Một ngày mới bắt đầu, thành phố thiên thần lại một lần nữa được thắp sáng bởi những ánh bình minh ban mai xuyên thủng qua lớp mây dày xốp, xoa đi màn đêm mờ ảo đang lắng dần như chìm vào trong đất. Ánh lên biển hơi sương bồng bềnh, bao trùm khắp thành phố, đem theo hơi lạnh của tháng 12 tiến đến. Cũng chính thức đánh giấu mốc hơn một tháng công tác không biết mệt mỏi của đoàn làm phim, để đưa nó đến gần hơn với hồi kết.
Hơn một tháng qua, bộ phim cũng vô tình lọt vào tầm mắt của giới truyền thông, và được đưa lên mặt báo. Tất nhiên không phải là báo đến từ những tòa soạn, tạp chí nổi tiếng như Daily time hay Empire, mà là từ tờ báo lá cải địa phương thông thường. Do không sở hữu những diễn viên, và đạo diễn tên tuổi nổi tiếng, nên tin tức về họ thực sự không có bao nhiêu lực hấp dẫn. Nằm vỏn vẹn một góc ở trong chuyên mục giải trí, đại bộ phận nội dung đoạn đó cũng đều là về nữ chính của phim Jennifer Connelly, cùng ảnh chụp trộm của cô ở trường quay. Và với việc cô nàng rời hình tượng nữ chính trong các bộ phim tình cảm học đường, để chuyển sang đóng thể loại kinh dị, giật gân từ một đạo diễn vô danh không có tiếng tăm gì.
Edward luôn biết thỏa mãn với những gì mình có, hắn chả tức giận gì cả, khi các tay báo nói về mình như vậy, dù sao người ta cũng cần kiếm ăn, viết như vậy để câu khách cũng là bình thường. Hơn cả nó cũng là sự thật hắn đúng là vô danh không có tiếng tăm gì, vì thế sao phải tức giận cơ chứ. Với một đoàn làm phim mới như này, tiền kỳ mà đã được nhắc tên để lại dấu ấn như vậy là quá tốt rồi. Hắn biết những chuyện như có những bộ phim quay rồi chìm vào lãng quên, không có đến một lần được ai nhắc đến.
Điều này cũng nhắc nhở hắn việc quan trọng của quảng bá, tuyên truyền cho phim. Sau khi đóng máy, hắn sẽ cùng Patrick Whitesell đi đến trụ sở của Miramax để bàn các điều khoản, hắn sẽ không quên đưa việc này ra nói.
Vào trung tuần tháng 12 những cảnh quay cuối và hỏng đang được nhanh chóng tiến hành hoàn tất, để mau chóng tiến vào khâu hậu kỳ.
Ngay khi bình minh vừa lên len lỏi qua cửa sổ của trường quay, Edward mau chóng bảo mọi người vào vị trí chuẩn bị sẵn sàng. Edward rất thích sử dụng những cú máy dài, một lần quay hết mọi thứ, thế nên không được có bất kỳ sai sót nào trong quá trình đó, nó phải được tập rượt nhiều lần trước khi bấm máy. Lần này Edward sử dụng ánh sáng của bình minh là chủ yếu, mà nó chỉ xuất hiện rất ngắn ngủi trong ngày, thế nên cơ hội để quay lại và sửa là không có. Họ sẽ phải chờ đợi đến ngày hôm sau để tiếp tục quay.
Đây không phải điều gì mới mẻ mà là thủ pháp sử dụng ánh sáng cổ điển nhất, được rất nhiều đạo diễn sử dụng rồi. Nhưng để sử dụng nó rất tốn thời gian, và gần như phó mặc tất cả vào thời tiết hôm đó ra sao. Thế nên quay trong trường quay với ánh sáng nhân tạo, vẫn luôn là một biện pháp an toàn hơn đối với nhiều người. Nếu có kinh phí chắc chắn Edward cũng sẽ làm như vậy, nhưng hắn không có, thế nên ánh sáng tự nhiên là lựa chọn hiển nhiên. Với cả bình minh luôn là một hình ảnh xinh đẹp khó tả, hắn cũng rất ưa thích quay lại nó, hắn tin những khán giả ngồi xem ở rạp chiếu bóng chắc chắn sẽ đồng quan điểm này với hắn.
Ting... cửa thang máy mở ra, máy quay bám theo bóng lưng của nhân vật từ trong không gian chật hẹp bước ra khỏi thang máy, may quay lúc này được chuyển sang góc rộng, bao quat lấy bệnh viện đầy người, làm cho nhân vật chính thật nhỏ bé đến lạ thường.
