Chương 3: Làm hài lòng anh ta

Tôi vùng vẫy và vặn người như điên, sao hắn có thể ... sao lại có thể đối xử với tôi như thế này trước mặt bạn gái hắn?

"Đồ súc sinh, đồ dối trá, buông tôi ra, để tôi đi..."

Triệu Đình Kiến không lay động trước những lời mắng mỏ của tôi, hắn bóp cằm tôi rất mạnh khiến tôi phải nhìn thẳng vào hắn.

"Thú cưng của tôi! Chồng cô kêu cô đến chỗ tôi? Đây mà là tình yêu ư?"

Câu nói này giống như một mũi tên xuyên tim, khiến cơ thể tôi đau đớn hoàn toàn, và cuộc đấu tranh của tôi giống như một trò đùa.

"Không cần giả vờ trong sáng, tôi chán ghét cơ thể cô vì đã ngủ với Trần Thiệu trong 5 năm, thật dơ bẩn!"

Đúng như những gì hắn nói, bàn tay Triệu Đình Kiến đột nhiên hất cằm của tôi ra, dáng vẻ giống như hắn sợ sẽ không tránh được tôi, một đóa hoa tàn, một cành liễu rủ.

Quá vội vàng và ghê tởm!

Trên môi nở một nụ cười gượng gạo, tôi quay đầu dửng dưng nhìn hắn.

"Vì vậy, tôi không muốn làm ô uế tấm thân thuần khiết của anh. Có thể làm cách nào để anh cứu Trần Thiệu? Cho tôi xin lỗi vì đã từ chối anh, hoặc để tôi quỳ xuống ăn năn về những lỗi lầm mà tôi đã gây ra, hoặc là... Phải trả giá bằng mạng sống của mình?"

Triệu Đình Kiến lạnh lùng và tàn nhẫn như thế nào, tôi đã được chứng điều đó ngay từ khi còn đi học.

Bạn thân trước đây của tôi, và những người khác thích anh ta, anh ta không chỉ làm bẽ mặt họ ở nơi công cộng, mà còn lừa cô ấy vào nhà kho của trường, gần như cưỡng hiếp tập thể cô ấy.

Kết quả là ngày hôm sau cô ấy không quay lại trường, và tôi cũng không còn người bạn này nữa.

Tôi nghĩ rằng hắn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội trả thù, còn chưa nói tới tôi, người đã từng cự tuyệt hắn?

Tôi nghĩ chỉ là mấy năm qua hắn không tìm được cơ hội, nếu không hắn đã ăn tươi nuốt sống tôi.

"Cô có thể đi, cô ấy làm những việc còn lại."

Triệu Đình Kiện phớt lờ tôi, và nói với người phụ nữ đang đứng chứng kiến cảnh này, sau đó tôi thấy người phụ nữ đó trừng mắt nhìn tôi một cách giận dữ, nhặt quần áo và đi vào phòng tắm.

Tôi lo lắng quay đầu lại, tự hỏi câu "còn lại" của hắn là gì?

"Cởi quần áo!"

Chỉ một giây tiếp theo, hắn đã đưa ra câu trả lời.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, vừa rồi không phải vẫn khinh thường tôi sao?

"Sao cô lại nhìn chằm chằm tôi, cô quấy rầy thiếu gia đây, không phải cô nên chịu trách nhiệm sao?"

"Nếu tôi ngủ với anh, anh phải hứa là sẽ giúp Trần Thiệu."

Đến nơi này, đã là điều tôi không mong đợi, tôi không có gì phải sợ.

Ban đầu hắn vẫn còn vui vẻ, nhưng Triệu Đình Kiến, người xem tôi như trò đùa, đột nhiên như ăn phải thuốc nổ, anh ta đưa tay ra nắm lấy cổ tôi, tôi không phản ứng gì, nhưng tôi gần như chết ngạt.

"Cô không đắt giá như vậy. Trước tiên hãy làm cho tôi hài lòng. Mọi thứ đều có thể thương lượng, nếu không ... cô cứ chờ hắn chết đi! Suy cho cùng, nếu tôi động tay, hắn cũng không đơn giản như vậy mà đi tù!"

Bàn tay được thả ra đột ngột, khiến tôi lấy lại được hơi thở, bỗng nhiên lại ho dữ dội.

Hắn là ác quỷ, hắn biết chỗ đau của tôi, nên hắn cứ tùy tiện động vào, không cho tôi một chút cơ hội thở.

Lúc này, người phụ nữ đã thay quần áo mở cửa phòng tắm bước ra, Triệu Đình Kiến bất ngờ vẫy tay gọi cô, người phụ nữ đó vội vàng chạy đến chỗ hắn.

