Chương 23: Vị

Như bao ngày khác Edward bị đánh thức dậy bởi tiếng ồn của công trường đang xây dựng bên kia đường, sắc trời vẫn còn sớm, mây mù còn đang lởn vởn cuối tầng mây che đi nắng ban mai rạng sáng, hắn ngài ngủ nhườn mình sang bên cạnh nhìn về phía chiếc đồng hồ, mới có 5 giờ sáng, không thể ngủ được tiếp với tiếng ồn. Edward nằm phịch xuống gối mềm cố gắng nhắm mắt tranh thủ ngủ thêm một chút. Nhưng chả có tác dụng gì khi tiếng sắt thép, máy xúc ầm ầm va chạm ngoài kia, hắn thở dài một cái, lột chăn ấm, rời giường đi ra khỏi phòng.

Cầm lấy cốc cafe nóng khói mới pha, hớp nhẹ một hơi rồi ngồi xuống bàn làm việc, vỗ nhẹ vào mặt cho tỉnh táo rồi bắt đầu phần việc của ngày hôm nay. Phần việc đạo diễn của hắn đã hết, giờ đây hắn bị Simon Dalta ông chủ nhà hát xách về làm việc tiếp cho nhà hát, trước khi kịp hiểu chuyện gì hắn đã bị ném cho việc chuẩn bị săn khấu cho vở kịch sắp tới rồi.

Thở dài một cái, Edward trước không động vào chồng tài liệu về vở kịch mà Simon gửi về cho mình. Mà cầm lấy mớ thư chất đống lên mà hắn chả chịu đọc vì trước đó bận công việc hậu kì ở xưởng phim của Miramax. Vứt đi đống quảng cáo nhà đất với sản phẩm giảm giá, hắn nhặt ra mấy phong thư gửi cho mình. Một trong số đó là thư mẹ hắn gửi, hỏi thăm chung chung sức khỏe cũng như bộ phim như nào, một cái khác là hóa đơn thể tín dụng của ngân hàng, Edward dạo trước vừa mới lấy được tiền cam kết với Miramax, nên hắn dùng đi trả nợ thẻ tín dụng vay mượn trước đó. Nên hiện giờ tình hình tại chính không còn quá eo hẹp.

Thấy không còn gì quan trọng nữa, hắn mới với mình sang kịch bản vở nhạc kịch mà nhà hát mở chiếu. Vừa nhấc máy lên gọi điện thảo luận với biên kịch và đạo diễn của vở nhạc kịch lần này, công việc thảo luận này rất mất thời gian có khi có thể mất đến cả tháng để chốt được những điều cần thiết. Sau khi nấu cháo với đạo diễn xong cũng đã là mấy tiếng sau, Edward vặn cổ một cái, thấy bụng rỗng đang réo gọi ầm ĩ, liền đứng dậy khỏi bàn làm việc đi ra phòng bếp kiếm cái gì đó bỏ vô bụng rồi quay lại làm việc tiếp.

Vừa mới mở được tủ lạnh chưa được bao lâu, phía phòng khách đã vang lên tiếng chuông cửa thanh thoát, hắn liền ra xem thì không ai khác chính là Jenny đang mặc quần áo hàng ngày đứng ở phía dưới nhà. Lúc này Edward mới chợt vỗ đầu nhớ ra hôm nay mình có hẹn với Jenny, vội vàng cầm lấy ví tiền với áo khoác xuống dưới nhà.

"Xin lỗi đã để cô đợi lâu, tôi chợt quên mất hôm nay chúng ta có hẹn." Edward ngại ngùng, gãi gãi mũi nói

"Không sao, dù sao hôm nay tôi cũng không có lịch trình gì."

"Thật may quá."

"Thế hôm nay, chúng ta đi đâu vậy?"

"Cô sẽ bất ngờ cho xem." Edward không nói mà để cho Jenny tò mò đoán thử.

Nói rồi hắn bắt một chuyến taxi chở hai người vào trong thành phố. Lần mời đi ăn này, không chỉ là để bồi thường món quà sinh nhật cho Jenny mà còn là để thỏa mãn bao tử của Edward nữa. Nhiều tháng nay hắn nhận ra là thức ăn của nước mỹ đa phần rất nhiều năng lượng, nói thẳng ra là nhiều đồ béo quá, đâu đâu cũng là đồ ăn nhanh, các món ở nhà hàng thì đa phần là thịt với bánh nướng. Mới đầu hắn còn hứng thú nếm thử, nhưng lâu dần sinh ra nhạt mồm nhạt miệng. Với một con người trước đây là sinh ra từ một đất nước sống bằng nghề lúa nước như Edward thì hắn thích những món ăn nhà làm hơn, thanh đạm hơn kia.

