Olivia bỏ chiếc va li xuống đất, ôm chầm lấy Reginald. Cô bé nhìn lên đôi mắt buồn bã của anh ta, mỉm cười bẽn lẽn:
– Tạm biệt, Reginald. Cảm ơn vì tất cả.
– Ngươi không giận ta chuyện hôm qua chứ? – Reginald lúng túng.
– Không. Tôi quên nhanh lắm! – Olivia lắc đầu. Cô bé từ trước đến nay luôn dễ dàng bỏ qua và thông cảm cho người khác.
– Nhóc, ngươi nên đi nhanh đi kẻo muộn. – Reginald xoa đầu đứa trẻ.
Olivia khoác vội áo và chạy ra ngoài, không quên ngoái đầu lại nhìn Reginald lần cuối. Cầm chặt va li trong tay, cô bé nói to:
– Tôi sẽ không bao giờ quên ngài đâu!
–Thượng lộ bình an! – Reginald mỉm cười, hơi nhấc tay lên chào tạm biệt. Chắc chắn gã cũng không thể nào quên Olivia, quên gương mặt trẻ trung với đôi mắt xanh lấp lánh luôn toát lên vẻ thánh thiện này. Nó đúng là một đứa nhóc kỳ lạ. Một đứa nhóc ngọt ngào, hấp tấp, hậu đậu; thỉnh thoảng lại vô tình nói ra đôi điều ngốc nghếch và cả tin đến ngờ nghệch mà lắm lúc tài lanh, bướng bỉnh đến không ngờ. Mỗi lần con bé hồn nhiên nở nụ cười, khóe miệng nhỏ lại cong lên, để lộ ra cặp răng cửa lớn trông hệt như chú thỏ con ngỗ nghịch; khiến tim anh tan chảy, khiến anh chỉ muốn véo lấy cặp má Olivia và ôm nó vào lòng để yêu thương, vừa yêu thương vừa quở mắng nó vì bao rắc rối nó gây ra cho mình.
Đứng từ cánh cửa lâu đài, Reginald nhìn theo cái bóng bé nhỏ đi xa dần. Đột nhiên, những đầu ngón tay anh bắt đầu ngứa ngáy râm ran; hơi thở mỗi lúc lại thêm nặng nề. Reginald linh cảm có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra. Có lẽ anh ta chỉ đang tự dối lòng, có lẽ anh chỉ quá lo lắng và không dám chấp nhận sự thật rằng mình đã muốn Olivia ở lại đây.
Olivia xem tờ giấy chỉ đường cầm trên tay trong lúc đi bộ. Reginald đã vẽ và giải thích tỉ mỉ bằng những số liệu và chú thích lối đi, thậm chí còn viết cả ra những câu nói xin giúp đỡ đề phòng trường hợp cô bé gặp khó khăn — vì anh ta đoán có khả năng rất cao đứa trẻ ấy coi “bản đồ” chẳng là gì ngoài một bức vẽ nhịt nhằng. Đang mải chau mày theo cái nét chữ vừa thưa vừa loằng ngoằng lên xuống của Reginald, Olivia nhận ra có hai người đàn ông mặc áo khoác dài kín mít đi ngược chiều với mình, liếc nhanh qua mình rồi lại bước tiếp về phía con dốc nhỏ. Cô bé ngoái đầu theo hướng mà hai kẻ kia đang tới, nhủ thầm:
“Thật kỳ lạ!”
Con dốc đó chỉ dẫn tới một lối duy nhất: lối vào lâu đài của Reginald.
Joseph đi loanh quanh trong căn phòng ở đồn, thỉnh thoảng lại tự tát mình vài cái. Đầu của cảnh sát trưởng liên tục nhắc ông ta không được ngủ gật, nhưng hai mí mắt nặng trĩu của ông lại khăng khăng muốn làm trái lời.
“Có lẽ phải làm một hơi cho tỉnh.” – Joseph nghĩ vậy và mở tủ đồ, lấy một cái ống lớn đem ra ngoài.
Một tiếng rít kéo dài cùng với làn khói dày đặc lan ra khắp bầu không khí. Joseph tựa lưng vào bức tường ở đồn cảnh sát, trút hơi thở dài trong nhẹ nhõm.
– Cảnh sát trưởng! – Viên cảnh sát trẻ giơ tay chào ông.
– Chào Brook, cậu tới sớm quá.
Brook nhìn cái ống lớn trong tay Joseph, theo dải khói hôi khét lẹt thoát ra. Dù đứng trong không gian mở, cậu vẫn ho sặc lên vì độ nặng mùi của nó. Một thứ thuốc thật kinh khủng!
– Chờ nốt tên kia tới kí là xong nhỉ Joe. – Brook nói bâng quơ giết thời gian, mắt vẫn hơi vương nước vì mùi thuốc.
Joseph vỗ vai Brook.
– Chắc cậu ghét thứ này lắm?
– Ông có cái tẩu kỳ lạ quá, Joe. – Brook nhìn cái ống vàng óng bằng ánh mắt hiếu kỳ. – Thứ thuốc đó là gì vậy?
– Đây là cái điếu cày. Thứ thuốc khó ngửi tôi hút là “thuốc lào”1. – Joseph khẽ đung đưa chiếc ống. – Một sản phẩm ưa dùng của người Việt Nam đấy.
– Tôi tưởng nó phải thơm như hoa nhài chứ nhỉ?2 – Brook gãi đầu. – Tôi cũng từng muốn thử một lần cho biết, mà có lẽ tôi không nên thì hơn.
– Cậu nhầm với cây gì rồi chứ. Thứ này nặng lắm, cả mùi lẫn vị luôn! – Joseph lắc đầu. – Cậu mà say thuốc thì ai sẽ trông đồn đây?
– Có thật không? – Brook nghi ngờ.
– Thật đó. – Joseph nói đến đó thì người thứ ba tới đồn. Sau khi đã hoàn tất thủ tục như mọi khi, cảnh sát trưởng cũng ra về.
1
Tên khoa học là Nicotiana Rustica, cùng họ với cây thuốc lá (Nicotiana Tabacum). Loài này có nguồn gốc từ Mexico và được đưa tới châu Âu.
2
Brook nhầm với cây Nicotiana Alata ở vùng Trung Đông – hay còn gọi là Jasmine tobacco (thuốc lá hương nhài). Đây là một trong những nguyên liệu dùng để làm Sisha hoặc Narghile, Hookah…
Brook nhìn theo cấp trên, khẽ lắc đầu cười. Joseph là một người nghiện thuốc lá vô cùng nặng, ông ta đã cố gắng bỏ hút suốt ba năm nay nhưng cuối cùng thì đâu vẫn lại vào đó. Brook thỉnh thoảng cũng hút thuốc, cậu biết tại sao người ta hút rồi lại hút nhiều hơn. Việc Joseph tái nghiện và ngày càng trở nên thảm hại không quá khó hiểu với cậu; chỉ có điều, thứ mùi từ người ông ta tỏa ra thật khủng khiếp quá!
Joseph trở về nhà cùng cái điếu cày, vừa đi ông vừa tung lên xuống bao diêm trong tay.
Những ánh ban mai của ngày mới ló rạng dần. Trong lúc chờ tàu tới, Olivia ngồi, đung đưa chiếc va li nhỏ, bàn tay nắm chặt tờ vé tàu hỏa. Nụ cười tinh nghịch thường thấy khi ở cạnh Reginald giờ không còn nữa, cô bé lo sợ những điều sắp xảy ra với mình, lo sợ cuộc sống vốn đã chẳng yên ổn cho lắm lại tiếp tục bị đảo lộn. Đứa trẻ nhìn theo những toa tàu nối tiếp nhau tiến mỗi lúc một gần hơn, hy vọng khoảng thời gian ấy sẽ kéo dài lâu thêm một chút nữa. Đoàn tàu dừng hẳn, đôi mắt nó chợt ngừng lại trước một nhóm người mặc áo khoác đen bước xuống. Có gì đó trông quen quen ở họ. Gã đàn ông có gương mặt dài thượt và xanh lét cho tay vào túi áo, rút ra một cái tẩu. Trước khi châm lửa hút, hắn quay người về bên trái nhổ một bãi, vô tình nhìn thấy Olivia.
