Chương 6: Hollywood Ghét bỏ

Jenny là một diễn viên mới nổi, mấy năm nay cô cũng có chút tên tuổi nhờ đóng vai nữ chính trong vài bộ phim tuổi teen, được các nhà phê bình đánh giá khá tốt, nhưng Hollywood chưa bao giờ thiếu các tài năng trẻ, nếu cô không cố gắng, có thể bị hất cẳng bất cứ khi nào. Thế nên cô quyết định chuyển đến sống ở L.A để tìm kiếm thêm nhiều cơ hội nữa, vài hôm trước Jenny còn được biết có đoàn làm phim đang có buổi thử vai cho nữ chính cho bộ phim sắp tới của họ, vậy là một mũi tên chúng hai con chim.

Jenny ngay lập tức bắt một chuyến bay đến Los Angeles, thế nhưng không hiểu trời xui đất khiến như nào mà, trong hơn 50 năm không lấy một ngày dưới 20 độ, vào đúng ngày bay của cô, lại có bão tuyết đổ ập xuống thành phố, khiến cho chuyến bay bị hoãn lại những 1 ngày. Trong khi buổi thử vai chỉ còn buổi sáng ngày mai nữa là hết, rất may con bão chỉ tồn tại đúng một ngày rồi dừng lại, Jenny vội vàng đáp máy bay đến L.A. Tưởng chừng chuỗi xui xẻo đến đây là hết, thì người bạn cô hẹn đón mình trước đó báo tin không đến kịp vì giao thông, jenny vội vàng gọi điện cho vài người bạn nhưng người gần nhất cũng phải 30 phút nữa mới đến nơi.

Ngày lúc Jenny đang lo lắng mình sẽ không đến kịp buổi thử vai, từ trong đám đông người qua lại, một người bước lại gần chỗ cô

....................

Phía bên kia đường Edward chạy lại chỗ Jenny, sang được lề đường bên kia hắn thở dốc một cái, vì vừa nãy chút nữa bị oto cán trúng, may mà phán ứng kịp không lại hồi hương tiếp. Jenny lúc này chú ý về phía Edward đang đứng, thấy thế hắn cố gắng đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng tiến lại gần cô nàng hỏi:

"Lại là tôi anh chàng mới phút trước đây thôi. Cô có sao không?"

"Tôi thấy mình là người hỏi câu đó mới đúng. Sao anh lại quan tâm thế?"

"Tôi á.. Tôi không sao. Chuyện vừa rồi vặt ấy mà." Edward xua tay nói "Cô định đứng ngoài, trong cái thời tiết như này sao?"

"Tôi bị lễ chuyến bay, trong khi đó lại có việc gấp, mà bạn tôi lại phải vài phút nữa mới tới nên.."

"Sao cô không bắt taxi đi?"

"Túi xách của tôi bị trộm mất."

"Chết thật."

"Phải đấy, đời tôi đúng là chuỗi bi kịch."

"Tôi rất tiếc." Edward gãi gãi vành tai, hiểu cho hoàn cảnh của cô nàng.

"Không sao, chắc tôi sẽ nghĩ ra cách gì đó thôi, cảm ơn anh đã thương hại."

"Tôi không định thương hại cô. Tôi định chia tiền taxi với cô." Edward móc chiếc ví của mình ra, chứng tỏ mình không có ý xấu.

"Anh không cần phải làm vậy." Jenny lắc đầu từ chối với Edward, vẫn muốn tự mình giải quyết vấn đề một mình. "Thôi nào, tôi chỉ muốn làm gì đó tử tế, cô thì bị mất túi xách. Tôi thì có khoảng..." Edward cúi xuống đếm từng đồng lẻ của mình, lúc này hắn mới nhận ra mình không đem quá nhiều tiền trong người. Edward ngẩng đầu lên, cố tỏ ra không bối rối: "Tôi có khoảng.... cỡ 90 đô. Cô định đi tới đâu?"

"San Diego cỡ đó."

"Được rồi, đợi một chút, tôi nghĩ mình có cách này." Edward chạy tới chỗ chiếc taxi ban nãy, gõ cửa kính nói: "Này anh!! Anh có thấy cô gái ở đằng kia không? Cô ấy phải tới San Diego gấp." Edward chỉ tay về phía Jenny đang đứng dưới trời tuyết.

"Không. Burbank." Jenny nghe thấy vậy liền chạy tới nói lại, Edward hơi bực một chút, nhưng vẫn hiểu cho cô nàng, quay lại nói với tài xế: "Khu Burbank... và cô ấy bị trộm mất túi xách. Khi anh đưa cô ấy tới Burbank cô ấy sẽ trả cho anh hậu hĩnh."

