Chương 14: Tội ác chắc chắn sẽ không bại lộ

Bên trong linh điền.

Chu Diệp căn bản không để ý tới hươu trắng đang nhìn chằm chằm, hắn ở đó nghiêm túc tu luyện.

Sau một tiếng đồng hồ.

Chu Diệp mở hai mắt ra.

Hắn đã thành thói quen đúng giờ.

Bởi vì mỗi một lần hắn tu luyện được một tiếng, hươu trắng sẽ nhấc hắn lên, sau đó ném hắn ra bên ngoài viện.

Thế nhưng mà, hôm nay có chút không đúng, tình huống trong dự liệu cũng không phát sinh.

Chu Diệp quay đầu nhìn lại.

"Hô. . ."

Hươu trắng nằm trên mặt đất, hô hấp đều đặn, cuồn cuộn thiên địa linh khí bị nó hút vào mũi miệng.

Chu Diệp thầm vui mừng trong lòng.

Hươu trắng đang ngủ, cái này con mẹ nó quả thực là một cái tin tức cực kì tốt a.

Rốt cục có thể an an ổn ổn, vui vẻ tu luyện ở linh điền.

Lúc này, không muốn lãng phí thời gian nữa, Chu Diệp lập tức vui vẻ đắm chìm vào tu luyện.

Mỗi một giờ qua đi, liền được nhận về 60 điểm tích lũy vạn năng, làm cho người ta cả thể xác lẫn tinh thần đều vui sướng.

Theo thời gian trôi qua, rất nhanh lại qua một giờ.

Trong lúc đó, hươu trắng từng tỉnh dậy một lần.

Nhìn Chu Diệp một chút, cẩn thận quan sát, sau khi phát hiện Chu Diệp không có vấn đề gì về , nó ngả người xuống ngủ tiếp.

. . .

Hôm sau.

Chân trời nổi lên màu trắng sáng.

Luồng ánh nắng mặt trời đầu tiên của một ngày chiếu lên cơ thể Chu Diệp.

Hai giọt sương ép cong ngọn lá xuống, chờ gió nhẹ thổi qua mới chịu rớt, rơi vào mặt đất dưới chân.

"Thoải mái." Chu Diệp tỉnh lại, hai ngọn cỏ mở rộng ra hai bên, thoạt nhìn như một người duỗi tay.

Quay sang bên cạnh xem xét.

Hươu trắng không còn ở vị trí cũ.

Nhưng nó vẫn đang nằm một chỗ gần đó.

Ngẫm lại, Chu Diệp cũng không cho rằng hươu trắng ngủ quên.

Cách giải thích duy nhất, đó chính là hươu trắng chợt nổi lên thiện tâm, để hắn hảo hảo thoải mái một lần.

"Bảng."

【 huyết mạch 】: Linh thảo (Linh cấp hạ phẩm).

【 Năng lực huyết mạch 】: Khôi phục nhanh chóng.

【 Tu vi cảnh giới 】: Luyện Khí trung kỳ (+).

【 Cảnh giới nhục thân 】: Thối Thể đại viên mãn.

【 Tâm pháp 】: Tiểu Thanh Hư Kinh (viên mãn).

【 Huyền kỹ 】: Vạn Diệp Phiêu (Đại Thành, +); Vân Vụ Tung Tích (tiểu thành, +)

【 Điểm tích lũy vạn năng 】: 970.

【 Số lần rút thưởng 】: Không (+).

Điểm tích lũy vạn năng đã tiếp cận một ngàn điểm.

Đại bộ phận là nhờ tu luyện ở linh điền nhận được, một phần nhỏ là khi tu luyện ở suối nước nóng.

Ngẫm lại, Chu Diệp quyết định tăng lên tu vi trước.

Tu vi mới là căn bản hết thảy, không có tu vi, hắn chỉ là một cây cỏ dại bình thường.

Điểm tích lũy vạn năng tiêu hao 500 điểm.

【 Tu vi cảnh giới 】: Luyện Khí hậu kỳ.

Một cái chớp mắt khi tu vi tăng lên, trên thân thể Chu Diệp phát tán ra một đạo khí tức mát lạnh, đạo khí tức này còn đang không ngừng lớn mạnh.