Trước đó mấy hôm hắn tìm được một nhà hàng Việt Nam mở cách trung tâm thành phố mấy dặm, thế nên lần này hắn quyết định dẫn Jenny đi thưởng thức ẩm thực đất việt xem sao. Băng qua những con phố chật chội, xe cộ với người đi đường cuối cùng hai người cũng đến trước một nhà hàng nhỏ ngoài treo biển Neon với dòng chữ Viet Restaurant. Jenny bước ra khỏi xe tò mò nhìn ngó xung quanh nhà hàng, như một chú gà con mới sinh chiêm chiếp kháp phá thế giới mới.

Edward trả tiền cho tài xế rồi dẫn Jenny vào trong nhà hàng, bên trong đã kín người, đầy đủ các loại thực khách, đang đắm chìm vào những món ăn của nhà hàng, mà nhiều người thưởng thức nhất là món phở. Người ta vừa húp ăn bánh phở trắng vừa kệ tám chuyện cho nhau nghe như thể quán phở góc phố.

Tìm một góc kín người rồi nhìn vào menu của quán, tất cả đều là món việt thân thương, nhưng tất nhiên cũng phải biến tấu đi chút để phù hợp với văn hóa ăn uống của phương Tây, kinh doanh mà. Cô phục vụ chuyển cốc cafe cho một khách hàng gần đó, mỉm cười roi rói bước tới gần rút từ trong tạp dề ra một quyển sổ nhỏ và một cây bút bi nhỏ thân thiện hỏi hai người dùng gì. Là lần đầu tiên thử món việt Jenny cũng hơi lúng túng không biết chọn món nào nên đành để việc chọn món lại cho Edward.

"Cho chúng tôi hai bát phở đi." Edward bất ngờ dùng giọng việt gọi món, khiến cô phục vụ ngạc nhiên, mắt hơi sáng, muốn ngồi xuống hỏi thăm người đồng hương một chút nhưng có thực khách đằng xa gọi nên đành viết ngoáy tờ đơn rồi chạy ra chỗ vị khách kia. Thấy cô phục vụ mắt sáng, vui vẻ như vừa tìm được máu mủ rời xa, Jenny ánh mắt tò mò, đầu nghiêng nghiêng quay sang hỏi:

"Tôi không biết anh là nói được tiếng Việt đấy!?'

"Vốn tôi mang dòng máu việt mà, nhưng ở cái Hollywood này hiếm khi nào có thể sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ lắm."

"Không có ý gì đâu nhé, nhưng trước đó tôi còn tưởng anh mang giòng máu nhật hay trung gì đó."

"Cũng không trách, dù sao thì số dân châu á ở nước mỹ chủ yếu là bọn họ, số người việt không nhiều nên cũng ít người nhận ra là phải."

"Không biết tôi có ăn được món Việt không nữa?"

"Yên tâm đảm bảo cô sẽ thích cho mà xem."

Vừa nói xong người phục vụ liền bưng ra hai chiếc bát lớn, sâu được chan thứ nước súp làm từ xương hầm, với phần bánh phở đầy đặn trắng ngà, trang trí thêm cho nó nữa là những miếng thịt ngon và rau tươi, và cuối cùng là một bánh quẩy nhỏ, với khói trắng tỏa bốc ra cuốn theo mùi hương thơm béo ngậy của nước xương luồn lách vào trong phổi của cả hai người, thúc đẩy cơn đói cồn cào trong bụng.

"Món Phở đặc biệt của quý vị đã xong rồi đây! Xin mời thưởng thức!"

Chỉ mùi hương thôi đã đủ mần lần kích động âm thanh trong bụng Jenny, khiến cho mặt cô nàng chuyển sang đỏ lựng, khiến cho Edward ngồi kế bên đó bật cười:

"Cô có vẻ đói rồi nhỉ, vậy thì ta ăn thôi nhỉ?"