“Sao lại…” – Olivia giật mình.
“Này! Kia có phải là…” – Tên to béo nói với gã hút thuốc. Hắn chỉ tay về phía cô bé đang ngồi tại ghế chờ cách chúng không quá xa.
Tên gầy gò đưa đôi mắt ti hí của hắn nhìn Olivia. Hắn ta nhe hàm răng đã ố vàng vì ám khói thuốc lâu ngày, hai khóe miệng ngoác lên một nụ cười đê tiện, tiến nhanh về phía đứa con gái đang ngồi tại hàng ghế.
Olivia đứng bật dậy, lùi lại vài bước. Cô bé vội vã nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm một sự trợ giúp trong vô vọng. Olivia van Schoolderwalt này đã thoát khỏi lũ người đê tiện đã đẩy cuộc đời nó vào vũng lầy, và nó sẽ không đời nào chết chìm trong đó thêm lần nữa đâu!
– Của nợ khốn kiếp! Mày đã trốn đi đâu suốt? – Hắn rít lên bằng cái giọng the thé, túm lấy cái cổ tay Olivia. – Mày biết vì mày mà ông ta hành hạ bọn tao như nào không?
– Thả tôi ra! – Olivia hét lên. – Các ông là ai?
– Khỏi phải giả vờ! Theo bọn tao, ngay! – Tên béo đánh vào mặt Olivia.
Olivia sút vào hạ bộ của tên nghiện hút, đập va li vào mặt kẻ còn lại. Vừa lúc tên hút thuốc thả tay, cô bé chạy luôn.
– Đuổi theo nó, mau! – Hắn gào lên trong đau đớn, ra lệnh cho cái bị thịt kia đuổi theo Olivia, tay vẫn ôm lấy của quý.
Vóc người nhỏ nhắn của Olivia nhanh chóng lỉnh mất, biến khỏi tầm mắt của tảng mỡ di động lặc lè. Tên béo dừng lại. Vừa thở hắt, hắn vừa chửi thề…
Olivia chạy mãi, chạy mãi, cắm đầu mà chạy. Chân tay cô bé run lẩy bẩy, hai mắt nhòe đi, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp và hỗn loạn hơn. Cô bé lao vào một con ngõ nhỏ ẩm ướt, ho gắt lên và nôn khan vì mất nước. Ngồi trốn đằng sau những chiếc thùng rác, Olivia nhận ra tim mình đang đập mạnh tới mức muốn văng ra khỏi ngực. Màn rượt đuổi vừa nãy đã khiến cô bé mất hết cả hồn vía lẫn sức lực.
“Thằng nghiện vẫn còn ở nhà ga. Nếu mình quay trở lại, chúng sẽ bắt mình mất!”
Olivia sợ hãi, cắn vào móng tay liên hồi.
“Không thể tin mình lại làm việc này!”
Olivia rón rẻn nhỏm dậy, từ trong ngõ ngó ra hai bên. Không thấy có kẻ nào bám theo, nhóc bắt một chiếc xe ngựa và trở về thị trấn Forest Hill.
Olivia chạy băng qua thị trấn, chạy lên con dốc từ chân đồi; vừa chạy vừa thở hồng hộc quên cả mệt mỏi. Đi qua cánh cổng dẫn vào lâu đài, cô bé mở toang cửa, hy vọng tìm thấy Reginald — người duy nhất Olivia biết, người duy nhất Olivia có thể cầu cứu.
– Reginald!
Olivia gọi lớn nhưng không có ai trả lời. Trước mặt cô bé, Reginald đang nằm dài ở phòng khách. Máu từ cổ anh ta chảy xuống nền nhà thành vũng lớn, vẫn còn ướt, dính nhớp nháp và bốc mùi tanh tưởi đến buồn nôn. Olivia chạy tới, tát mạnh lên mặt người đàn ông nhưng anh ta không tỉnh lại. Chuyện gì đã xảy ra sau khi đứa trẻ này rời đi? Olivia thử kéo Reginald dậy, anh ta quá nặng.
– Reginald! Ngài không sao chứ? – Olivia hét lên. – Reginald, đừng dọa tôi!
Olivia cầm lấy tay Reginald, nắm chặt lại. Cô bé gục đầu xuống mặt ghế, run rẩy khóc trong bất lực.
Khu vườn của nhà cảnh sát trưởng lúc nào cũng trong trạng thái lung linh sắc màu và hoàn hảo nhất có thể, tất cả là nhờ bàn tay khéo léo của Joseph và sự cần mẫn chăm sóc của cả hai bố con Phan. Nếu bố bận, Jules sẽ cố thay ông chăm sóc vườn hoa. Đang tưới nước cho cây, cô nhìn thấy Olivia hớt hải chạy tới.
– Chuyện gì vậy? – Jules lo lắng hỏi, đặt bình tưới xuống.
– Bố cậu có nhà không, Jules? Tớ cần giúp!
– Bố tớ giờ này vẫn ở đồn. Cậu kể cho tớ được không? Nếu giúp được gì tớ sẽ cố hết khả năng.
Olivia hít một hơi dài, cố lấy lại bình tĩnh và chuẩn bị cho lời giải thích. Cô bé tội nghiệp vẫn đang bị khủng hoảng tinh thần.
– Reginald, ý tớ là bố tớ bị chảy máu rồi ngất. Tớ tát ông tớ gào tên ông tớ không biết phải làm sao để ông tỉnh lại đây. Tớ không mang đi viện được nên nếu bố cậu có ở đây tớ sẽ rất cảm ơn.
– Để tớ…
Jules nhìn theo cái miệng liến thoắng không ngừng của Olivia, bối rối tới quên cả chớp mắt. Chưa kịp dứt lời, cô nhận ra cảnh sát trưởng đã trở về.
– Bố! Nhà Olivia có chuyện. Cậu ấy cần bố! – Jules reo lên, chạy ra ngoài kéo lấy tay cảnh sát trưởng.
– Sao vậy? – Joseph ngạc nhiên.
– Bố cháu ngất vì mất máu. Chú có thể… – Olivia thở hổn hển.
– Chú tới ngay. Jules, vào nhà lấy cho bố bộ sơ cứu!
Joseph vừa bước vào phòng khách, cảnh tượng trước mắt không làm ông ngạc nhiên hay hoảng sợ. Rất nhanh chóng và chuyên nghiệp, Joseph ép mạnh vào vết thương trên cổ Reginald và băng nó lại rồi nâng anh ta bằng hai tay.
– Phòng của bố cháu ở đâu?
– Ngay trên tầng…
– Chờ ở đây nhé Olivia. Để chú lo mọi việc cho. – Joseph nói trong khi nhìn Olivia, ánh mắt ông ta trông bình thản như thể đó chẳng là chuyện gì to tát.
Bản thân Joseph thật ra vô cùng mệt mỏi. Sau những đêm thức triền miên đi tuần cùng với những điếu thuốc lá làm bạn đồng hành, có lẽ kiệt sức mới là từ chính xác để miêu tả trạng thái của ông lúc này. Nhưng Joseph là cảnh sát, trách nhiệm của ông là phải giúp đỡ mọi người trong thị trấn, và ông không mong đợi sẽ có ai hiểu hay thông cảm cho những người như mình.
Khẽ đẩy cửa phòng của Reginald, cảnh sát trưởng nhẹ nhàng đặt anh ta lên giường, cởi bớt quần áo bên ngoài của Reginald ra. Ông cầm lấy cổ tay Reginald, nhận thấy mạch đập rất nhanh.
– Reginald, ngươi có nghe thấy ta nói gì không? – Joseph nói nhỏ, nhìn gương mặt trắng bệch đang nằm trên giường.