Không được mấy hơi thở, khí tức mát lạnh dần suy yếu, bị Chu Diệp thu liễm.

"Tu vi Luyện Khí hậu kỳ, so với Luyện Khí trung kỳ mạnh gấp hai ba lần a." Nhìn một tia thanh sắc huyền khí vờn quanh ngọn lá, Chu Diệp rất hài lòng gật đầu.

Trong đan điền, một đám huyền khí có biến hóa.

Số lượng tăng trưởng rất nhiều, chất lượng cũng tăng lên không ít.

Hươu trắng cảm nhận được Chu Diệp đã đột phá, nên tỉnh táo lại.

Ngẩng đầu nhìn Chu Diệp một chút, sau đó trực tiếp ngả xuống, tiếp tục nằm ngáy o o.

Trong suy nghĩ của hươu trắng, Chu Diệp đột phá cũng không phải chuyện gì rất kỳ quái, nó đã sớm đoán trước rồi.

Ngâm trong linh tuyền, lại tu luyện nhiều lần trong linh điền, nếu vậy mà còn chưa đột phá, thì nó cũng phải hoài nghi Chu Diệp có thật sự nghiêm túc tu luyện hay không.

Điểm tích lũy vạn năng còn thừa lại 470 điểm.

Chu Diệp không tăng lên cảnh giới nắm giữ huyền kỹ, hắn bắt đầu tiếp tục tu luyện.

Hắn muốn dùng điểm tích lũy vạn năng để tăng lên tu vi.

. . .

Giữa trưa.

Chu Diệp bị hươu trắng đuổi ra khỏi linh điền.

Hắn rất thương tâm.

Rõ ràng từ ban đầu đã một con mắt nhắm, một con mắt mở, làm sao vừa đến giữa trưa đã lật lọng rồi.

Để cho Chu mỗ tu luyện thêm mấy phút cũng không được sao?

Chu Diệp chạy đến cắm rễ chỗ gốc cây già.

Tu luyện sau hai giờ.

"Tê lạp!"

Thanh âm như tiếng xé rách vải vóc từ bên tai truyền đến.

Chu Diệp bị giật mình, quay đầu nhìn sang, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm.

Khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết , da thịt trắng nõn, một mái tóc đen mềm mại được buộc bởi một sợi dây lụa màu xanh nhạt, rủ xuống sau lưng.

Mặc một bộ thanh bào, dùng một cái đai lưng màu trắng, trên đai lưng là chiếc ngọc bội màu tím in hình trăng lưỡi liềm.

"Thật xinh đẹp, đáng tiếc lại là một nam nhân." Chu Diệp lắc đầu, nhìn bộ ngực đối phương bằng phẳng, trong lòng rất tiếc nuối.

Khuôn mặt đẹp hoàn mỹ không tì vết, dáng người lại đẹp như ma quỷ, con mẹ nó lại là một nam nhân.

Hắn có thể tìm ai nói lý đây.

"Xem ra mấy ngày nay bản tọa ra ngoài, ngươi vẫn rất cố gắng." Người mặt to nhìn Chu Diệp, gương mặt làm người khác sinh lòng xấu xa nở nụ cười nhàn nhạt.

Chu Diệp nghe vậy liền cảm giác rất không có ý tứ.

Cố gắng cái gì a, mới chỉ tùy tiện tu luyện mấy lần.

"U!"

Hươu trắng từ trong sân chạy vào, nhìn thấy người mặt to, dáng vẻ cực kì hưng phấn , trực tiếp bổ nhào về phía hắn.

"Dừng lại, đừng có để sừng hươu húc trúng ta." Người mặt to duỗi tay xuất thủ , ấn bên trên sừng hươu trắng.

Hắn nâng tay trái lên, ngón tay thon dài gõ một cái trên đỉnh đầu hươu trắng.

"Ngươi đúng là một tiểu gia hỏa nghịch ngợm, đừng cho là ta không ở nhà thì không biết ngươi mang tiểu thảo tinh đi làm cái gì."

"Ô. . ." Hươu trắng có chút chột dạ.