Gã tài xế nhìn thật kĩ hai người một hồi lâu nói: "Được rồi cỡ 200 đô, có đi không?"

"150 đô, thật sao... từ đây tới Burbank á?" Edward nói như mình hiểu L.A vậy dù hắn mới đến đây ngày hôm qua.

"31.5 dặm (50 km), 2.85$ một dặm, là 90$. Nhân hai lên, vì tôi còn phải vòng lại đây nữa. Cộng thêm phí đường bộ nữa."

"Được rồi, được rồi tôi hiểu rồi." Edward rút thẻ của mình ra đưa cho gã tài xế.

"Không, anh không cần phải trả cho tôi đâu." Jenny thấy vậy lập tức từ chối

"Không sao đâu. Cô có thể gửi séc lại cho tôi vào ngày mai." Edward mỉm cười nói với cô. Gã tài xế quẹt thẻ rồi trả lại thẻ cho Edward cùng với hóa đơn, thú thật hắn đang sợ thẻ mình hết hạn, để rồi bị ngượng chín mặt may mà không xảy ra điều đó. Jenny thấy Ed trân thành như vậy, liền vội vàng cảm ơn, chui vào xe cùng chiếc vali, không quyên nhận lấy tờ hóa đơn từ tay của Edward.

Chàng trai trẻ nhìn bóng chiếc xe lăn bánh mất dần trong trời tuyết. Hắn cũng chả biết vì sao mình lại giúp một người lạ mặt nữa, có thể là vì trông cô nàng rất đẹp, cũng có thể là vì hắn thấy cô giống mình ở điều gì đó lạc lối, và bất hạnh. Edward ngoảnh mặt đi, dùng nốt 80$ trong ví, bắt lấy một chiếc taxi khác trở về nhà.

..........................

Trên đường về nhà hắn tạt qua ngân hàng gần nhất, để xem trong tài khoản của mình có bao tiền, tiện thể rút một ít để sử dụng. Làm trợ lý đạo diễn Edward kiếm được ít nhất gần mười ngàn đô cho một vở diễn, trừ đi chi phí sinh hoạt của hắn trong một năm nay, tổng hắn tích kiệm được ba mươi ngàn đô. Hắn tiêu hết khoảng chừng hơn một nửa số đó để tự mình làm đạo diễn vở kịch của riêng mình. Nhờ vào việc vở kịch lọt vào danh sách đề cử giải Tony năm nay nên hắn được rất nhiều nhà hát và chủ sân khấu liên hệ để hoặc thuê lại kịch bản, hoặc tình nguyện đưa cả nguyên đội diễn viên cũ và hắn về diễn ở nhà hát của họ. Một nửa trong số đó đã truyền tiền đặt cọc, nên hắn đã hoàn lại số tiền mình bỏ ra, rồi còn kiếm về được đến gần một trăm ngàn đô, hoàn thành hết công việc số tiền có thể lên đến gần hai trăm ngàn đô.

Đây là một số tiền lớn nếu hắn biết dùng cẩn thận hắn có thể tự mình xoay sở làm một bộ phim kinh phí thấp mà không cần phải nhờ đến quá nhiều nhà đầu tư, cầm lấy chút tiền lẻ ra khỏi ngân hàng Edward sực nhớ ra một điều cực kì quan trọng. Đó là cánh cửa mà mẹ hắn hôm qua phá, đến giờ vẫn chưa được sửa lại.

Thế là hắn tức tốc bắt taxi về đến nhà, rồi chạy lên nhà kiểm tra, may mắn không có mất một thứ gì chỉ là cửa không khóa được mà thôi. Vậy là số tiền vừa rút được xong hắn lại dùng để trả cho ổ khóa mới, đúng là tiền không cánh mà bay. Edward nghĩ đến việc gửi biên lai cho mẹ hắn, thì bà chắc chắn sẽ bắt chuyến bay tiếp theo quay trở lại L.A và giết hấn mất, Edward đành lắc đầu bỏ qua suy nghĩ nguy hiểm này, tiền rồi gì cũng kiếm lại được nhưng mạng chỉ có một thôi.

