Lần thi này chỉ cần kiểm tra hai môn là Toán và tiếng Anh, các môn còn lại chỉ cần một buổi tối tự học là giải quyết xong xuôi.
Phòng thi của ban tự nhiên là từ phòng 1 - 22, lớp 1 và lớp 2 là nơi của những học bá, lớp 21 và 22 dĩ nhiên là của những ông thần bà thần học tra.
Sau tiết tự học vào buổi sáng thứ hai, mọi người sẽ di chuyển đến phòng thi của mình theo kết quả học tập vào tháng kiểm tra trước đó. Trong lớp học ầm ĩ, mọi người tách bàn ghế ra ngồi xuống, mỗi người một chỗ.
Lư Tiêu Hàn và Khương Hạo đều thi ở phòng cuối cùng. Trong bài kiểm tra tiếng Anh đầu tiên, bọn họ toàn học thuộc những kiến thức chính. Hai người viết những kiến thức đó vào hai tờ giấy nhỏ, mỗi người một tờ.
Sau đó kề vai sát cánh đi đến hàng áp chót tìm Thái Tuế Sở Phong ở phòng số 22.
Ánh sáng không truyền được vào chỗ trong góc thế nên vị trí ngồi của Sở Phong hơi tối, anh gục xuống bàn chợp mắt một lúc, áo sơ mi bị anh vén lên cùi chỏ, lộ ra cánh tay tuy gầy gò nhưng khỏe.
" Anh Phong, có cần đáp án không? Lát tớ truyền xuống cho. " Khương Hạo ngồi xuống bàn.
Bởi vì đây là bài kiểm tra chất lượng học sinh hàng tháng thế nên mới chưa đến 6 giời rưỡi thì cái loa của trường đã bật um sùm bài " Na Tra Chi Ma Đồng Giáng Thế ", đến bây giờ rồi trong đầu Sở Phong cũng chỉ toàn " một đóa hoa sen một đóa hoa sen một đóa hoa sen. "
( Bài này nha mấy bạn <3)
" Không cần. " Sở Phong ngồi dậy, đôi bàn tay thon dài đưa lên gãi tóc.
Khương Hạo chậc chậc hai tiếng, cái khuôn mặt này của Sở Phong làm cái mẹ gì cũng đẹp trai.
Lư Tiêu Hàn đang cầm bút chì trong tay, cậu ấy quay xuống " Cậu sẽ ổn chứ? Thật ra làm con người cũng phải có tham vọng tiến về phía trước chứ, cậu cứ như vậy điểm số không cải thiện được đâu. "
Sở Phong cầm cục tẩy lên chọi cậu ấy " Quay lên học bài của cậu đi. "
Giám thị chưa đến, là một học tra, trong phòng thi này không có cái khái niệm nhồi nhét kiến thức vào đầu trước khi thi.
Mọi người tụ ba tụ bảy, nam sinh nói chuyện về mấy con game vừa ra mắt gần đây " Hôm qua cậu chơi thử chưa? Tớ thử rồi, cực kỳ sống động, bản update lần này còn được lái máy bay trực thăng. " Nữ sinh thì nói về Sở Phong " Wow, với cái nhan sắc này chắc tớ ở lỳ trong phòng thi này đến cuối năm quá!! "
Đột nhiên cả lớp đang ồn áo náo nhiệt bỗng im bặt. Sở Phong ngẩng đầu lên, theo hướng mọi người đang nhìn.
Có một người đang đến nhưng không phải là giám thị, người đó là Tôn Miên Miên.
Cô là học sinh chuyển trường, kỳ thi trước không có mặt thế nên lần này cũng được xếp vào phòng số 22.
Từ ngày tựu trường đến nay cũng đã được một tháng, hào quang của nữ thần vẫn tỏa sáng nhức mắt. Vào những ngày thi, nhà trường thả lỏng thế nên không quản về chuyện ăn mặc của học sinh. Nhiều cô gái có thêm những món đồ trang sức xinh xẻo đeo lên tay, trên tóc bắt buộc lúc nào cũng phải có kẹo tóc nhỏ nhỏ.
Tôn Miên Miên vẫn mặc cái váy đồng phục học sinh màu trắng, mái tóc được cô buộc đuôi ngựa bằng sợi dây màu đen, trên dây có một con gấu trang trí.
Đó là tất cả.
Nhưng vẫn khiến cho người ta tò mò, muốn nhìn theo mãi.