Cảnh sát trưởng ngồi xuống bên cạnh Reginald. Ông ôm lấy đầu, cảm thấy choáng váng và rã rời chân tay.
– Không có nó ngươi sẽ không tỉnh lại, phải không? – Joseph thở dài. – Ngươi cần, ta cần, ai cũng cần…
Olivia ngồi bần thần bên chiếc ghế đã được chính mình lau sạch những vết máu, đôi mắt lộ rõ sự hoảng loạn. Hai bàn tay cô bé cấu chặt lấy những chiếc móng, gặm liên hồi ngón tay mình tới mức chảy máu.
– Đừng lo lắng quá! – Một giọng nói trầm nhẹ nhàng cất lên sau lưng Olivia. – Bố cháu sẽ ổn thôi.
– Chú Joseph! – Olivia giật mình.
– Chú xuống đây để tìm một chiếc bát, cũng muốn xem tình hình của cháu nữa.
– Cháu ổn. – Olivia quay mặt đi vì ngại. Giọng nói của Joseph rất ấm áp, cứ như ông ta đang an ủi con gái mình vậy.
– Olivia, chú cũng là một người cha, chẳng lẽ chú lại không biết chuyện gì đang xảy ra và cách để xử lý nó? – Joseph nói nhỏ. – Chú muốn cháu bình tĩnh lại, được không?
Joseph lấy trong túi áo mình ra vài viên tròn nhỏ bọc trong giấy. Ông đặt vào tay Olivia — bàn tay bên dưới có chi chít sẹo — và xoa đầu cô bé.
– Kẹo chanh. Chú định để dành lúc về thì ngậm, nhưng có lẽ cháu cần hơn.
– Cháu… – Olivia ấp úng. – Cảm ơn chú…
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Thưởng thức chúng và làm một giấc đi, bố cháu đã có chú chăm sóc rồi.
Olivia mỉm cười nhìn cảnh sát trưởng. Bàn tay ấm nóng và rắn chắc của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu cô bé. Trong giây lát, Olivia thấy chú cảnh sát không đáng sợ như mình vẫn nghĩ.
– Rẽ trái ở phía cuối sảnh, bát được đựng trong tủ ở nhà bếp.
– Cảm ơn cháu, Olivia. – Joseph mỉm cười lại.
“Ông ta cần bát để làm gì?”
Olivia nhìn theo Joseph đi về nhà bếp, cảm thấy khó hiểu. Ngay sau đó cảnh sát trưởng nhanh chóng trở ra với một cái bát bốc khói. Thấy vậy, cô bé mới yên tâm không nghi ngờ gì thêm.
Joseph lại bước vào phòng Reginald. Ông uống hết chỗ nước nóng trong bát rồi đặt nó lên mặt bàn.
“Ngươi nợ ta nhiều lắm đấy!”
Ông cảnh sát lặng lẽ rút con dao nhỏ từ chiếc bao đeo bên thắt lưng.
Reginald choàng tỉnh, ôm lấy vết thương ở cổ theo bản năng, cảm thấy mình như một con nghiện vừa trải qua cơn say vật vã sau khi thuốc đã hết tác dụng. Đánh hơi thấy thoang thoảng mùi tanh của máu và nhận ra gương mặt tái nhợt đang ngồi ngủ gật trên bàn là Joseph, anh hoảng hốt:
– Cảnh sát trưởng?
– Ngài tỉnh lại rồi? – Joseph giật mình vì bị đánh thức.
– Ông ở đây đã bao lâu rồi? Thật xin lỗi đã làm phiền ông.
– Không có gì đâu. Giúp hàng xóm là chuyện đương nhiên mà.
Reginald lấy tay quẹt lên miệng mình. Nhìn thấy trên bàn có chiếc bát dính máu, gã nghi ngờ Joseph chính là tác giả, cảm thấy lo lắng. Không ngoài khả năng tay cớm đã phát hiện ra gã là ma cà rồng.
– Ông đã biết?
– Tôi biết cái gì? – Joseph tỏ ra không biết chuyện gì hết.
– Cái bát kia… Có phải ông đã cho tôi…
Joseph nhìn những vệt máu khô sậm lại trên bát, bật cười.
– Ngày bé tôi nghịch dại lắm, nên từng bị ngã rách đầu… – Vừa nói, Joseph kéo phần tóc trên đỉnh đầu của ông sang một bên, để lộ ra vùng sẹo lồi mà tóc không mọc được. – Bố tôi làm thế nào tôi cũng không tỉnh lại, thế là ông cắt cổ một con gà cho tôi vì ông nghĩ tôi thích tiết canh. Vậy mà ai ngờ ăn xong tôi tỉnh lại đấy! Tôi nghĩ thế nên cũng tò mò làm thử cho ngài.
– Cách chữa ngất của gia đình ngài độc đáo thật. – Reginald hơi cười, muốn cảnh sát trưởng nghĩ rằng mình thật sự tin vào lời giải thích đó. Gã ma cà rồng nhìn Joseph mà thấy sởn gai ốc, cố gắng tự nhủ cảnh sát trưởng chỉ là một người bình thường. Joseph luôn đem lại cho Reginald cảm giác không thoải mái, bất chấp sự nhiệt tình ông ta vẫn thường thể hiện ra.
– Reginald, chúng ta trao đổi với nhau một chút được không? Dù sao tôi cũng là cảnh sát trưởng và tôi cần được biết rõ về chuyện này. Hy vọng ngài hợp tác.
– Ông muốn biết điều gì? – Reginald ngập ngừng.
– Đã có kẻ nào đột nhập vào đây hay tấn công ngài?
– Là tôi để họ vào.
– Họ? Họ là ai? – Joseph chất vấn.
– Những người bạn chiến đấu cũ của tôi…
– Vậy, trước đây ngài từng đi lính, Reginald?
– Đúng vậy, nhưng đó là chuyện khác. – Reginald gạt đi, tỏ ý không muốn kể chi tiết hơn nữa.
– Tất nhiên rồi. Nhưng tại sao ngài lại bị tấn công?
– Tôi—không nhớ rõ lắm. Khi tỉnh lại thì tôi thấy mình ở đây. – Reginald không muốn tỏ ra lảng tránh những câu hỏi của Joseph. Nếu ông ta phát hiện ra có điều gì đó bất thường thì thật nguy hiểm.
– Được rồi. Ngài hãy giữ gìn sức khỏe và chăm sóc Olivia hơn một chút. Con gái ngài có vẻ không được ổn định cho lắm… Cô bé hay la hét và khóc nhỉ?
– Cảm ơn ông. Tôi tiễn ông nhé?
– Thôi, cảm ơn. Ngài cứ giữ sức. – Joseph từ chối, vội vã ra về.
“Ý ông ta là sao?” – Reginald cảm thấy hoang mang. Olivia đâu còn ở đây nữa. Nếu gã có cơ hội thứ hai để quan tâm tới con bé nhiều hơn thì gã đã làm rồi.
Reginald bước xuống tầng dưới, trước sự ngạc nhiên của mình, Olivia ngồi trong phòng khách, trên bàn lăn đầy những viên kẹo vàng. Thấy gã, con bé mỉm cười ngại ngùng, lấy tay lau đi vài giọt nước nhỏ ở khóe mắt. Rồi nó vội vã đứng dậy, chạy về phía chân cầu thang, ôm chầm lấy gã. Reginald không biết làm gì hơn ngoài dang tay đỡ Olivia, vỗ nhẹ lên lưng nó mà an ủi, không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Joseph cố gắng trở về nhà nhanh nhất có thể. Tai ông ù đi, mặt ông tối sầm lại vì mất máu. Vừa bước tới cửa, cảnh sát trưởng gục ngã xuống nền nhà.
– Bố! – Jules chạy tới và đỡ ông lên chiếc ghế.
– Bố chỉ hơi mệt thôi. Con vào bếp và mở tủ đựng thức ăn ra đi, đừng lo.