Sau khi tiễn thợ sửa khóa về, một tiếng chuông điện thoại vang lên, Edward bồn chồn từ từ nhấc máy lên đặt lên tai, với hi vọng năng lực ngoại cảm của mẹ hắn không mạnh đến mức có thể biết được hắn nghĩ gì. Đương nhiên là không phải mẹ mà là một giọng nói lạ Edward không nhận ra:

"Ed, Jullia đây, tôi vừa thử đưa kịch bản của Elizabeth cho biên kịch bộ phim tôi đang đóng, họ nói người viết kịch bản này hẳn phải điên rồi, và thậm chí đến cuối nó vẫn chưa hoàn thành, khả năng họ đưa lên phía công tu cơ may thành công là rất thấp, nếu cậu muốn tôi có thể thử gửi nó cho phía nhà sản xuất. Chỉ có điều tôi nghĩ, việc họ chịu rót vốn là không thể.."Đầu phía bên kia, một giọng nữ vang lên.

"Cảm ơn, Jullia. Cậu không cần phải làm vậy, tôi hiểu hẳn cậu đã làm hết sức rồi."

"Không có gì. Cậu cũng biết Elizabeth là bạn thân nhất của tôi mà. Nếu cần gì cứ liên lạc nhé."

"À.... trước đó. Tôi biết có thể nghe hơi lạ... nhưng cậu có tình cờ biết tôi cất bản thảo gốc ở đâu không?"

Edward ngập ngừng hỏi, trước đó khi nhập vào thân xác này, trong chí não chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là đưa bộ phim của Elizabeth lên màn ảnh. Thế là hắn đã thử tìm nó ở trong phòng ngủ, phòng làm việc, cả trong phòng khách nhưng vẫn chả thấy tung tích cuốn bản thảo đó ở đâu cả. Dù biết cơ hội Jullia biết được bản thảo ở đâu là rất hiếm nhưng hắn vẫn muốn thử một lần xem sao.

"Bản gốc á?Hừm.... Elizabeth từng có một lần nói với tôi việc cậu luôn ám ảnh với việc cậu cất két những đĩa nhạc nguyên bản để tránh hỏng, trong phòng đọc sách, không phải cái ở phòng khách đâu, cái có phòng riêng ý. Cậu thử tìm trong đây xem, tôi cũng không chắc nữa, thế nhé đến lượt vai của tôi rồi. Tới đây.....Tút... Tút." Jullia lập tức dập máy, đi từ trong xe kéo ra phim trường, trên đường cô nghĩ đến việc trước đây tên Edward này chưa bao giờ quên những việc như này bao giờ, và cũng ít khi nhở vả mọi người. Có lẽ Ed đã thay đổi khi Elizabeth mất chăng, cô cũng chẳng biết nữa, Jullia liền xua tan những suy bâng khua này, và tập trung vào vai diễn.

Sau khi Jullia gác máy, Edward nhìn lại căn nhà của mình, và quyết định dành trọn hôm nay để khám phá căn hộ của mình. Theo hắn biết thì căn hộ có hai tầng với tầng một là phòng khách, phòng bếp, kèm một mini bar, phòng vệ sinh, và phòng ngủ cho khách, trước đây Edward thường dùng nó như một phòng làm việc, phụ khi mà Elizabeth chiếm cái ở tầng trên. Tầng hai vói phòng ngủ chính với chiếc giường siêu rộng và mềm mại, trên tường còn treo một thiết bị trông như máy chiếu không biết để làm gì, căn phòng thông liền phòng vệ sinh, và tủ quần áo, gọi là tủ quần áo nhưng nó phải bằng kích cỡ một căn phòng nhỏ. Bây giờ Edward đã khám phá hết tổng cộng tám mươi phần trăm của căn hộ chỉ còn hai căn phòng cuối nữa thôi là một trăm phần trăm.

Căn phòng bên trái lại không có gì quá đặc biệt, chỉ là phòng làm việc thông thường, bây giờ chỉ còn một căn phòng nữa mà thôi, Edward có thể chắc chắn đây là phòng đọc sách mà Jullia đã nói vì cũng chả còn phòng nào để mà hắn tìm nữa. Vặn tay nắm cửa, điều đầu tiên đập vào mặt hắn băng đĩa được xếp kín một nửa số kệ sách trong phòng, mang tiếng là phòng đọc sách nhưng bên trong sách chỉ có rất ít, ngoài ra là hộp băng địa và đĩa than nghe nhạc. Edward bị choáng ngợp trước khung cảnh này, tự hỏi phải chăng mình đi lạc vào cửa hàng băng đĩa nào đó nữa. Phía cuối căn phòng được trải thảm và có một chiếc trường kỳ (sofa dài) cùng một bàn kính, đặt trước một tủ gỗ có một chiếc tivi cỡ 42 inch một trong những màn hình lớn nhất thời đó, phía dưới nó là đầu đĩa, và dàn loa. Xung quanh Tivi là thêm hai kệ sách nữa với nhiều băng đĩa trên đó nữa cùng một số mô hình của các nhân vật nổi tiếng như Darth Vader, Death Star, các nhân vật hoạt hình của Looney Toon, Edward còn thấy cả bộ suy tập Tom và Jerry.

