Trong suốt 15 năm lăn lộn và gắn bó với nghề đạo diễn, Nguyễn Tuân đã tự mình cầm máy quay thực hiện rất nhiều cảnh quay, dàn cảnh trên trường quay, chỉ đạo diễn xuất cho rất nhiều diễn viên, cũng như tham gia vào biên tập sản phẩm, từ những bộ phim truyền hình dài tập tới những bộ phim điện ảnh nhỏ lẻ, độc lập cho người ta. Chính vì thế mà hắn cũng gây dựng được cho mình chút tiếng tăm trong giới, hàng năm kiếm về vừa đủ không sợ chết đói dọc đường.
Năm nay hắn 38 tuổi đã gần 40, bắt đầu từ khi còn mới gia trường hắn lúc đó hắn Nguyễn Tuân 23 tuổi vừa ra trường liền lẽo đẽo theo chân người ta học hỏi, để rồi mãi sau hắn mới được tự mình ngồi lên ghế đạo diễn nháy mắt qua một cái hắn chợt nhận ra mình đã có chút già, tầm tuổi này người ta đã yên bề gia thất, vợ tròn con vuông, hắn lại bơ vơ một mình, nay đây mai đó đi quay phim cho người ta. Hồi còn trẻ khi bố mẹ dục tìm vợ, hắn còn có thể nói mình còn trẻ muốn tập trung cho sự nghiệp, chuyện tình cảm có thể để sau, nhưng giờ sự nghiệp đã ổn định còn mình thì đã già. Bản thân hắn cũng muốn tìm lắm, mà nghĩ lại thì có vợ thì chả thể tự do đi lại làm phim nữa nên hắn chả thèm tìm nữa. Với Nguyễn Tuân điện ảnh là tất cả những gì hắn có, hắn đã bị nó hớp hồn từ khi còn nhỏ, khi xem những bộ phim truyền hình cũ của nước ngoài trên chiếc tivi cà tàng trông như chiếc thùng.
Với sự đam mê đó hắn có ước muốn được làm ra những bộ phim không thua kém nước ngoài ngay chính trên quê nhà của mình, nung nấu trong mình ý định trở thành đạo diễn, thế nhưng hắn lại chẳng kể cho ai khác cả. Đến tận cuối năm cấp ba khi hắn đăng ký vào trường sân khấu nghệ thuật khoa đạo diễn, ai cũng bất ngờ với quyết định này của hắn. Riêng với gia đình của Nguyễn Tuân, bố hắn lại không đồng ý, vì trước đó bố hắn muốn hắn vào công an thứ đạo diễn làm sao kiếm được miếng cơm nào, đêm đó hai bố con cãi nhau rất to, cuối cùng bố hắn nói "nếu mày muốn trở thành đạo diễn như vậy thì hãy tự mình đi kiếm tiền mà nuôi mình, tao đây không chi trả bất cứ đồng tiền nào hết." Nguyễn Tuân đồng ý với bố mình, sau đó hai bố con gần như từ mặt, những năm sau đó hắn vừa học, vừa đi làm thêm để chi trả cho học phí cũng như dụng cụ học tập, lâu lâu hắn vẫn được mẹ gửi chui một ít tiền để ăn uống, vất vả là vậy nhưng hắn vẫn vượt qua được 4 năm gian khó đấy và ra trường với tấm bằng đỏ trên tay. Ngày ra trường mẹ Nguyễn Tuân có lặn lội từ quê lên thành phố để chúc mừng con trai mình, thế nhưng không có bóng dáng của bố hắn. Ánh mắt của hắn, thoáng có qua sự mất mát, nhưng hắn vẫn mỉm cười để cho mẹ vui rồi sau đó hai người chụp ảnh lưu niệm.
Sau khi ra trường, lăn lộn đủ lâu trong nghề và mối quan hệ của hai bố con Nguyễn Tuân có phần nhẹ nhàng hơn, bố hắn cũng dần công nhận hắn. Cũng chính vào lúc này hắn bị cuộc đời vả vào mặt, hắn cũng kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng ước mơ năm xưa vẫn chưa bao giờ được hắn hoàn thành cả. Tuy có chút danh tiếng trong giới nhưng khổ nỗi những phim trước đó của hắn không tệ mà cũng chả thực sự xuất sắc, đến độ có người đầu tư tiền cho hắn làm phim hoàn toàn mới. Kịch bản hắn đề ra thì hoặc bị từ chối do kinh phí quá lớn hoặc phía sản xuất không thấy hắn phù hợp với vị trí đạo diễn mà thay vào đó đề nghị muốn mua đứt kịch bản. Nguyễn Tuân không thể để đứa con tinh thần của mình cho những người không trân trọng nó sở hữu được, tât nhiên là hắn từ chối. Đi nhiều công ty sản xuất nhưng chả bên nào đáp ứng đủ yêu cầu của hắn cả, chuyện cứ thế lẩn quẩn suốt nhiều năm.