Ban đầu những cú quay dài dùng Hand-held (cầm tay) thường bị quá rung lắc do người quay phải di chuyển theo nhân vật, thế nên Edward chỉ dùng Handheld vào những lúc truy đuổi, tận dụng nhờ sự rung lắc của máy quay để thể hiện tâm lý sợ hãi, hỗn loạn của nhân vật, còn những cảnh đi bộ theo sau lưng bình thường, hắn tự chế ra một chiếc Steadicam, rồi đặt máy quay lên đó. Về cơ bản Steadicam là chiếc máy chống rung dùng để gắn máy quay phim, giúp ổn định trên 3 trục, gần như tất cả chuyển động của máy quay có thể được khống chế để giữ cho cảnh quay trôi chảy và mượt mà. Tất nhiên là không thực sự mượt như hàng mua, nhưng tiêu chí tiết kiệm luôn phải đặt lên hàng đầu.
Máy quay theo bóng lưng nữ chính cầm bó hoa bước qua hành lang ồn ào, dừng lại trước phòng hồi sức cuối dãy, tay chỉnh lại mái tóc, rồi bước vào trong. Edward cho máy chạy thêm một lúc rồi dừng lại, chuyển sang máy quay cố định thông thường với những cuộc hội thoại.
Hai người bọn họ trò truyện như những người bạn lậu năm, nữ chính nán lại không lâu rồi về, chàng ta chúc cô may mắn với bài luận về bạo lực. Nhưng cô ấy đã bỏ nó rồi, và đi mất. Nam chính bật dậy đuổi theo cô tới hành lang, để tiễn một đoạn đường. Hai người đi sát gần nhau, không nói một lời, máy quay liếc qua những căn phòng hồi sức gần đó. Mọi người ai cũng đang chăm chú nhìn vào chiếc tivi treo trên tường.
Trên bản tin, nữ phóng viên đang đưa tin về vụ việc hai người vừa thoát nạn, cô ta chuẩn đưa ra những đoạn phim mà tên sát nhân quay lại về cách hắn tra tấn và giết hại những người xấu số, nữ phóng viên cảnh báo về mức độ bạo lực, máu me của chúng. Điều buồn cười là không một ai nói gì về điều đó cả, không một ai thực sự quan tâm đến lời cảnh báo đó, tất cả mọi người, từ bệnh nhân tới bác sĩ đều chú mắt nhìn vào chờ đợi những hình ảnh. Cả hành lang vang vảng những lời của nữ phóng viên và tiếng bước chân của nam, nữ chính.
Sau một hồi hai người bước vào trong thang máy, ánh mắt liếc nhìn nhau, thang máy từ từ khép lại. Trên bản tin nữ phóng viên cũng nói những lời cuối cùng trước khi chiếu đoạn phim "Bạo lực tự nói lên bản chất của chính nó... Và đây là đoạn phim đó." Máy quay chuyển cảnh, từ từ zoom lại gần lời cảnh báo cuối cùng đầy hời hợt //CẢNH BÁO: đoạn phim sau đây có nội dung bạo lực//.
"Và Cut!!!..." Edward thấy không còn gì nữa, mãn nguyện cười một cái nhìn về phía đoàn làm phim sau lưng, nhấc lên cuống họng hô to
"Làm tốt lắm mọi người...... Chúng ta hoàn thành rồi"
"Hoan hô!!!" Mọi người ai nấy đều vui mừng vì bộ phim đã kết thúc, tiếng hân hoan vang lên, lộn xộn cùng tiếng vỗ tay ăn mừng. Không khí như vỡ òa trong hạnh phúc, mọi người trong đoàn làm phim đã vất vả cùng nhau làm việc suốt gần 56 ngày trời, quả thật là một hành trình dài. Ai nấy đều xúc động, có người còn khóc to vì xúc động, làm mọi người cười thành một tràng. Nền công nghiệp làm phim không dễ dàng gì, một tháng gần nhất, tất cả mọi người đều sinh hoạt dưới áp lực rất lớn, khiến cho người có tinh lực tràn đầy nhất, nhiệt tình nhất cũng phải bị hao mòn đi rất nhiều.