Mẹ nó, đã đi xa như vậy mà ngươi cũng biết ta chạy ra ngoài chơi.

Nghĩ như vậy, hươu trắng thi triển ra nũng nịu đại pháp.

"Tốt tốt, dù như thế nào năm nay ngươi cũng đã mười vạn tuổi, sao còn nũng nịu như đứa bé vậy." Người mặt to có vẻ rất bất đắc dĩ.

Vãi cả linh hồn.

Chu Diệp nghe được câu này, lập tức ngu người.

Anh bạn người mặt to tám mươi vạn tuổi, hắn hiểu được, đó khẳng định là người tu hành siêu cấp.

Nhưng con mẹ nó đến hươu trắng này cũng mười vạn tuổi, cái này thật tình làm người ta khó mà tiếp nhận.

"Giả hay thật a?" Chu Diệp có chút không tin.

Hươu trắng phảng phất không nghe thấy gì, tiếp tục làm nũng.

"Tốt, đủ rồi a." Người mặt to vuốt ve mặt hươu trắng.

Hươu trắng không để ý tới, nó đang tận tình ra vẻ mình đáng yêu nhất.

Chu Diệp nhìn nó, lại nhìn sang tiểu viện, lập tức minh bạch dụng ý của hươu trắng.

Tâm cơ đúng là con mẹ nó sâu sắc, thật không hổ danh sống mười vạn năm.

Nhìn chăm chú hươu trắng một hồi, người mặt to cảm giác rất không thích hợp.

Bình thường hươu trắng chẳng bao giờ làm vậy, hôm nay khẳng định là phạm phải lỗi lầm gì đó.

Suy nghĩ vừa xuất hiện, người mặt to liền đi hướng phía sân nhỏ.

Trái tim nhỏ của hươu trắng điên cuồng đập .

Chớ đi a đại ca.

Dưới tình thế cấp bách, hươu trắng cắn một cái vào góc áo người mặt to, hi vọng ngăn cản được người mặt to bước tiếp.

"Ngươi đừng cản ta, hôm nay ta muốn nhìn xem trong mấy ngày ta không có mặt, ngươi đến cùng đã gây tai vạ cho linh dược của ta thành bộ dáng gì." Người mặt to tiếp tục đi lên phía trước.

Lực lượng rất lớn, kéo theo hươu trắng.

Hươu trắng sắp khóc rồi.

Nó thật sự muốn người mặt to dừng lại, nó sợ đến lúc người mặt to biết rõ sự thật, sẽ nhịn không được đập chết nó.

Chu Diệp ở một bên cười trộm.

Tới gần tiểu viện, trong lòng người mặt to có loại dự cảm rất không lành.

"Kít —— "

Hắn mở cửa sân ra, sau đó đi về phía địa phương trồng linh dược.

Còn chưa đến nơi, thân thể hắn run lên.

"Ngươi đến cùng đã làm gì!"

Đưa tay chỉ vào một mảnh linh điền hỗn độn, tay của người mặt to run rẩy, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía hươu trắng, mặt đen như đít nồi, giọng chất vấn.

Cái này con mẹ nó là tài sản của ta a.

Chỉ mới mấy ngày đã bị gây tai họa hơn phân nửa, ai có thể chịu nổi a.

Nhìn người mặt to đang tràn đầy giận dữ, hươu trắng buông miệng khỏi góc áo, nhìn một mảnh linh điền hỗn độn, lộ ra thần sắc ngơ ngơ ngác ngác.

Phảng phất là đang bày tỏ.

Đây là cái tình huống gì, sao ta không biết rõ.

"Ngươi bớt giả vờ lại a." Người mặt to rất tức giận, hậu quả này có chút nghiêm trọng.

Cả khuôn mặt hươu trắng nhìn qua rất mờ mịt, nhìn người mặt to, lại nhìn linh điền, lắc đầu.

Loại thời điểm này, nhất định phải giả bộ như cái gì cũng không biết, nếu không có khả năng sẽ chết rất thảm.

Hươu trắng hạ quyết tâm, chết cũng không thừa nhận!

Dù sao Chu Diệp không thể nói chuyện, khẳng định tội ác của nó không thể bại lộ.