Lúc mọi người chú ý vẻ bề ngoài thì cô đi thẳng xuống hàng cuối cùng sau đó ngồi xuống.
Lư Tiêu Hàn nhỏ giọng nói " Anh Phong anh Phong, thi xong tụi mình đổi chỗ nha, tớ cũng muốn ngồi cùng bàn với nữ thần. "
Cậu ấy vừa dứt lời đã bị Khương Hạo thọc một cái vào eo.
Sở Phong duỗi chân ra phía trước, nhìn Lư Tiêu Hàn, nở một nụ cười lạnh băng. Lư Tiêu Hàn lập tức sợ sệt cười trừ. Sở Phong không hay cười nhưng nếu anh đã cười tức là đang giận.
Ký ức hồi bé bị Sở Phong đè xuống đánh lại lướt qua trong đầu, cậu ấy nhanh chóng vẫy vẫy tay " Haha không có đâu, nghĩ đùa vậy thôi. "
" Nghĩ cũng không được. " Giọng Sở Phong nhàn nhạt vang lên.
Chuông vang lên, hai giám thị một trước một sau bước vào, Khương Hạo và Lư Tiêu Hàn nhanh chóng trở về chỗ ngồi, vừa đi vừa dùng ngón trỏ gõ vào trán Lư Tiêu Hàn " Cậu còn muốn ngồi cũng bàn với nữ thần à, chán sống đúng không. "
Học sinh ngồi trong cái phòng 22 này đều là những thành phần khiến giáo viên đau đầu. Ngoại trừ Tôn Miên Miên thì 39 em còn lại là nhân vật tệ nhất năm ngoái.
Chuông reo bắt đầu thi vang lên, hai người họ luân phiên nhau đi vòng quanh lớp sau đó cực kỳ yên tâm mà một người ngồi trước đọc sách, người đằng sau ôm điện thoại.
Vừa nhận được đề thi, Sở Phong nhìn từ đầu đến cuối. Cô gái nhỏ đã chuẩn bị cho anh rất đầy đủ, đề không trật một câu nào.
Nếu như anh làm sai thì cô ấy có tức giận sau đó không thèm để ý đến anh nữa không?
Cầm cây bút chì 2B màu xanh trong tay quay quay mấy vòng, Sở Phong bắt đầu làm bài.
Buổi sáng thi hai môn, trừ khi muốn đi vệ sinh thì tất cả mọi người đều ở im trong phòng thi.
Tiếng Anh khá tốt, đi học mấy năm nay cũng không tính là mù chữ. Còn Toán? Ngoại trừ mấy câu hỏi trắc nghiệm thì mấy câu còn lại tính sao?
Trước khi thi toán, Lư Tiêu Hàn và Khương Hạo cùng nhau chặn cậu bạn ngồi ở hàng đầu, Lư Tiêu Hàn còn vỗ vỗ mấy cái vào tấm lưng ốm yếu gầy gò của cậu ta " Aida nghe nói lần trước cậu thi được tận 78 điểm, anh em chung phòng giúp nhau nhé. "
Lư Tiêu Hàn vừa đen vừa cao. Nếu ai quen cậu ấy còn đỡ chứ không quen thì xác định bị dọa mất vía.
Cậu học sinh kia cũng không ngoại lệ, không tránh khỏi ớn lạnh.
Khương Hạo đẩy Lư Tiêu Hàn " Tránh ra, cậu làm người ta sợ rồi kìa. Sức cậu mạnh như vậy đập người ta muốn bay ra ngoài. " Vừa nói vừa xoa xoa lưng của cậu bạn ấy, cười nói " Người anh em, hôm nay đều trông cậy vào cậu đấy, nhớ truyền câu trả lời cho tớ nhé. "
" Được được được. " Bạn nam ấy nhanh chóng gật đầu.
Giáo viên dạy toán cho Tôn Miên Miên hồi trung học cơ sở cực kỳ nổi tiếng trong thành phố. Giảng bài rõ ràng dễ hiểu còn pha thêm tính tình hài hước. Khi học không bị chán, đó chính là chìa khóa của việc học. Khi bạn học một cái gì đó thật vui vẻ thì dĩ nhiên điểm số sẽ được cải thiện không ít. Trong ba năm qua, toán đã trở thành môn học chính của Tôn Miên Miên.
Ngoài hai câu nâng cao cuối cùng thì lần này đề thi cũng không khó lắm, Tôn Miên Miên làm xong hết cách thời gian còn có mười mấy phút.