Đoàn làm phim bắt đầu thu dọn chiến trường, cất đi đạo cụ, trả lại quần áo đã mặc, dọn dẹp lại cơ sở như cũ cho chủ. Đây là công việc thường làm, nên mọi người hoàn thành rất nhanh chóng. Edward cũng phải chất lên xe những dụng cụ quay phim mình thuê, mượn mang về nhà. Chuẩn bị liên lạc với chủ nhân của chúng để hoàn trả. Thứ quan trọng nhất là phim được hắn cẩn thận niêm phong, cho vào một cái hộp thiếc, cất vào trong két sắt ở nhà.
Để ăn mừng cho việc đóng máy hoàn tất, một bữa tiệc kết thúc công việc là không thể thiếu. Mọi người sẽ hẹn gặp nhau ở quán bar lần trước, thế nên nên Edward mau chóng tắm rửa, thay quần áo mới ngăn nắp sạch sẽ hơn rồi leo lên xe đi thẳng đến quán bar.
Đây cũng là một ngày cuối cùng đoàn làm phim này còn tồn tại, những người ở đây ngoại trừ hắn ra, phần lớn cũng sẽ không tham dự vào trong chế tác hậu kỳ. Những thứ như sự khó chịu giữa mọi người, hiểu lầm không đáng có, hay ghen ghét gì đó, sau hôm nay tất cả hết thảy đều chấm dứt. Khi hắn đến nơi mọi người trong đoàn cũng đã đến đông đủ, đang ngồi bàn tán rôm rả, thế là hắn liền mau chóng nhập cuộc.
"Ting ting ting... Mọi người chú ý!!" Edward đứng giữa trung tâm đám người, nâng cốc rượu, gõ vang thu hút sự chú ý của mọi người.
"Sau hôm nay chúng ta sẽ chia tay nhau... Nhân đây tôi muốn nói là mình rất hân hạnh khi được làm việc cùng tất cả mọi người... Chúc mọi người gặp nhiều may mắn trên chặng đường kế tiếp, biết đâu đó chúng ta sẽ còn gặp lại."
"Yeah!!!..." Mọi người vui vẻ hô to, chạm ly nhau chúc người còn lại may mắn.
Charles bưng ly rượu vang đi tới, trực tiếp ngồi đối diện với Edward: "Vậy.... có vẻ như chúng ta đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi nhỉ?"
"Quả thực là như vậy." Edward cầm ly rượu chạm chén với Charles, một trẻ một già ngồi đó uống rượu với nhau, trông hai người như thể hai người bạn giao liên với nhau vậy.
"Kế tiếp có tính toán gì không?"
"Có lẽ đi tìm việc ở mấy shows truyền hình gì đó. Nếu đủ may thì được giao viết chính cho mấy bộ phim khác."
Edward im lặng một hồi, hắn hiểu tình cảnh của Charles, những chuyện như này là thường thấy không chỉ ở Hollywood mà nơi nào cũng vậy. Trước đây hắn cũng từng như vậy mà. Suy nghĩ một tý, hắn thấy Charles viết và sửa kịch bản, khá là hợp với gu của mình, tuy rằng trước đó có gây gổ với nhau một chút, sống không hòa thuận lắm, nhưng không thể phủ nhận tài năng của anh ta ở mảng thể loại kinh dị, chính kịch giật gân được, nhấp một ngụm rượu hắn liền mở miệng:
"Anh biêt đấy sau phim này, tôi dự định năm sau mình sẽ quay một bộ phim khác, có thể lúc đó tôi cần anh giúp."
"Phim này còn chưa phát hành cậu đã tính đến việc quay phim khác rồi sao? Không sợ lần này, không bù đủ vốn à?"
"Tôi rất tự tin vào sản phẩm mình tạo ra."
"Để xem đã!? Nếu lúc đó cậu thực sự thành thông, cậu sẽ có câu trả lời chắc chắn của tôi. Còn hiện giờ tôi không muốn mạo hiểm làm xấu hồ sơ của mình thêm nữa nếu lúc đó cậu thất bại."
"Cứ suy nghĩ đi. Thời gian không còn sớm nữa, đến lúc tôi nên về rồi." Edward đứng dậy uống nốt thứ còn sót lại trong ly rượu của mình vỗ vai Charles, rồi bỏ đi chỗ khác, để anh ta một mình.
Tiến vào bãi đỗ xe, Edward tính bấm còi chiếc xe mình đi thuê, thì thấy một bóng hồng đang đứng dựa lưng vào xe. Thấy hắn tiến tới liền mỉm cười ngọt ngào, vẫy tay về phía hắn.