Jules không biết phải làm gì hơn. Bố cô chẳng nói chẳng rằng, cứ thế ngủ thiếp đi. Cánh tay Joseph buông thõng xuống. Có gì đó trên cổ tay cảnh sát trưởng, lấp ló sau tay áo ông, giống như một vết cứa mới khô lại.
Jules choàng tấm chăn mỏng lên người bố và đi vào bếp như lời ông nói. Cô mở tủ, lấy ra một chiếc hộp nhỏ đựng bánh với mẩu giấy đặt bên dưới, nhấc nắp ra xem.
“Xin lỗi đã mừng trung thu muộn, con yêu. Dạo này bố bận quá. Đừng giận bố nhé?”
– Bố! – Julse bật cười vì xấu hổ. – Con có phải trẻ con nữa đâu!
Reginald thật sự rất mừng rỡ ngay khi nhìn thấy gương mặt của Olivia, nhưng vẫn cố kìm nén nụ cười hạnh phúc của bản thân lại. Anh không muốn tạo ra thêm bất cứ sự quyến luyến ủy mị nào cho cả hai bên, như vậy chỉ càng khiến mọi thứ thêm rắc rối. Sau cái ôm vụng về ấy, Reginald thả Olivia xuống, lạnh nhạt hỏi:
– Sao giờ này ngươi còn ở đây?
– Tôi lo cho ngài. – Olivia gãi đầu, tỏ ra bối rối trước thái độ lạnh nhạt của Reginald. Cứ như là ngài ấy không muốn con bé này vậy.
– Nhưng lúc…
– Tôi đã quay lại.
– Số tiền ta đưa ngươi không đủ?
– Không! Chỉ là… – Olivia ngập ngừng. Cô bé không muốn nói ra sự thật chút nào, vì xấu hổ, sợ hãi và đau đớn. – Tôi sợ họ sẽ bắt tôi đi, lần nữa.
– “Họ”? – Reginald ngồi xuống bên cạnh Olivia. – Những tên ma cà rồng giống như lần trước?
– Không! Bọn buôn người.
Reginald như bị đánh mạnh một cú vào đầu. Anh lặng đi.
– Chúng đã từng bắt tôi phải làm gái bán dâm. Khi phát hiện tôi không còn giá trị, chúng khắc lên tay tôi thứ này và tống tôi vào một nhà chứa rẻ tiền ở Rouen. Tôi trốn thoát được, tôi đi ăn cắp khắp nơi, rồi tôi tới nước Anh và… – Vừa kể chuyện, cô bé chìa tay mình cho Reginald. Kết thúc bằng một câu nói dang dở, Olivia đưa ánh mắt ngấn nước nhìn anh.
– Chúng bắt ngươi ở Paris? – Reginald nhìn vào những đường vạch hằn trên da Olivia.
– Sao ngài biết?
– Vì ta đã từng thấy thứ này rồi. Quá khứ của ngươi không đẹp đẽ gì, ta hiểu lý do ngươi không muốn ai biết chuyện đó. Nhưng ngươi cần được giúp đỡ!
– Reginald… – Olivia không dám nhìn vào mắt anh ta thêm một giây nào nữa. Cô bé đưa tay lên mặt, cố ngăn những giọt nước mắt vô dụng đừng rơi.
Reginald nhận ra những ngón tay của Olivia trầy xước và rớm máu, con bé hay gặm móng tay nó mỗi khi gặp chuyện không vui — giống như gã hay cắn vào môi mình. Reginald biết mình không giỏi ăn nói và an ủi, nhưng gã sợ Olivia sẽ lại khóc. Gã luôn cảm thấy không thoải mái khi phải ở cạnh những cô gái trẻ hoặc người phụ nữ đau buồn. Nước mắt của họ còn đáng sợ hơn cả việc bí mật ma cà rồng bị phanh phui.
– Đừng buồn. Như đã hứa, ta sẽ kể cho ngươi về bàn tay xấu xí của ta. Được chứ? – Reginald xoa đầu Olivia.
– Thật không?
Reginald biết Olivia tò mò những câu chuyện riêng tư mà mình vẫn cố giấu kín. Gã đâu còn cách nào khác để giúp nhóc thoát khỏi tâm trạng hiện giờ hơn là đánh lạc hướng.
– Ngài kể đi! – Olivia thúc giục.
– Được. Ta từng là một người lính…
– Của quân đội Hoàng gia Anh? – Olivia chen ngang vào.
– Không, ta làm lính Lê dương3. Vì những kẻ phạm tội, sống không mục đích hay những người không rõ lai lịch không được phép vào quân đội chính thống của quốc gia.
3
Binh đoàn Lê dương Pháp (tiếng Pháp: Légion étrangère, tiếng Anh: French Foreign Legion): một đội quân đánh thuê chuyên nghiệp được tổ chức chặt chẽ, có chuyên môn cao, trực thuộc Lục quân Pháp. Được thành lập năm 1831, đây là đơn vị đặc biệt của quân đội Pháp vì các binh sĩ là những người nước ngoài tình nguyện chiến đấu cho nước Pháp (việc tuyển lính nước ngoài cho quân đội Pháp đã bị cấm từ sau năm 1830).
– Chuyện đó thì liên quan gì tới tay ngài?
– Ta chưa nói hết, Olivia! – Reginald bực bội vì bị làm gián đoạn. – Trong khoảng thời gian ở châu Phi, ta sinh sống cùng với một bộ lạc này. Trong lúc rảnh rỗi, ta giúp người người lớn trong bộ lạc dựng nhà, giúp con cháu của họ phòng và chữa trị bệnh tả. Ngưỡng mộ trước sức khỏe phi thường và hành động của ta, họ gọi ta là Chidike (đọc là Chi–dike), đối xử với ta như người nhà. Trước ngày từ biệt, họ xăm lên tay ta biểu tượng của sự bất tử và biến đổi — như một lời cầu nguyện giúp ta có thể đánh bại mọi thế lực xấu xa.
– Chà! – Olivia trầm trồ với câu chuyện không rõ thực hư ấy. – Mà Chidike nghĩa là gì?
– Ta không thể tiết lộ được.
– Thôi mà, Reginald! – Olivia nài nỉ.
– Ta không thể tiết lộ vì nó mang ý nghĩa tâm linh, Olivia. Nếu nói ra, nó sẽ “mất thiêng” đấy. – Reginald khẽ cười vì lời nói dối ấy, nhưng anh muốn giữ cái biệt danh cho riêng mình.
– Ra vậy… – Olivia gật gù, tỏ ý đã hiểu. – Cái hình xăm ấy sẽ bị mờ đi chứ?
– Cũng hơi mờ rồi.
– À… Tôi hiểu rồi. – Olivia lại gật đầu.
Reginald bỗng im bặt, quặp chặt lông mày. Sực nhớ ra một điều vô cùng quan trọng, anh vội túm lấy Olivia, hỏi bằng thứ giọng hung hăng:
– Olivia, khi ngươi trở lại có gặp kẻ nào đi ra từ trong này không?
– Không có ai cả… Ý ngài là có người đã vào đây?
– Mẹ kiếp! – Reginald chửi thề.
– Có phải là hai người đàn ông tới đây vào lúc sáng sớm? – Olivia nép sát vào chiếc ghế, cảm thấy sợ hãi.
– Lúc này mới sang chiều… Từ khi “chúng” đến đây tới bây giờ không thể nào ra ngoài được. Như vậy tức là “chúng” vẫn lởn vởn quanh đây, trong tòa lâu đài này. Thậm chí nghe hết tất cả những điều chúng ta nói…
Olivia đứng bật dậy. Trải nghiệm với ma cà rồng khiến cô bé không có mấy thiện cảm với những anh bạn hút máu. Reginald vẫn giữ im lặng. Anh ta ra hiệu cho Olivia ngồi yên, còn mình thì bỏ đi.