Phở là món ăn bình dân, nó cũng chính là hương vị tuổi thơ của bao con người Việt. Công nông binh trí, các tầng lớp nhân dân lao động, thành thị, nông thôn, không mấy ai là không biết ăn phở. Người công dân Việt-nam khi còn ẵm ngửa, cũng nhiều vị đã nếm phở rồi; chỉ có khác người lớn là cái bát phở của tuổi ấu trĩ chưa biết đau khổ ấy chưa cần phức tạp, không cần hành hăng, chanh chua, ớt cay. Con nhà nghèo, nhiều khi lại không cần cả thịt nữa, mà căn bản phở nhi đồng vẫn là bánh và nước dùng thôi.

Phở ăn bất cứ vào giờ nào cũng đều thấy trôi cả. Sớm, trưa, chiều, tối, khuya, lúc nào cũng ăn được. Trong một ngày ăn thêm một bát phở, cũng như lúc trò chuyện ăn giọng nhau mà pha thêm một ấm trà, cùng thưởng thức với bạn bè. Hình như không ai nỡ từ chối một người quen rủ đi ăn phở. Phở giúp cho người thanh bạch đủ điều kiện biểu hiện lòng thành theo với bầu bạn nó hợp với cái túi nhỏ của mình. Phở còn tài tình ở cái chỗ là mùa nào ăn cũng thấy có nghĩa thâm thúỵ Mùa nắng, ăn một bát, ra mồ hôi, gặp cơn gió nhẹ chạy qua mặt qua lưng, thấy như giời quạt cho mình. Mùa đông lạnh, ăn bát phở nóng, đôi môi tái nhợt chợt thắm tươi lại.

Thật ra, ăn phở cho đúng, đúng cái "gu" của phở, phải ăn thịt chín. Thịt chín thơm hơn thịt tái, mùi thơm miếng thịt chín mới biểu hiện đúng cái tâm hồn của phở. Thêm nữa, về mặt nhận thức tạo hình, người thẩm mỹ bao giờ cũng thấy miếng thịt chín đẹp hơn miếng thịt tái.

Edward húp một chút nước phở rồi cắn một miếng rau, thứ đã thấm đượm hương vị của thịt hầm. Rất lâu về trước hồi còn nhỏ, lúc đó bố hắn cũng hay thưởng làm món phở này cho hắn ăn, khác với bát phở bây giờ hay những phở ở chỗ khác ông dùng những miếng thịt đậm tươi của vịt quay để làm xá xíu dậy lên mùi gì đó đặc biệt, ông chỉ làm vậy dành riêng cho những bát phở gia đình.

Ở phía bên kia, Jenny đang cẩn trọng khám phá tô phở của mình. Cô nhẹ nhàng gắp lên một miếng bánh phỏ cùng miếng rau tươi ở trên cùng bát, vén tóc mai, nhẹ nhàng đưa vào miệng để thưởng thức.

'Ah, ngon quá!' Jenny nghĩ trong đầu.

Mỗi miếng phở cô đưa lên miệng thôi đều khiến cô ngỡ ngàng, miếng nào miếng nấy đều rất ngon. Chúng đã thẩm thấu vị đậm đà của thịt lợn, nước hầm, và rau tươi, tất cả tạo nên một thứ xuất sắc đến khó tưởng. Thêm vào đó, Jenny nhận ra chiếc bánh quẩy trôi nổi trong bát này thôi cũng ngon đến lạ kì. Mỗi miếng ăn vừa giòn rộp một cách thú vị, vừa căng tràn nước cốt của phở và rau tươi, sự kết hợp phu thường của hương vị. Jenny lúc này đây cảm thấy bản thân như bị bỏ bừa bởi món ăn này vậy.

Chiếc bát của cả hai người hết trơn chỉ trong chốc lát. Mặc dù Jenny đã theo nghĩa đen, ăn hết sạch cả một bát đầy, nhưng với cô như vậy vẫn là không đủ.

"Ngon chứ!?"

"Ngon lắm, nhưng tôi sợ mình hôm này hơi vượt quá chỉ tiêu ăn uống của mình."

"Ha..ha.. Cô yên tâm món này rất thanh, trông đầy đặn như vậy thôi cũng không thực sự chứa nhiều calo đâu cô yên tâm."

"Quả thực là món ăn thần kỳ đó!"

"Nếu cô muốn chúng ta có thể gọi thêm một bát nữa, hôm nay tôi mời khách mà."

"Để dịp khác đi, buổi chiều tôi còn có việc nữa. Dù sao cũng cảm ơn vì ngày hôm này."

"Vinh dự của tôi."