vào.

Ngậm lây linh dược, sau đó vứt xuống trước mặt Chu Diệp .

Nâng cái móng gõ gõ, ra hiệu với Chu Diệp một chút.

Chu Diệp rất minh bạch.

Hắn duỗi ra hai nhánh cỏ, ôm lấy đóa hoa kia, sau đó quay người đi về phía linh điền.

Vừa đi hai bước, đã bỏ đóa hoa xuống, quay người trở về vỗ vỗ chân sau hươu trắng.

Hươu trắng sững sờ.

Tiểu thảo tinh ngươi còn không vừa lòng sao?

Nó phát hiện mình đã nghĩ sai, sau khi Chu Diệp vỗ lên người nó xong, liền ôm đóa hoa trực tiếp chạy trốn.

Hươu trắng tự hỏi.

Nó cảm thấy, lần này tình bằng hữu song phương có khả năng trở nên rất kiên cố.

Nó yên lòng, ăn một gốc linh dược, sau đó trở về địa phương của mình nằm ngủ.

Không thể tham ăn, sử dụng tiết kiệm mới lâu dài được.

. . .

Trong linh điền.

Chu Diệp ôm lấy đóa hoa kia, bắt đầu luyện hóa.

Huyền khí trong cơ thể chấn động, không ngừng hấp thu năng lượng tinh thuần từ trong đóa hoa.

"Điểm tích lũy vạn năng + 23."

"Điểm tích lũy vạn năng +15."

Điểm tích lũy vạn năng tăng lên với tốc độ rất nhanh, khiến hắn vô cùng hưng phấn.

Để luyện hóa xong đóa hoa, Chu Diệp tiêu tốn thời gian nửa giờ .

Trong lúc đó, hơn phân nửa năng lượng thất thoát vô ích, làm cho Chu Diệp rất đau lòng.

Nhưng thu hoạch lần này cũng không nhỏ.

"Bảng."

【 Huyết mạch 】: Linh thảo (Linh cấp trung phẩm, +).

【 Năng lực huyết mạch 】: Khôi phục nhanh chóng.

【 Tu vi cảnh giới 】: Luyện Khí đỉnh phong (+).

【 Cảnh giới nhục thân 】: Linh cấp sơ kỳ (+).

【 Tâm pháp 】: Tiểu Thanh Hư Kinh (viên mãn).

【 Huyền kỹ 】: Vạn Diệp Phiêu (viên mãn); Vân Vụ Tung Tích (viên mãn)

【 Điểm tích lũy vạn năng 】: 3506.

【 Số lần rút thưởng 】: Không (+).

Huyết mạch, tu vi cảnh giới cùng cảnh giới nhục thân có thể lại tăng lên.

Không cần suy nghĩ, Chu Diệp tăng lên huyết mạch đầu tiên.

Điểm tích lũy vạn năng tiêu hao 3000 điểm, tăng lên huyết mạch .

【 Huyết mạch 】: Linh thảo (Linh cấp thượng phẩm).

【 Ghi chú 】: Khôi phục nhanh chóng phiên bản cường hóa, trị liệu.

Lại xem xét trên bảng một chút, năng lực huyết mạch “Khôi phục nhanh chóng” đã bị hai chữ 'Trị liệu' thay thế.

Nói thật, cái năng lực huyết mạch này, đến tận bây giờ Chu Diệp cũng không biết đến cùng là làm cách nào để sử dụng.

Hươu trắng nằm một một lát, cảm nhận được phẩm giai Chu Diệp tăng lên, lập tức ngẩng đầu nhìn sang Chu Diệp một chút.

Ngửi ngửi trong không khí một hồi.

Một mùi thơm ngát nhàn nhạt xộc vào mũi.

Hươu trắng cảm thấy rất hài lòng, tươi cười rồi lại nằm xuống.

. . .

Hôm sau.

Chu Diệp kết thúc tu luyện.

Điểm tích lũy vạn năng tăng trưởng đến một ngàn.

Trừ có thể rút thưởng ra, cái gì cũng không thể tăng lên.

Cái này rất làm cho người ta tâm tình khó chịu.

Bất quá Chu Diệp không nóng nảy.