"Hãy nói với cô ấy cách phụ nữ làm hài lòng tôi trên giường."

Tôi không ngờ đến điều này, niềm vui sướng của người phụ nữ ấy lập tức biến mất, cô ấy gục nửa mặt xuống, căm phẫn tôi cùng với thái độ khinh bỉ.

"Anh Kiến, người phụ nữ này không có chỗ nào tốt. Cô ấy không có ngực, không có mông, không biết khi lên giường có làm tốt hay không. Tại sao anh lại muốn cô ấy mà không muốn tôi?"

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đánh giá như một món hàng và bị thảo luận về chuyện đi ngủ của mình như một gái điếm, một sự sỉ nhục mà tôi không nghĩ rằng mình có thể bỏ qua trong cuộc đời.

"Bởi vì cô ... không phải là cô ấy!"

Tôi nghĩ rằng tôi đã bị ảo giác, bởi vì khi Triệu Đình Kiến nói điều này, giọng điệu của anh ta không có sự thờ ơ và khinh thường, và thậm chí có một chút buồn bã.

"Suy cho cùng, chồng của cô cũng không phải Trần Thiệu."

Câu tiếp theo suýt nữa khiến tôi cười thành tiếng.

Đương nhiên rồi ... là ảo giác của tôi, trong lòng hắn luôn muốn cứa dao vào tim tôi, thì làm sao có nỗi buồn.

"Tôi không biết anh Kiến nhìn thấy gì ở cô! Cô nên thông minh một chút. Anh Kiến không dễ phục vụ như vậy đâu. Cuối cùng có rất nhiều phụ nữ cũng chịu không nổi."

Lời thì thầm đầy khinh bỉ của người phụ nữ vang lên bên tai tôi, gần như làm mất hết dũng khí mà tôi vừa gom góp được.

Tiếng đóng sầm cửa lại khi người phụ nữ rời đi, trái tim tôi như chìm xuống tận đáy.

Tôi không phải gái điếm, tôi chỉ là một người phụ nữ đang cố gắng cứu chồng mình một cách tuyệt vọng, tôi có đang làm sai?

Phải ... lựa chọn sai lầm!

Đây là cách Triệu Đình Kiến trả thù tôi, nhìn cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ, nhìn lòng tự trọng của tôi bị chà đạp dưới chân hắn, nhìn tôi ... hối hận vì đã chọn nhầm người đàn ông cho mình.

"Sao cô vẫn đứng đó, cởi ra đi. Cô nghĩ tôi sẽ cho chồng cô 2 triệu nếu cứ đứng thế này cả ngày?"

Tôi không nói lời nào, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo, như thể con dao này đến con dao khác rạch vào cơ thể mình, máu chảy ra, theo đó là cơn đau tê tái.

Sau một lúc, tôi trần truồng đứng trước mặt Triệu Đình Kiến, rung rẩy như một chú chim đang sợ hãi, đôi tay che đậy cơ thể của mình.

"Tiếp tục!"

Tôi phải tiếp tục làm gì đây, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi thẫn thờ nhìn người đàn ông đang nhìn tôi với ánh mắt ủ rũ.

"Cô không thể yêu cầu tôi dạy cô cách lấy lòng một người đàn ông khi cô đã có chồng trong 5 năm."

Tôi thực sự không biết phải làm thế nào để lấy lòng, ít nhất Trần Thiệu sẽ không làm tôi bẽ mặt như thế này.

Tôi run rẩy bước đến bên giường, cắn môi vùi đầu, không còn dũng khí nhìn Triệu Đình Kiến, chỉ có thể vươn bàn tay run rẩy cởi khăn tắm của anh ta ra.

"Ah......"

Với một lực kéo mạnh, cơ thể trần trụi của tôi ngã vào lồng ngực cường tráng của Đình Kiến, và giọng nói trầm và khàn của hắn vang lên từ tai tôi.

"Trốn tránh 7 năm qua sao? Rốt cuộc bây giờ lại chủ động leo lên giường của tôi! Người tốt mà cô chọn lại dùng thân thể của cô để cứu mạng cho hắn. Đây là kết quả mà cô muốn sao? Mộ Thiển Thiển! "

Triệu Đình Kiến như phát điên, cắn và cào vào người tôi, mặc kệ tiếng la hét của tôi, cuối cùng anh ta đẩy tôi qua một bên và đột nhiên đứng lên.

"Ah......"

Tôi gần như cảm thấy cơ thể mình như sắp bị xé nát, ngoài cơn đau này ra, ngay cả lần đầu tiên với Trần Thiệu cũng không đau nhiều như vậy.