Reginald xuống tầng hầm của tòa lâu đài – nơi Olivia chưa từng đặt chân vào. Ngoại trừ nhà bếp và nhà tắm, toàn bộ những nơi khác ở tầng một đều đã bị khóa cửa. Joseph đã vào bếp và vẫn vô sự, chứng tỏ không có ai ở đó. Trong lúc Reginald rón rén bước từng bước một, hai bàn tay trắng dần hiện ra từ trong bóng tối, định tóm lấy anh.
Reginald quay người. Anh túm chúng, vặn xoắn. Kẻ ẩn nấp kêu lên. Nhanh chóng, Reginald bế xốc hai chân hắn, lia về phía đống đồ gỗ mục nát. Bụi cùng những mảnh vụn văng ra tung tóe. Hắn bò về phía Reginald, túm chân anh giật ngã xuống đất…
Olivia đang ở trong phòng khách mà vẫn nghe rõ những âm thanh lục đục. Cô bé đứng dậy, vừa định tìm Reginald để giúp đỡ thì chợt thấy ớn lạnh. Nhóc nín thở, cố gắng lắng nghe tiếng bước chân rất nhỏ đang chậm rãi tiến dần về phía mình, rồi quay đầu lại…
Tên ma cà rồng ngồi đè lên lưng Reginald, kẹp ghì cánh tay vào cổ anh. Reginald ngạt thở, cố tìm cách thoát ra. Anh lết tới bậc cầu thang để lấy đà, húc khuỷu tay vào mặt kẻ ở trên liên tục.
– Chỉ có thế thôi sao? Gã vạm vỡ tao từng biết đâu rồi? – Hắn khiêu khích Reginald, cố cản lại những cú huých. – Mày đánh như một ông già vậy!
Reginald cuối cùng cũng chui được ra. Anh giữ lấy một cánh tay của tên ma cà rồng trên vai mình, văng mạnh lưng hắn xuống giữa những bậc thang. Sau cú đòn hiểm như vậy, tên ma cà rồng mất sức. Hắn nằm sấp dưới đất, tạo điều kiện để Reginald túm lấy hai cẳng chân đang buông sõng soài.
Reginald kẹp chân trái của hắn, vòng chân phải ngược lại và xoay thân tên ma cà rồng lên. Anh giẫm mạnh lên lưng hắn, đồng thời kéo hai cánh tay hắn về phía sau. Bị Reginald khóa chặt và bẻ cong như chữ “C”, hắn không ngừng kêu đau và giãy giụa trong vô vọng.
– Tyson đâu?
– Tự đi mà tìm ấy! – Hắn cười lớn, cố tỏ ra ngạo nghễ.
– Đừng đùa với tao, Mich! Tyson đâu? – Reginald tiếp tục kéo lưng hắn về phía mình, tưởng như cột sống Mich có thể gãy bất cứ lúc nào.
Tên ma cà rồng lại kêu lên, nhưng nhất định không chịu khai.
– Đừng để tao khiến mày tàn tật suốt đời! – Reginald nghiến chặt hàm răng.
– Tao đã thành ma cà rồng giống mày, tao sẽ hồi phục lại nhanh thôi. Cùng lắm là gãy vài cái xương chứ gì, Alexander!
Reginald không thể giữ bình tĩnh nổi. Anh túm lấy tứ chi Mich như người ta túm một con lợn, kéo lê lên tầng trên.
– Con bé đi cùng mày tên là Olivia hả? Đáng yêu đấy. – Mich cười đê tiện. – Nếu không phải vì gã cảnh sát tới, có lẽ bọn tao đã được vui vẻ một chút rồi.
– Câm ngay! – Reginald đập đầu hắn vào tường.
– Đau quá, Alexander! Tao không nghĩ Olivia của mày còn ở đó đâu.
Reginald chợt sững người, vội vã chạy lên trên cầu thang. Anh trở lại phòng khách và nhận ra Olvia đang đứng im trong bất lực, đằng sau cô bé là đồng bọn của Mich.
– Tao đã nói rồi mà. – Mich lại phá lên cười.
– Tyson, thả con bé ra! – Reginald ra lệnh cho kẻ đang bịt miệng Olivia.
– Nhìn xem mày đang làm gì Mich đi đã. Hay là thế này nhé, Alexander: chúng ta trao đổi con tin? Mày trả bạn tao, tao trả mày con búp bê nhỏ này?
Tyson kêu lên khi Olivia cắn vào tay hắn. Hắn bóp vào hàm cô bé.
– Reginald! Một mình ngài đánh lại hai tên đó như thế nào đây? – Olivia hét lên.
– Olivia, ta không muốn chúng làm gì ngươi. – Reginald lo lắng.
– Tôi sẽ tự thoát được, giết hắn đi! – Olivia giãy giụa trong vô ích. Tyson rất khỏe, không đời nào hắn lại thả con tin có sức uy hiếp Reginald hữu hiệu như thế này.
Reginald không có gì trong tay ngoài một tên ma cà rồng lắm mồm đáng ghét. Anh nhìn hắn rồi nhìn Olivia, hai vai run lên bần bật vì giận dữ.
– Mày mà giết Mich, tao sẽ cho con bé này cạn máu ngay lập tức! – Tyson bóp cổ Olivia.
– Reginald! – Olivia rít lên.
– Nhóc! Đừng gào tên ta nữa! – Reginald gắt. Anh lo cho tính mạng của Olivia, nhưng tiếng hét của con bé chỉ càng gây rối bời thêm.
– Nào nào oắt con, để Alexander tự quyết định chứ. – Tyson bóp lấy má Olivia và cười nhả nhớt, cố ý thách thức Reginald. – Làm gì đây, Alexander?
Reginald lúc này đang đứng giữa hai gã ma cà rồng và hai lựa chọn. Anh biết một mình mình không đủ mạnh, cơ hội tiêu diệt một tên thì đang ở ngay trong tay. Nhưng còn Olivia thì sao?
– Nhanh nào, Alexander! – Tyson hối thúc.
Olivia lần tìm hai ngón út của Tyson, luồn tay mình vào trong, bẻ mạnh. Tyson đột ngột thả tay ra theo phản xạ. Tiện đà, Olivia đá ngược vào giữa đáy quần Tyson. Cô bé trượt về phía gầm bàn túm lấy chiếc ô của Reginald, chĩa vào Tyson.
– Giỏi lắm nhóc! – Reginald reo lên mừng rỡ.
– Tôi bảo với ngài là tôi tự thoát được mà! – Olivia cười nhăn nhở. – Giờ ngài chỉ tôi cách mở cái ô này chứ?
Olivia loay hoay nhưng không thể rút được phần lưỡi kiếm bên trong. Nhân cơ hội Reginald và đứa con gái bị phân tâm, Tyson sút vào mặt Reginald. Reginald ngã xuống, Mich cùng Tyson vội tháo chạy ra ngoài.
– Ta cần biết ai đã… – Reginald nhặt cái ô lên, rút cán ra.
Nhìn Reginald tức tốc đuổi sau hai kẻ đã tấn công mình, Olivia ngơ ngác. Nghĩ mình nên giúp đỡ gì đó còn hơn là ở lại đây, cô bé vội chạy theo anh. Trời sẩm tối, hai tên ma cà rồng kéo nhau chạy thoát thân khỏi một đứa con gái và một ma cà rồng khác. Chúng bị mất đà, ngã lăn theo con dốc.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, Joseph rót một cốc nước nhấp cho đỡ khô miệng. Ông vẫn thấy mệt, nhưng vì đã quen với thời gian làm việc thất thường nên cũng chẳng thể nằm được lâu. Nhân lúc con mình không để ý, cảnh sát trưởng ra ngồi trước vườn hoa nhỏ xinh cùng chiếc điếu, muốn hút một chút cho bớt uể oải.
“Olivia bị ép bán dâm ở Paris? Con bé còn nhỏ quá!” – Joseph nhớ về vết sẹo trên cổ tay của Olivia, ống điếu lọc xọc nước.
– Có con bé người Pháp nào ở đây không? – Hai tên một béo, một gầy, hất hàm hỏi Joseph.