Cô ngẩng đầu nhìn người đằng trước, quả nhiên là đang ngủ...
Bài thi bị đè ở dưới cánh tay lộ ra, hai chữ TRỐNG KHÔNG thích hợp nhất để tả bài thi của Sở Phong, thậm chí còn không có hai chữ " bài làm " luôn.
Trắng xóa như tuyết.
Thôi được rồi, bạn học này không làm được là bỏ trống, rất trung thực. Nghĩ đến đây cô mới nhận ra là mình đang kiếm cớ hộ bạn học tra này à? Tại sao vậy?
Thở dài, cô tập trung sự chú ý về bài thi của mình, kiểm tra lại một lượt.
Thầy giám thị ở cuối lớp đang nhìn chằm chằm vào bảng báo cáo của lớp 22, cô giám thị ở trên đi một vòng quanh lớp sau đó quay về chỗ cầm quyển sách lên.
Đợi cả hai giáo viên đều không chú ý, cả lớp nhanh chóng truyền đáp án, động tác ngày càng nhiều, cục giấy bay đầy phòng.
Lúc chuông reo hết giờ làm bài Sở Phong mới tỉnh, Tôn Miên Miên đi lên bục giảng lấy cặp thấy mắt anh hằn rõ dấu vết vừa mới ngủ dậy.
Tiết tự học buổi tối thi xong môn tổng hợp, mọi người đều chơi tự do mặc dù còn một lúc nữa mới hết giờ. Giám thị cũng để bài thi tại chỗ. Lư Tiêu Hàn, Khương Hạo và hai nam sinh khác còn công khai chơi game trong lớp.
Mới đầu còn biết nói nhỏ, đến lúc trận đấu quá căng thẳng thì miệng người nào người nấy la.
" Có tiếng trực thăng, để ý rồi bắn sập nó! "
" Con mẹ nó cậu kêu nữa tớ đánh chết cậu. "
" AAAA, có người bắn lén. "
" Nhanh nhanh cứu tớ, tớ không muốn làm hòm xanh đâu. "
Lớp trưởng Quy Tuấn có nhắc nhở bọn họ nhỏ tiếng để không ảnh hưởng đến người khác. Các cậu ấy ngoài miệng đáp ứng chứ vẫn kêu như vịt với nhau.
Cả ngày thi mệt mỏi, Tôn Miên Miên có hơi mệt, trong tiết tự học cô gục hẳn xuống bàn để ngủ.
Sở Phong cầm bình nước từ cửa sau đi vào, thấy cô bé đã nằm gục lên bàn mà ngủ. Mấy sợi tóc rũ xuống gò má, hơi thở nhè nhẹ.
Mấy người bên kia vẫn cứ nhao nhao, Tôn Miên Miên khó chịu cau mày động đậy một cái, áo khoác trên người rơi xuống.
Sở Phong lập tức kéo áo lên cho cô sau đó đá mạnh vào ghế Khương Hạo " Các cậu nhỏ tiếng một chút xem, không thấy mọi người đang học hả? "
Khương Hạo vội vàng nói " Được rồi anh Phong, xin lỗi anh Phong. "
Im lặng chưa đến một chút đồng hồ, Lư Tiêu Hàn bị knock đã rống lên " Ê cứu, tôi bò... "
Cậu ấy rống lên được một nửa thì chợt nhớ ra anh Phong vừa nhắc bọn họ nhỏ tiếng, cậu ấy liếc xuống một cái thì thấy Sở Phong đang nhìn Tôn Miên Miên ngủ, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
A? Hoa mắt à?
Nhất định là...
" Công lên. " Khương Hạo chạy đến cứu cậu ấy, Lư Tiêu Hàn không gấp, cho nhân vật nằm tại chỗ uống nước.
Tôn Miên Miên quay người qua một bên, nếu chú ý sẽ thấy lỗ tai của cô đỏ rực.
Thật ra thì cô ngủ không sâu, mới vừa rồi còn bị bọn họ la đánh thức nhưng mệt quá nên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sở Phong nói gì cô biết, giúp cô đắp áo cô cũng biết. Không không, những cái này đều không phải là điểm chính, điểm chính là anh lấy ngón tay chọc vào mặt cô.
Ngón tay hơi lạnh trượt qua mái tóc của cô sau đó chọc vào má.