Tôi vùng vẫy và vặn người như điên, sao hắn có thể ... sao lại có thể đối xử với tôi như thế này trước mặt bạn gái hắn?

"Đồ súc sinh, đồ dối trá, buông tôi ra, để tôi đi..."

Triệu Đình Kiến không lay động trước những lời mắng mỏ của tôi, hắn bóp cằm tôi rất mạnh khiến tôi phải nhìn thẳng vào hắn.

"Vật nhỏ! Chồng cô kêu cô đến chỗ tôi? Đây mà là tình yêu ư?"

Câu nói này giống như một mũi tên xuyên tim, khiến cơ thể tôi đau đớn hoàn toàn, và cuộc đấu tranh của tôi giống như một trò đùa.

"Không cần giả vờ trong sáng, tôi chán ghét cơ thể cô vì đã ngủ với Trần Thiệu trong 5 năm, thật dơ bẩn!"

Đúng như những gì hắn nói, bàn tay Triệu Đình Kiến đột nhiên hất cằm của tôi ra, dáng vẻ giống như hắn sợ sẽ không tránh được tôi, một đóa hoa tàn, một cành liễu rủ.

Quá vội vàng và ghê tởm!

Trên môi nở một nụ cười gượng gạo, tôi quay đầu dửng dưng nhìn hắn.

"Vì vậy, tôi không muốn làm ô uế tấm thân thuần khiết của anh. Có thể làm cách nào để anh cứu Trần Thiệu? Cho tôi xin lỗi vì đã từ chối anh, hoặc để tôi quỳ xuống ăn năn về những lỗi lầm mà tôi đã gây ra, hoặc là... Phải trả giá bằng mạng sống của mình?"

Triệu Đình Kiến lạnh lùng và tàn nhẫn như thế nào, tôi đã được chứng điều đó ngay từ khi còn đi học.

Bạn thân trước đây của tôi, và những người khác thích anh ta, anh ta không chỉ làm bẽ mặt họ ở nơi công cộng, mà còn lừa cô ấy vào nhà kho của trường, gần như cưỡng hiếp tập thể cô ấy.

Kết quả là ngày hôm sau cô ấy không quay lại trường, và tôi cũng không còn người bạn này nữa.

Tôi nghĩ rằng hắn vẫn luôn tìm kiếm cơ hội trả thù, còn chưa nói tới tôi, người đã từng cự tuyệt hắn?

Tôi nghĩ chỉ là mấy năm qua hắn không tìm được cơ hội, nếu không hắn đã ăn tươi nuốt sống tôi.

"Cô có thể đi, cô ấy làm những việc còn lại."

Triệu Đình Kiện phớt lờ tôi, và nói với người phụ nữ đang đứng chứng kiến cảnh này, sau đó tôi thấy người phụ nữ đó trừng mắt nhìn tôi một cách giận dữ, nhặt quần áo và đi vào phòng tắm.

Tôi lo lắng quay đầu lại, tự hỏi câu "còn lại" của hắn là gì?

"Cởi quần áo!"

Chỉ một giây tiếp theo, hắn đã đưa ra câu trả lời.

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, vừa rồi không phải vẫn khinh thường tôi sao?

"Sao cô lại nhìn chằm chằm tôi, cô quấy rầy thiếu gia đây, không phải cô nên chịu trách nhiệm sao?"

"Nếu tôi ngủ với anh, anh phải hứa là sẽ giúp Trần Thiệu."

Đến nơi này, đã là điều tôi không mong đợi, tôi không có gì phải sợ.

Ban đầu hắn vẫn còn vui vẻ, nhưng Triệu Đình Kiến, người xem tôi như trò đùa, đột nhiên như ăn phải thuốc nổ, anh ta đưa tay ra nắm lấy cổ tôi, tôi không phản ứng gì, nhưng tôi gần như chết ngạt.

"Cô không đắt giá như vậy. Trước tiên hãy làm cho tôi hài lòng. Mọi thứ đều có thể thương lượng, nếu không ... cô cứ chờ hắn chết đi! Suy cho cùng, nếu tôi động tay, hắn cũng không đơn giản như vậy mà đi tù!"

Bàn tay được thả ra đột ngột, khiến tôi lấy lại được hơi thở, bỗng nhiên lại ho dữ dội.

Hắn là ác quỷ, hắn biết chỗ đau của tôi, nên hắn cứ tùy tiện động vào, không cho tôi một chút cơ hội thở.

Lúc này, người phụ nữ đã thay quần áo mở cửa phòng tắm bước ra, Triệu Đình Kiến bất ngờ vẫy tay gọi cô, người phụ nữ đó vội vàng chạy đến chỗ hắn.