“Chúng tìm Olivia?”
Cảnh sát trưởng chau mày lại trước thứ tiếng Anh lơ lớ nặng nề khẩu âm Pháp ấy. Nnén cơn giận lại, Joseph chậm rãi nhả khói và nhìn chúng, cười xòa:
– Các quý ông, bình tĩnh nào.
Thứ mùi kinh khủng bốc ra, vừa khét lại vừa hắc, hôi nồng nặc tới chảy nước mắt.
– Thằng đần này! Bọn tao không có thời gian. – Tên béo túm lấy cổ áo Joseph.
– Không có thì đi luôn cho khuất mắt người khác! – Cảnh sát trưởng nói, thái độ khinh thường.
– Thằng * mày muốn chết hả! – Gã gầy đấm vào người Joseph.
– Lỗi tại tôi!
Toàn bộ chỗ nước trong điếu, theo cái nảy của Joseph, văng hết vào người hai kẻ lỗ mãng. Chúng kêu ầm ĩ lên, định xông vào đánh ông cảnh sát trưởng.
– * con mẹ thằng này! Mày đổ cái gì vào bọn tao vậy? Tởm quá!
“Chạy mau! Alexander mà bắt được sẽ đâm chết chúng ta mất!” – Nghe có tiếng nói thất thanh, cảnh sát trưởng giật mình.
Thấy Joseph, Reginald vội lắp lại ô.
Cả Joseph, hai tên buôn người đều nhìn về phía tay trái, nơi đang diễn ra “trò chơi đuổi bắt” kỳ cục, quên mất chuyện đang cần giải quyết.
– Có phải là… – Tên béo kéo áo gã gầy, chỉ về phía Olivia và Mich.
– Chúng ta nên chuồn nốt! – Tên gầy vội vã lôi đồng bọn đi.
Joseph mặc kệ cho chúng bỏ chạy. Chờ Reginald tới nơi, ông mới đưa tay ra ngăn hàng xóm.
– Tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra giữa mấy người, nhưng hãy cân nhắc. Chúng gây thương tích cho ngài nhưng mọi chuyện sẽ phức tạp hơn nếu ngài cũng là kẻ gây ra thương tích đấy.
– Xin lỗi vì đã làm mất trật tự. – Reginald bất đắc dĩ đứng lại. Cơn giận lúc này đang sôi sục, hối thúc anh phải bắt được Mich và Tyson để truy hỏi kẻ đã ra lệnh cho chúng; nhưng, Reginald cũng không muốn gặp rắc rối nào với tay cảnh sát.
– Tốt lắm. Những việc như thế này cứ để tôi và đồn cảnh sát lo thì hơn. – Joseph gật đầu. – Hai người nên nghỉ đi.
“Alexander hả?” – Joseph nhìn theo Reginald khi anh ta bỏ về, tự hỏi tại sao một người lại cầm theo chiếc ô cho thêm vướng víu trong lúc đuổi nhau.
Olivia và Reginald trở về tòa lâu đài, ngồi thần mặt ở phòng khách mà trút tiếng thở dài đầy mệt mỏi. Reginald gợi ý cả hai hãy cùng uống trà. Anh cảm thấy cần phải nói với Olivia điều mình vẫn giữ kín bấy lâu nay, hy vọng con bé sẽ mủi lòng một chút. Biết đâu, sau khi đã hiểu thêm về nhau hơn, cả hai sẽ có thêm sự đồng cảm, dù chỉ là rất mong manh và hời hợt.
– Olivia. – Reginald lên tiếng.
– Gì vậy?
Tiếng gọi của Reginald làm cô bé thấy lạ. Chưa bao giờ ngài ấy là người mở lời trước cả.
– Ngươi còn muốn đi nữa không? Sau những gì đã xảy ra, ta…
– Thật lòng thì, không. – Olivia lắc đầu.
– Ngươi là một đứa trẻ đáng thương, Olivia. Ngươi xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
– Không sao đâu! – Olivia mỉm cười và đặt tay lên vai Reginald. Đôi mắt linh hoạt thường ngày của con bé lúc này phảng phất một nỗi buồn khó nói ra. Olivia không muốn kể thêm về cuộc sống của mình trước đó thêm chút nào nữa. Sực nhớ ra cái tên Alexander, nhóc nhanh chóng chuyển chủ đề:
– Hai tên kia là ai vậy? Sao chúng cứ nhắc tới cái Alexander thế? Tôi không hiểu tiếng Anh lắm, chỉ nghe được từng đó thôi.
– Alexander là ta.
– Alexander? – Olivia cảm thấy khó hiểu. – Ngài có bao nhiêu cái tên vậy?
– Chỉ có một thôi. – Reginald xoa đầu cô bé. – Tên đầy đủ của ta là Reginald Alexander Arthur Donovan Dracula.
Olivia chìa từng ngón tay một ra đếm theo số tên Reginald nói, thấy muốn đứt hơi theo.
– Dài thế! – Olivia thốt lên.
– Ta muốn giấu thân phận và tên thật của mình với những người xa lạ, ngươi biết đấy. Mà nói mới nhớ, tại sao ta lại tiết lộ với ngươi nhỉ? – Reginald nói nhanh. Anh không mong Olivia sẽ hiểu được những chuyện riêng của mình.
– Tại sao chúng muốn cắn ngài? – Olivia băn khoăn, xoay qua lại viên đường nhỏ trước khi bỏ vào chén trà.
– Có lẽ vì chúng muốn trở thành ma cà rồng bất tử giống ta? – Reginald rót thêm trà vào chén. – Máu của ma cà rồng bất tử có thể khiến những ma cà rồng bình thường cũng trở thành bất tử.
Olivia suýt chút nữa thì làm rơi cái chén trên tay. Sau lần bị bắt cóc bởi John-Michael, cô bé vẫn chưa hiểu được lý do tại sao hắn lại đem mình đi, cho rằng hắn chỉ đơn thuần là một con quỷ thích hút máu trẻ em và phụ nữ. Nhưng giờ Reginald đã tiết lộ điều đặc biệt về mình, có khi nào anh ta mới chính là mục tiêu mà chúng nhắm tới? Reginald là người có vẻ ngoài hiền lành và ngại giao tiếp, nhưng trở nên rất đáng sợ mỗi khi tức giận. Liệu lũ ma cà rồng đó biết không thể hạ gục ngài ấy trực tiếp nên mới dùng cô bé như con tin? Nếu như vậy, Olivia cũng không biết nên thấy mừng hay lo, vì chẳng phải những phản ứng của Reginald đã chứng minh cho cô bé thấy rằng anh ta thật sự quan tâm tới cô bé, đằng sau những lời nói dối, hành động tảng lờ và cái nhìn trống rỗng ấy?
Olivia nhớ lại lần đầu tiên gặp người đàn ông này, nhớ lại thái độ của những tên mà cà rồng trẻ và cả những hành động, phản ứng của Reginald: cố tìm cách giấu nhẹm mọi thứ về bản thân, mất hết bình tĩnh khi gặp những kẻ khả nghi, chỉ mong tìm được một chỗ ẩn nấp… sao mà thật quen thuộc. Có phải không chỉ cô bé, mà Reginald cũng có những bí mật đen tối của riêng mình mà ngài ấy không muốn ai được biết?
– Reginald, tôi không có ý gì đâu… – Olivia uống một ngụm hết sạch tách trà. – Ngài cũng đang chạy trốn?
– …Đúng vậy. Ta sợ bị truy đuổi rồi bị giết bởi chính đồng loại. – Reginald cười nhạt. – Chắc ngươi nghĩ ta hèn lắm.
– Tôi cũng chạy trốn… Tôi không nghĩ ngài hay tôi hèn, chỉ là không đủ khả năng… Mà này, chúng ta là một đội diệt ma cà rồng ăn ý đấy chứ. Chúng ta nên giúp nhau đi!