Ba năm trước hắn quyết định trước khi nghỉ hưu về vườn mình cũng phải làm một vố, thế là Nguyễn Tuân lấy hết tiền tài vật chất mình có, gom góp gần đủ 3 tỉ, quay lại một bộ phim ngắn, dài 20 phút làm mẫu rồi gửi đi nhiều nhà sản xuất, phân phối, hắn còn gửi đi nhiều liên hoan phim quốc tế khác nữa. Cơ may rồi cũng sẽ mỉm cười với ai biết cố gắng, cố nhân nói quả thật không sai, sau khi gây tiếng vang ở liên hoan phim, hắn được vài nhà đầu tư tiếp cận đề nghị rót vốn. Hắn ngay lập tức đồng ý, bắt tay vào khâu chuẩn bị, mở rộng câu truyện, tuyển diễn viên mới, bổ sung nhân sự,... bla.. bla.. trong quá trình đó hắn còn bị phía kiểm duyệt sờ gáy, dụng cụ hỏng hóc nhưng cuối cùng đến giữa năm nay sau khi đã hoàn thành công đoạn hậu kỳ bộ phim đã chính thức hoàn thành, bắt đầu được phía phân phối marketing, tuyên truyền nhiệt tình. Không như ở nước ngoài khi có những buổi chiếu thử để đánh giá sớm nhận xét về phim, phim Việt thường phải nhờ báo cáo của phía nhà rạp và khán giả khi ra rạp mới biết được độ thành công của nó. Đương nhiên các nhà phân phối vẫn rất biết cách tuyên truyền, marketing để làm nóng bộ phim, những bài phỏng vấn, tở poster dán đầy trên xe buýt, gây được hiệu ứng không hề nhỏ
Những trận mưa tháng mười một lạnh lẽo thấm vào mặt đất, khiến cho mọi vật có phần nào đó ảm đạm, nhưng khi lại gần trung tâm hội nghị Trống Đồng, mọi thứ lại có phần khác biệt, mọi người cả công chúng lẫn cánh nhà báo đổ sô vào trong tiền sảnh, tham gia buổi họp báo đang diễn ra trong đó. Hôm nay là buổi họp báo trước khi bộ phim được ra mắt vào ngày kia, tất cả đoàn làm phim đều có mặt để tham gia sự kiện lần này, đương nhiên chỉ có những người chủ chốt mới được ngồi trả lời phỏng vấn những người còn lại sẽ ở cánh gà. Trước vô vàn ánh đèn chớp nhoáng liên hồi, Nguyễn Tuân có phần hơi choáng váng đầu óc, thế nhưng hắn vẫn cố gắng điềm nhiên, bình tĩnh trả lời câu hỏi của mọi người, khi mệt mỏi quá độ hắn giơ tay xoa nhẹ thái dương, rồi vin lấy chai nước lọc để trên bàn, vặn nút chai, rót cho mình một cốc nước đến lưng trừng và uống một ngụm cho tỉnh táo. Nữ diễn viên ngồi bên cạnh Nguyễn Tuân thấy vậy, liền lấy che tay mic quay sang hỏi thăm:
"Không sao" hắn nói "tôi chỉ hơi chóng mặt chút thôi"
"Anh chắc chứ?"
"Vâng, chỉ vậy thôi. Cám ơn cô, hình như đến lượt cô trả lời kìa."
Cô ta mỉm cười và quay lại trả lời câu hỏi của cánh phóng viên. Nguyễn Tuân cố quên đi cảm giác chóng mặt, ngồi thẳng dậy tươi cười nhìn về vô vàn người phía trước mình. Buổi họp báo kéo dài không quá lâu hơn 1 tiếng đồng hồ sau, mọi người bắt đầu đứng dậy ra về, Nguyễn Tuân cũng cầm lấy chiếc cặp đeo chéo theo hắn suốt từ đại học, nó là quà mẹ hắn tặng cho hắn, chuẩn bị ra về thì nữ diễn viên nọ tách khỏi người quản lý đi tới hỏi xem hắn có đi bữa tiệc tiếp tới không, mọi người đang đợi hắn.
"Có lẽ tôi sẽ bắt xe về nhà thôi, nói với mọi người cứ vui vẻ đi nhé"
"Anh có thực sự ổn không, nãy mặt mũi anh có vẻ nhợt nhạt lắm."
"Không sao đâu, lâu lâu tôi lại bị một lần ấy mà." Nguyễn Tuân nói và mỉm cười cảm ơn cô diễn viên đã quan tâm "Chỉ là thấy hơi bâng khuâng vậy thôi."