"Hãy nói với cô ấy cách phụ nữ làm hài lòng tôi trên giường."

Tôi không ngờ đến điều này, niềm vui sướng của người phụ nữ ấy lập tức biến mất, cô ấy gục nửa mặt xuống, căm phẫn tôi cùng với thái độ khinh bỉ.

"Anh Kiến, người phụ nữ này không có chỗ nào tốt. Cô ấy không có ngực, không có mông, không biết khi lên giường có làm tốt hay không. Tại sao anh lại muốn cô ấy mà không muốn tôi?"

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đánh giá như một món hàng và bị thảo luận về chuyện đi ngủ của mình như một gái điếm, một sự sỉ nhục mà tôi không nghĩ rằng mình có thể bỏ qua trong cuộc đời.

"Bởi vì cô ... không phải là cô ấy!"

Tôi nghĩ rằng tôi đã bị ảo giác, bởi vì khi Triệu Đình Kiến nói điều này, giọng điệu của anh ta không có sự thờ ơ và khinh thường, và thậm chí có một chút buồn bã.

"Suy cho cùng, chồng của cô cũng không phải Trần Thiệu."

Câu tiếp theo suýt nữa khiến tôi cười thành tiếng.

Đương nhiên rồi ... là ảo giác của tôi, trong lòng hắn luôn muốn cứa dao vào tim tôi, thì làm sao có nỗi buồn.

"Tôi không biết anh Kiến nhìn thấy gì ở cô! Cô nên thông minh một chút. Anh Kiến không dễ phục vụ như vậy đâu. Cuối cùng có rất nhiều phụ nữ cũng chịu không nổi."

Lời thì thầm đầy khinh bỉ của người phụ nữ vang lên bên tai tôi, gần như làm mất hết dũng khí mà tôi vừa gom góp được.

Tiếng đóng sầm cửa lại khi người phụ nữ rời đi, trái tim tôi như chìm xuống tận đáy.

Tôi không phải gái điếm, tôi chỉ là một người phụ nữ đang cố gắng cứu chồng mình một cách tuyệt vọng, tôi có đang làm sai?

Phải ... lựa chọn sai lầm!

Đây là cách Triệu Đình Kiến trả thù tôi, nhìn cuộc hôn nhân của tôi tan vỡ, nhìn lòng tự trọng của tôi bị chà đạp dưới chân hắn, nhìn tôi ... hối hận vì đã chọn nhầm người đàn ông cho mình.

"Sao cô vẫn đứng đó, cởi ra đi. Cô nghĩ tôi sẽ cho chồng cô 2 triệu nếu cứ đứng thế này cả ngày?"

Tôi không nói lời nào, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo, như thể con dao này đến con dao khác rạch vào cơ thể mình, máu chảy ra, theo đó là cơn đau tê tái.

Sau một lúc, tôi trần truồng đứng trước mặt Triệu Đình Kiến, rung rẩy như một chú chim đang sợ hãi, đôi tay che đậy cơ thể của mình.

"Tiếp tục!"

Tôi phải tiếp tục làm gì đây, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, tôi thẫn thờ nhìn người đàn ông đang nhìn tôi với ánh mắt ủ rũ.

"Cô không thể yêu cầu tôi dạy cô cách lấy lòng một người đàn ông khi cô đã có chồng trong 5 năm."

Tôi thực sự không biết phải làm thế nào để lấy lòng, ít nhất Trần Thiệu sẽ không làm tôi bẽ mặt như thế này.

Tôi run rẩy bước đến bên giường, cắn môi vùi đầu, không còn dũng khí nhìn Triệu Đình Kiến, chỉ có thể vươn bàn tay run rẩy cởi khăn tắm của anh ta ra.

"Ah......"

Với một lực kéo mạnh, cơ thể trần trụi của tôi ngã vào lồng ngực cường tráng của Đình Kiến, và giọng nói trầm và khàn của hắn vang lên từ tai tôi.

"Trốn tránh 7 năm qua sao? Rốt cuộc bây giờ lại chủ động leo lên giường của tôi! Người tốt mà cô chọn lại dùng thân thể của cô để cứu mạng cho hắn. Đây là kết quả mà cô muốn sao? Mộ Thiển Thiển! "

Triệu Đình Kiến như phát điên, cắn và cào vào người tôi, mặc kệ tiếng la hét của tôi, cuối cùng anh ta đẩy tôi qua một bên và đột nhiên đứng lên.

"Ah......"

Tôi gần như cảm thấy cơ thể mình như sắp bị xé nát, ngoài cơn đau này ra, ngay cả lần đầu tiên với Trần Thiệu cũng không đau nhiều như vậy.