Reginald nhìn gương mặt vô tư của Olivia và niềm hy vọng ánh lên trong đôi mắt trong veo của nó, cảm thấy ngại ngùng. Một tên ma cà rồng chỉ giỏi chạy trốn và ẩn nấp với một đứa nhóc chưa chắc đã rụng hết răng sữa, điều gì khiến con bé tin vào sức mạnh đồng đội giữa hai người đến vậy? Những câu nói ngớ ngẩn của Olivia luôn khiến gã bực mình, nhưng chính sự ngô nghê đó cũng giúp Reginald có được những giây phút thả lỏng ít ỏi, để rồi thấy quý mến nó hơn.
– Ngươi tự tin thái quá đấy nhóc. – Reginald ẩn vào đầu Olivia.
– Tôi chỉ muốn làm người có ích thôi mà! – Olivia nhăn nhó, làm má mình phồng lên.
Reginald xếp đống ấm chén lại vào khay. Anh nhìn Olivia, thở dài:
– Nghe này, nếu ngươi ở đây, ta không thể đảm bảo được sự an toàn cho…
– Ở ngoài đó cũng đâu khá hơn. Ít nhất khi ở cạnh nhau, chúng ta cũng có nhau làm bạn. – Olivia cắt ngang lời Reginald. – Ngài cho tôi ăn và một nơi ấm áp để ngủ mà không hề đòi hỏi hay… Với tôi như vậy là tuyệt rồi.
– … Nhưng ta sẽ cố hết sức. Vì vậy, cứ làm theo những gì ngươi cảm thấy là đúng và tốt nhất cho mình.
– Ý ngài là tôi có thể ở lại đây và sống với ngài? – Olivia mừng rỡ.
– Đúng vậy. – Reginald gật đầu.
– … như vợ chồng?
– Không! – Reginald giơ tay lên dọa, chút nữa thì đấm vào đầu Olivia vì tội nói lung tung.
– Cảm ơn, Reginald! – Cô bé ôm lấy vai anh. – Tôi đùa với ngài ấy mà!
– Được rồi nhóc, bỏ ra đi… – Reginald lúng túng vì sự tiếp xúc đột ngột. – Nghe này, nếu ở đây, chúng ta phải tuân thủ một số “Luật ngầm của Reginald”.
– Được, ngài cứ nói. – Olivia gật đầu.
– Thứ nhất, ta ghét động chạm.
– Rồi… – Olivia thả tay ra.
– Thứ hai, mỗi người có một thế giới riêng. Của ngươi là ban ngày, còn ta là ban đêm. Không ai được can thiệp vào cuộc sống của nhau, hiểu chứ?
– Rất rõ!
– Thứ ba, đừng bao giờ bày bừa, ta ghét nhất là sự bừa bộn. Chỉ cần thấy một con kiến, gián hay chuột nào dạo chơi quanh đây, ta sẽ dọn ngươi cùng đống rác ra ngoài ngay lập tức.
– Cái đó… – Olivia hơi bối rối. Cô bé biết mình là người bừa bộn và thật sự rất ghét làm việc nhà.
– Cuối cùng, đây là nước Anh. Vì vậy ta khuyên ngươi nên bắt đầu học tiếng Anh đi. Ta sẽ dạy ngươi.
– Đồng ý! – Olivia hào hứng.
Tối hôm ấy, đồn cảnh sát của Forest Hill ồn ã vì những lời quát tháo qua lại. Cảnh sát trưởng và cấp dưới của ông tranh cãi liệu rằng có nên hay không đăng thông báo mất tích người.
– Một lũ ăn hại! Dẹp ngay thứ mùi ghê tởm này đi!
Hai tên buôn người cùng hai gã ma cà rồng co rúm lại trước một người phụ nữ tóc vàng đang lên cơn giận dữ. Lấy tay bịt mũi, ả quát tháo:
– Ta chỉ có một yêu cầu rất đơn giản cho các ngươi: Hai tên ma cà rồng bắt một ma cà rồng, hai kẻ người thường bắt một con bé người thường, rồi mang chúng về cho ta. Như thế, ta hỏi các ngươi, có quá đáng lắm hay không?
– Dạ, không! Tất nhiên không! – Chúng hoảng hốt.
– Vậy tại sao các ngươi phải chạy trốn? Nếu người của ta không bắt các ngươi lại, có phải các ngươi đã chuồn êm cùng nửa số tiền ta giao trước?
– Chúng tôi không dám, chỉ là Alexander hung hãn quá! – Mich kêu lên.
– Vâng! Cả con bé đó cũng kinh khủng không kém! – Tyson nối lời.
– Nó còn đánh cả chúng tôi nữa, thưa cô! – Tên gầy thấy vậy thì chen miệng. – Nó đúng là đứa côn đồ!
Ả tóc vàng đưa mắt nhìn những tên dối trá mà mình đã thuê. Khi mới gặp ả, chúng khoác lác về việc hiểu rõ Reginald và Olivia như thế nào, chúng sẽ thực hiện kế hoạch mang hai người đó về cho ả. Nhưng kết quả thì… Thật nhục nhã! Ả cũng chẳng hề tin tưởng đám người này, toàn một lũ ba hoa và hèn hạ không hơn không kém. Nhưng ngoài mấy tay đó ra, chẳng còn ai biết về Olivia hay Reginald để có thể thay ả làm việc bẩn thỉu cả.
– IM HẾT CHO TA! – Ả quát, át cả tiếng bọn chúng. – Mich, Tyson! Ít ra thì các ngươi lấy được máu Reginald rồi chứ?
– Vâng. Máu của hắn rất ngon và lạ. Cô đúng là người có khẩu vị tinh tế! Tôi cảm thấy ngập tràn sinh lực như người lính thời sung mãn nhất vậy, tuy rằng, tuy rằng… – Mich dẻo miệng. – Dù sao niệm vụ chúng tôi đã hoàn thành một nửa rồi. Quý cô làm ơn giảm nhẹ hình phạt được không?
– Tốt lắm. – Ả mỉm cười. – Hai thằng người, ta không có nhã hứng, nhất là với thứ mùi kinh tởm đấy. Để làm món ăn vặt cho người của ta vậy.
– Đừng, thưa cô! Chúng tôi… – Tên béo chưa kịp dứt lời, lũ tay chân của ả tóc vàng đã xông tới xé toang cổ họng bọn buôn người.
Mich và Tyson chứng kiến tận mắt lũ ma cà rồng tay sai bu vào rút cạn tới giọt máu cuối cùng của hai tên người phàm. Mich sợ đến mức tiểu cả ra quần, lo rằng số phận của bản thân rồi sẽ bị trừng phạt tương tự.
– Còn hai ngươi… – Ả nhìn lũ ma cà rồng. – Ta chưa xử lý vội…
– Ôi, tạ ơn quý cô! – Mich và Tyson thở phào.
– Các ngươi muốn biết tại sao ta phải lấy máu Reginald qua kẻ trung gian là các ngươi không?
Ả đàn bà quay lưng lại và hất mái tóc vàng óng ả của mình. Cô ta bước vài bước ngắn, sau đó dừng lại hẳn.
– Vì đối phó với các ngươi dễ dàng hơn nhiều so với một ma cà rồng mạnh như Reginald… Nay các ngươi đã là ma cà rồng bất tử, ta chỉ việc lấy máu của các ngươi thay vì có nguy cơ chết dưới tay anh ấy.
Giờ thì Tyson cũng tiểu nốt ra quần vì quá sợ hãi. Cả hai tên ấy nhận ra chúng đã bị lừa gạt và lợi dụng ngay từ đầu. Lúc này, số tiền thưởng ả tóc vàng hứa trả cho Mich cũng không quan trọng bằng việc được rời khỏi đây lành lặn và toàn mạng.
– Con bé đó, ta căm ghét nó! Nếu không phải vì cần thiết, ta giết quách rồi! Còn về Reginald, ta chỉ không hiểu…
“Con mụ này điên thật rồi!” – Mich và Tyson nhìn nhau.