Edward lưu luyến không trước đống mô hình, còn bây giờ hắn phải tìm bản thảo trước đã. Chiếc két nằm ở góc phòng với mô hình 1:1 của R3-T2 (chú người máy ba chân trong Star War phần 4-6) đặt bên cạnh để hộ vệ giống hệt như trong loạt phim đình đám. Để mở két cần mã, Edward đang loay hoay nhớ lại xem trong tiềm thức mật mã két, lúc thử động vào chốt vặn, các ngón tay cửa hắn vặn các con số một cách thuần thục như đã làm làm việc này rất nhiều lần. Xoành xoạch.... Xoành xoạch... và Cạch.... một tiếng, chiếc két mở ra, để ngay ngắn trong đó là một cuốn bản thảo, với chữ ký tay của Elizabeth.

Edward cầm lấy nó và đóng lại chiếc két, ngồi bịch xuống chiếc trường kỳ, tò mò đọc từng trang bản thảo. Đến cuối trang cuối cùng hắn cũng đã hiểu vì sao có nhiều người bảo bản thảo này thật điên khùng, dù lời văn của Elizabeth có hay đến mấy cũng không ai chịu rót vốn cho nó. Cậu chuyện kể về thời đại của một siêu anh hùng duy nhất trên trái đất, với khả năng không khác gì superman, nhưng thay vì giúp loài người giờ đây anh lại trở thành một kẻ lang thang vì một sự kiện bí ẩn trong quá khứ, bị giày vò ngày qua ngày với những lời kêu cứu thảm thiết của nhân loại nó tràn vào cả giấc mơ của anh biến nó trở thành ác mộng, để quên đi nó và ngủ được, anh ta tìm đến cồn, rất nhiều cồn, tất cả biến anh trở thành một mối nguy hiểm chỉ trờ bộc phát. Cuộc gặp mặt với một người đàn ông làm nghề bảo vệ yếu ớt và vô lực đã thay đổi hoàn toàn anh ta.

Đọc đến đây hẳn ai cũng thấy nó rất bình thường, sự đối lập của hình tượng hai người đàn ông một quyền lực và một yếu ớt nhút nhát có thể là một motif an toàn và có rất nhiều phim nhờ đó mà đã ăn nên làm ra. Thế nhưng điều mà nhiều người sau khi đọc xong lắc đầu, từ chối kịch bản này ngay sau khi đọc là hãy nhớ đây mới là thập kỉ 90, hình tượng siêu anh hùng đại chúng lúc này thường rất thân thiện với trẻ em, điển hình là Power Ranger Us các siêu anh hùng có chất ngầu lòi và g doanh số bán đồ chơi và đồ lưu niệm ăn theo sau đó. DC thường với các đầu truyện siêu siêu dark, khi lên màn ảnh cũng ít nhiều ảnh hưởng bởi điều này khi bộ phim của họ nhiều khi trông giống hoạt hình cho trẻ con hơn là cho người lớn.

Hơn một thập kỷ sau, thế giới mới bắt đầu đón nhận những siêu anh hùng gai góc, không hoàn hảo và đen tối hơn những motif trước đó, với sự ra đời của Batman Begin (2005). Dễ hiểu vì sao những ông lớn đều lắc đầu từ chối khi nhìn thấy kịch bản này. Là một đạo diễn của thế kỉ 21 Edward rất hứng thú với kịch bản này nhưng hắn có thể hiểu vì sao nhiều người từ chối nó. Nó quá người lớn, quá thật nhiều phân cảnh quá máu me, bạo lực. Nếu đây là điều mà bản thân trước đây muốn làm, Edward chắc chắn sẽ cố gắng biến nó trở thành sự thật, chỉ là không phải bây giờ, không phải ở thời điểm hiện tại. Để làm được điều đó, cũng thỏa mãn ước muốn trở thành đỉnh cấp đạo diễn hắn cần phải tính toán mọi việc thật cẩn thận. Edward cầm lấy cuốn kịch bản ra khỏi phòng đọc sách, trong đầu đã rõ ràng hướng đi tiếp theo của mình.