Thời gian ngắn ngủi hơn nửa tháng , có thể đạt được thành tựu cỡ này, hắn đã cực kì hài lòng.

"U."

Thanh âm của hươu trắng truyền đến.

Tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần.

Hươu trắng muốn làm gì, trong lòng Chu Diệp tự nhiên rõ ràng.

Nó đến bên cạnh Chu Diệp, cúi đầu xuống ngửi ngửi.

Ân, mùi thơm trên thân thể tiểu thảo tinh càng ngày càng nồng đậm.

Nó nhấc Chu Diệp từ trong linh điền ra, ngậm lấy hắn tiến vào vườn linh dược.

Thấy phương hướng trước mặt, ánh mắt Chu Diệp nhìn hươu trắng cũng biến đổi.

Đó là cảm giác nhìn người một nhà.

Đi vào bên trong vườn linh dược, hươu trắng thả Chu Diệp ra.

Nó nhấc móng lên, chỉ vào tất cả linh thảo phía trước, phảng phất như đang nói, tự ngươi chọn đi.

Càng ngày càng thân mật.

Cái tình bằng hữu này nhất định phải kiên định a.

Chu Diệp gật đầu, sau đó bắt đầu nghênh ngang đi dạo bên trong linh điền.

Hắn không biết nên chọn lựa linh dược như thế nào, nhưng trong lòng hắn đã có chút chủ ý.

Hắn cảm thấy, càng đẹp mắt, nghĩa là càng cao cấp.

Đặc biệt là nếu phát ra vầng sáng, thì càng sáng càng khủng bố.

Cân nhắc một phen, Chu Diệp nâng lên một nhánh lá, chỉ về phía gốc cỏ màu lam sắc.

Hươu trắng nhìn theo, lập tức lắc đầu.

Một gốc này, chính là linh dược vạn năm.

Bản thân nó thì vẫn có thể ăn được, nhưng cho Chu Diệp ăn, rất dễ dàng xảy ra chuyện.

Thấy hươu trắng lắc đầu, Chu Diệp bắt đầu chọn lựa linh dược khác.

Chọn lựa một hồi, nhưng mặc kệ Chu Diệp chỉ vào cái nào, hươu trắng đều lắc đầu.

Cuối cùng, hươu trắng tự mình tới chọn, đưa cho Chu Diệp một gốc linh dược ngàn năm.

Mặc dù Chu Diệp không phải rất hài lòng, nhưng vẫn ôm linh dược ngàn năm trở về linh điền.

Kỳ thật ở trong linh điền cũng có không ít linh dược.

Bất quá những linh dược kia vẫn còn đang ở trạng thái mầm non, còn khỏe mạnh và cần thời gian trưởng thành, không thể gây tai vạ.

Ôm linh dược vào lòng, Chu Diệp bắt đầu luyện hóa.

Hắn hồi tưởng lại.

Ngày hôm qua thời điểm luyện hóa linh dược, hơn phân nửa năng lượng thất thoát vô ích.

Cuối cùng nguyên nhân vẫn là do hắn thực lực không đủ, nếu không hơn phân nửa năng lượng kia đã không trực tiếp tiêu tán.

Không được bao lâu, hươu trắng đã mang theo vẻ mặt thỏa mãn từ vườn linh dược trở về.

Xem xét một chút tình huống thấy Chu Diệp còn đang luyện hóa linh dược, nó cũng không đi quấy rầy, trực tiếp nằm trên mặt đất chuẩn bị đi ngủ.

Nó biết rõ chuyện Chu Diệp không thể hấp thu hoàn mỹ năng lượng linh dược.

Nhưng nó cũng không thèm để ý chút nào.

Chỉ là linh dược một ngàn năm, nó còn không để vào mắt.

Tùy tiện hít vào một hơi, năng lượng nó thu được còn hơn nhiều linh dược ngàn năm ẩn chứa.

. . .

Thời gian dần trôi qua.

Lần này, Chu Diệp luyện hóa linh dược hao phí hơn hai mươi phút.

Tổng cộng thu hoạch được ba ngàn năm trăm điểm tích lũy.