– Ta không giỏi thôi miên như Reginald, sức lực cũng thua xa. Nhưng ta biết một người có thể làm được điều đó cho ta.
– Alexander không phải là kẻ mạnh nhất sao? – Tyson thắc mắc.
– Tất nhiên là không! Còn một ma cà rồng trẻ hơn, khát máu hơn, đê tiện hơn và trên tất cả, mạnh hơn. Tên của anh ta ngoài những người như ta và Reginald, không một ai dám nhắc tới: con quỷ Mamo.
Nhìn ánh mắt lẳng lơ đầy nhục dục của người đàn bà lật lọng có giọng nói đưa đẩy, Mich và Tyson nuốt khan, lờ mờ tưởng tượng ra người mà ả tóc vàng nói tới. Và nếu một kẻ như Reginald còn thua kém, vậy tên “Mamo” này, mức độ tàn bạo và man rợ của hắn còn tới đâu?
“Joseph rốt cuộc là người như thế nào?” – Reginald nghĩ như vậy trong lúc đem khay trà đi rửa. – “Và ai là người đã hồi sinh cho Mich và Tyson, khiến chúng trở thành ma cà rồng tay sai?”
– Reginald, tôi đi ngủ trước đây. – Olivia nói vọng ra khi cô bé đứng ở cầu thang.
– Ngủ ngon, Olivia.
Reginald đi xuống dưới tầng hầm để dọn dẹp lại bãi chiến trường hồi chiều, hồi tưởng về sự tái ngộ của những người bạn cùng chiến tuyến sau khi Olivia rời đi. Nếu không được tiếp máu, chắc chắn anh ta không thể đủ sức đánh lại chúng và đứng đây vào lúc này. Reginald vẫn còn cảm nhận được chút dư vị sót lại khi tỉnh dậy: nó khá giống máu người nhưng anh không dám chắc đó là máu của Joseph hay ai. Ông cảnh sát ấy lúc nào cũng sực nức mùi khói thuốc.
Reginald đứng như người mất hồn bên cánh cửa, chợt có tiếng gõ làm gã giật mình. Olivia mới rời đi chưa đầy một tiếng mà gã đã bắt đầu cảm thấy nhớ. Trong một thoáng suy không sáng suốt, Reginald đã nghĩ và hy vọng rằng đó là con bé quay trở về.
– Ngươi… – Reginald vội vã mở cửa, định sẽ mắng Olivia vài câu để hù dọa và trêu đùa.
– Ngạc nhiên không, Alexander! – Trái với kỳ vọng của Reginald, trước mắt anh ta là hai người đàn ông to cao, khoảng hơn ba mươi tuổi. Họ reo lên đầy mừng rỡ như thể là những người anh em lâu ngày chưa được gặp lại của nhau.
– … Hai người là?
Reginald đứng ngây ra, không biết nên nói hay hành động ra sao cho đúng. Gã đã sống quá lâu và gặp quá nhiều người. Những kẻ này, hình như gã từng thấy ở đâu đó rồi thì phải, nhưng không thể nào nhớ ra. Cái tên “Alexander” phần nào giúp loại đi những giai đoạn mà gã không sử dụng nó.
– Là Tyson và Mich đây!
Reginald chau mày, vẫn chưa mường tượng ra được chút gì cụ thể hơn.
“Tyson và Mich? Đúng là mình có nghe đâu đó…”
– Sao cứ nhìn bọn tôi như vậy? Thật là bất lịch sự! Mời chúng tôi vào nhà và tiếp trà đi chứ! – Mich nhanh nhảu.
– Thôi được. Vào đi. – Reginald ái ngại.
Reginald ngồi đối diện hai vị khách không mời, mối băn khoăn và nghi ngờ cứ lớn dần lên trong lòng. Anh vốn được ban cho gương mặt lãnh đạm và có phần “khinh người” nên càng trông kém hiếu khách và thân thiện hơn.
– Alexander, anh thật sự không còn nhớ gì về bọn tôi sao? – Mich bỏ vài viên đường vào tách trà. – Có lẽ chuyến khai phá Algérie4 sẽ làm anh nhớ ra.
Algérie có gợi cho Reginald nhiều thứ, hầu hết là những kỷ niệm chẳng đẹp đẽ gì.
– Có phải các cậu thuộc nhóm lính Lê dương người Anh còn lại?
– Đúng rồi! – Tyson kêu lên. – Trí nhớ cậu tệ quá, ông già!
4
Giai đoạn Pháp cho lính Lê dương sang chinh phục và biến Algérie thành thuộc địa (1830 – 1847).
Hai chữ “ông già” của Tyson như có ma thuật. Reginald giật mình. Hàng loạt sự kiện ùa về trong trí nhớ Reginald, gã không thể tin mình lại bỏ qua một chi tiết quan trọng đến thế.
– Đợi đã! Chẳng phải các cậu đã chết vì sốt thương hàn?
Tyson và Mich đứng bật dậy. Cả hai tiến về phía Reginald.
– Từ đó tới giờ cũng hơn sáu mươi năm rồi. Nếu hai người trông không khác mấy so với hồi đó…
– Đúng đó, Alexander! Bọn tao đã trở thành ma cà rồng. – Mich cười nham hiểm. – Và bọn tao cũng đã biết chuyện mày là ma cà rồng bất tử.
“Chết tiệt!” – Reginald rủa thầm, nhận ra chiếc ô hiện tại không ở cạnh mình, mà là dưới gầm bàn, gần chân của Tyson. Gã không thể nào kịp bò tới đó nhặt nó lên được!
– Bọn tao tới đây để lấy máu mày, Alexander. Còn lời trăn trối nào không? – Tyson xô ngã Reginald, vừa nói hắn vừa giữ chặt hai tay anh lại.
– Chỉ một câu hỏi thôi: Ai là kẻ có thể ra lệnh cho chúng mày? – Reginald nhìn vào mắt Mich.
– Mày là đứa thông minh và nhiều mưu mẹo, Alexander. Bọn tao cá mày sẽ tìm ra thôi… – Tyson cười ha hả. – Chỉ là, mày còn sống đến lúc đó hay không.
– Gợi ý nhé, một con tóc vàng… – Mich và Tyson chỉ nói như vậy. Chúng túm lấy tay và chân Reginald, ghì chặt anh xuống.
Cuộc trò chuyện và hoài niệm chóng vánh, những bí mật không muốn chia sẻ cho ai… Đó là tất cả những gì Reginald còn nhớ và nhận thức được trước khi máu từ cổ anh chảy ra xối xả, rồi bất tỉnh hoàn toàn.
Nghĩ về Olivia, Reginald bất giác mỉm cười. Gã biết Olivia cũng có tình cảm tương tự dành cho mình; nhưng điều gã không ngờ, là con bé đã muốn ở lại, chỉ vì mặc cảm mà quyết định rời đi. Chẳng phải đây chính là cơ hội thứ hai để Reginlad có thể chăm sóc Olivia như đã mong muốn, để thực hiện lời hứa của mình? Thật tuyệt khi có Olivia, nhưng cũng thật nguy hiểm cho cả hai. Reginald muốn bảo vệ đứa trẻ ấy, nhưng gã lo sợ cho chính bản thân mình vẫn đang bị đánh lừa bởi cảm xúc cùng những mong muốn cá nhân.
Và phải rồi, cả cái áo khoác thêu chữ “van Schoolderwalt” đó nữa.
“Reginald có thể tốt với mình lúc đầu, ai chẳng như vậy. Một thời gian sau nữa thì sẽ ra sao? Tất cả bọn họ đều thay đổi, hoặc bỏ rơi mình. Mình không muốn bị bỏ rơi.”
Olivia ngồi trên giường, lưng tựa vào tường, lại cấu những chiếc móng tay nham nhở chưa kịp lành ra.
“Không! Mày đã lớn hơn rồi, mày có thể tự lo cho mình được. Nếu có chuyện gì xảy ra, mày phải giải quyết. Không được sợ hãi, Olivia!”