Nghĩ đến đây Tôn Miên Miên không tự chủ được mà tim đập càng lúc càng nhanh.
Cô không thể không động đậy.
Chớp mắt một cái, có một bàn tay đang giúp cô vỗ vai.
Cứ như dỗ trẻ con ngủ ấy.
Là tay của Sở Phong.
Tôn Miên Miên quyết định nhắm chặt mắt, duy trì tư thế cũ đến lúc chuông tan học vang lên.
Sáng thứ hai thi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì buổi chiều thứ ba sẽ có điểm.
" Oh no, tại sao không để tớ vui sướng nốt thứ ba. " Khương Hạo khổ sở kêu lên.
Mã Hiên: " đại khái thì niềm hạnh phúc của giáo viên đều xây dựng từ nỗi khổ của học sinh. "
Tôn Miên Miên nhìn chỗ ngồi bên cạnh trốn trơn không có ai, không biết Sở Phong làm gì cả buổi trưa không thấy đến, hôm nay lại còn đi trễ.
Mười phút sau Sở Phong mới chống tay vào cửa hô " Báo cáo. "
Thầy Trần không mấy yêu thích " thiếu gia " Sở Phong, trong giờ học thích ngủ là ngủ, chơi điện thoại như chốn không người. Hôm nay anh đi trễ có hơi bất mãn " Cậu làm gì vậy hả? Chuông reng từ thuở nào mà giờ mới đến? "
Thầy ấy đứng trên bục giảng nhìn chàng thiếu niên còn cao hơn mình, giận sôi máu " bài thi tổng điểm 110 được có 25 điểm, cậu nghĩ trường học là cái chợ muốn làm gì thì làm à? Học hành như vậy làm sao lên được đại học? Đừng nghĩ nhà có tiền thì được phép hô mưa gọi gió. "
Thầy Trần vừa dứt lời thì Sở Phong bật cười.
Chàng thiếu niên lười biếng dựa vào cửa sổ, khoanh tay, áo sơ mi để mở hai nút. Dáng người Sở Phong cao gầy nhưng không yếu đuối, những chỗ cần có đều có đủ.
" Dĩ nhiên là tôi nắm chắc tương lai sẽ vào trường gì rồi, làm sao? Thầy ghen tị à? "
Lý do tại sao thầy Trần đến dạy ở Anh Hoa đều đã bị Khương Hạo dò nghe ra rồi. Thầy Trần coi thường bọn họ thì dĩ nhiên bọn họ cũng chả ưa thì thầy Trần.
Không khí rõ ràng có hơi căng thẳng.
Thầy Trần là vì tiền mới chuyển vào Anh Hoa, nhưng lại luôn giả vờ thanh cao, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn rác khiến cho ông ta khinh bỉ vậy.
Thầy Trần giận đến mức lồng ngực phập phừng, viên phấn trong tay sắp bị ông bóp nát " Cậu nhìn lại mình đi... Cậu... " thầy ấy tức đến mức không nói nên lời " Đi ra ngoài, ra ngoài cho tôi. Sau này giờ học của tôi cậu không cần đến nữa. "
" Đến học hay không học là quyền tự do của tôi, không phải một hai câu của thầy là tôi bắt buộc phải nghe theo. Giờ học hôm nay không phải là thầy không cho tôi học mà là tôi không thích học. " Mặc dù Sở Phong đang cười nhưng đáy mắt có tia châm biếm.
Thầy Trần bị cảm giác tức giận vây quanh khiến ông ta không thở nổi.
Sở Phong đến nhìn cũng không thèm, quay người đi ra khỏi lớp.
Trong phòng học yên lặng như tờ.
Thầy Trần đứng trên bục giảng, sắc mặt lúc trắng lúc đen.
Khương Hạo dựa vào ghế, không khách khí nói " Thầy Trần ơi, nãy giờ đã trôi qua 5 phút rồi. Nhà trường trả tiền cho thầy không phải để thầy đứng trên đó thở đâu. "
Bình thường quan hệ của các bạn học với giáo viên cũng không tồi, bởi vì không làm bài tập, phá kỷ luật của lớp bị giáo viên phê bình cũng không nói gì, bị viết kiểm điểm cũng không lên tiếng dị nghị.
Nhưng điều kiện cho điều này là không nói xấu gia đình và nhân phẩm của bọn họ, thầy Trần này lại khác...
Nhà có tiền thì sao? Có tiền là sai à? Có tiền mới không sai ấy.