So với lần trước nhiều hơn một xíu.

Nhưng năng lượng bị xói mòn cũng tương đối nhiều.

Có thể nguyên nhân là do gốc linh dược này ẩn chứa nhiều năng lượng nhiều hơn một chút.

Năng lượng thất thoát, điều này khiến Chu Diệp rất đau lòng.

Một gốc linh dược ngàn năm nói thế nào cũng phải được hơn vạn điểm tích lũy.

Nhưng hiện tại bản thân chỉ có thể hấp thu khoảng xấp xỉ ba ngàn.

"Vẫn bởi vì thực lực không đủ mạnh a." Chu Diệp thở dài.

Lần này, hắn lựa chọn tăng lên tu vi cùng cảnh giới nhục thân.

"Tăng lên."

Điểm tích lũy vạn năng tiêu hao 1500 điểm.

【 Tu vi cảnh giới 】: Huyền Hải cảnh sơ kỳ.

Điểm tích lũy vạn năng tiêu hao 2500 điểm.

【 Cảnh giới nhục thân 】: Linh cấp trung kỳ.

"Xoạt xoạt!"

Sau khi Chu Diệp đột phá, đỉnh đầu hắn xuất hiện lỗ đen.

Thiên địa linh khí cuồn cuộn chảy ngược xuống, rót vào bên trong cơ thể hắn.

Đan điền của hắn mạnh mẽ bị mở rộng ra .

Một đám huyền khí cũng bị cưỡng ép nén lại thành mấy giọt chất lỏng.

Vô tận thiên địa linh khí liên tục rót vào, số lượng huyền khí hóa lỏng trong đan điền cũng càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng, trở thành một mảnh hải dương.

Tu vi tăng lên xong xuôi, ngay sau đó chính là cảnh giới nhục thân.

Bản thể Chu Diệp phảng phất đang phải gánh vác ngọn núi cao ngàn trượng, hắn cảm thấy vô cùng nặng nề.

Trọng lượng đè xuống thân thể vượt quá ngưỡng chịu đựng, làm bản thể hắn bắt đầu vỡ tan.

Chất lỏng màu xanh nhạt từ trong cơ thể chảy ra ngoài.

Đó là máu tươi của hắn.

"Két. . ."

Bản thể Chu Diệp bị mạnh mẽ bẻ gãy.

Đau đớn, vô cùng đau đớn.

Không cách nào mở miệng, Chu Diệp chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.

Dạng đau đớn này, hắn tiếp nhận trọn vẹn một khắc đồng hồ mới kết thúc.

Nhục thân đột phá xong xuôi, bản thể được thiên địa linh khí cọ rửa, dần dần khôi phục.

Trên thân thể Chu Diệp rơi xuống nửa cái lá cây.

Bên trong còn sót lại rất nhiều năng lượng.

Ngẫm lại, Chu Diệp nhặt nó lên, sau đó thử luyện hóa.

Dù nói thế nào đi nữa, đây cũng là năng lượng từ trong chính cơ thể mình.

Mặc dù luyện hóa cánh tay chính mình có chút kỳ quái, nhưng Chu Diệp vẫn quyết định luyện hóa.

Bắt đầu luyện hóa, Chu Diệp cảm thấy năng lượng trong nửa mảnh lá cây kia phi thường đặc thù, sau khi chảy vào trong thân thể, bắt đầu dần làm cho thân thể hắn khôi phục.

Chu Diệp trầm tư.

Mất nửa ngày, hắn rốt cục minh bạch.

"Mẹ nó, hóa ra năng lực huyết mạch là sử dụng như vậy!" Chu Diệp nhìn không được phải nói tục.

Sắc mặt lẫn tâm tình đều khó chịu.

Ý nghĩ trong lòng rất rối rắm.

Hắn phảng phất nhìn thấy bản thân mình sau này, nếu như đánh nhau cùng người khác mà bị thương nặng, dưới ánh mắt không dám tin của địch nhân, hắn sẽ há miệng tự cắn xuống một miếng trên cơ thể, sau đó bắt đầu dần dần khôi phục. . .

Mẹ nó, cái này không đành lòng nhìn thẳng a.