Cô đứng lại nhìn Nguyễn Tuân thật kĩ xem có chuyện gì không, thấy hắn đã đỡ hơn lúc nãy, cô mỉm cười với hắn, vẻ thật đáng yêu "Vậy nhé, anh về nhà cẩn thận, hẹn gặp anh ở buổi công chiếu ngài mai," rồi rời đi theo chân người quản lý trông có vẻ bó tay với cô nàng. Hai tay đút xâu trong túi áo, Nguyễn Tuân bỗng chợt có ý nghĩ rằng có khi cô nàng lại có ý với mình, nghĩ tới đó hắn liền tự lắc đầu phủ nhận có lẽ hắn đã xem quá nhiều phim tình cảm rồi đi. Dứt khoát đeo lên chiếc cặp đeo chéo, hắn ra khỏi hội trường bằng lối khác cửa chính và bắt lấy một chiếc taxi chở hắn ra nhà ga. Nguyễn Tuân quyết định tranh thủ ngày mai vẫn rảnh rỗi, liền về quê ăn mừng cùng cha mẹ một phen, tiện thể trên đường hắn cũng mua luôn chút hoa quả.
Tới được nhà ga cơn đau đầu choáng vàng lại có dấu hiệu xuất hiện trở lại, cố nén cơn đau, Nguyễn Tuân quyết định về đến quê sẽ đi mua thuốc sau, giờ lên tàu đã. Do cũng đã gần 10h và là chuyến cuối nên cũng không thực sự có nhiều người xếp hàng lên tàu lắm, hắn nhanh chóng được xoát vé đã mua trước đó, và tiến vào khoang trên tàu. Đặt túi sách của mình lên khoang hành lý, còn túi hoa quả đặt bên cạnh nghế của mình, Nguyễn Tuân ngồi xuống rút chiếc điện thoại ra xem giờ, đã là 10h05 tàu bắt đầu chuyển bánh. Tiếng động cơ ...Ruỳnh.. Ruỳnh khởi động, chấn động khắp toa xe, đi được một lúc bạn có thể nghe được tiếng ríu rít của gió va đập vào cửa sổ nếu bạn ghé tai vào gần đó. Khung cảnh nhà ga bắt đầu xa dần và nhỏ đi, biến mất sau khung cửa sổ, những tòa nhà cũng bớt dần, trở nên thưa thớt đến khi ánh đèn thành phố chỉ còn lại là những bóng mờ, thay đi ánh sáng của đô thị là ánh trăng soi sáng dưới những hàng cây rừng, những gồ núi nhỏ. Cảnh sắc bây giờ đã bớt đi phần nhộn nhịp, của thành phố thay vào đó là thiên nhiên thanh tịnh, Nguyễn Tuân ngước nhìn ra phía xa nơi những cánh đồng lúa chín phất phới theo nhịp gió nhẹ, như đưa tiễn hắn về nhà.
Cảnh đẹp là vậy nhưng Nguyễn Tuân không mấy hứng thú ngắm nhìn là mấy, lúc này đây cơn đau đầu choáng vàng, quay trở lại và hành hạ hắn một cách nhiệt tình nhất, khiến hắn có chút xay tàu. Hắn đứng dậy bước đi có phần loạng choạng về phía nhà vệ sinh tay không quên cầm chai nước, sau khi tát một chút nước lên mặt, thấy có vẻ đỡ hơn một chút, hắn chở lại ghế ngồi của mình. Sau cơn đau đầu, hiện giờ hắn chỉ muốn đi ngủ cho quên bớt, rất may là giờ khoang của hắn lại chỉ có mỗi mình hắn, có vẻ như mọi người rất ít đi vào giờ này. Thế nên là hắn có thể ngủ một chút mà không lo mình bị trộm đồ, cài báo thức trên điện thoại, hắn dùng áo khoác của mình làm chăn, phủ bên ngoài, đem theo lo âu về bộ phim và cơn đau đầu khủng khiếp này, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Reng... Reng.. tiếc chuông điện thoại vang lên, kêu ầm ĩ khắp gian tàu, khiến cho Nguyễn Tuân chợp chờn đôi mắt thức dậy, vẫn còn chút đau đầu mò lấy chiếc điện thoại trong túi quần, bấm nút ngừng, hình như hấn có chút mơ ngủ hay sao mà cảm thấy điện thoại cảm ứng của mình biến thành điện thoại bấm kiểu cũ đã đảo thải từ lâu. Coi như mình vẫn chưa tỉnh ngủ, Nguyễn Tuân đút nó lại vào trong áo khác, quay sang bên cạnh nhìn về phía khung cửa sổ bên cạnh hắn, hình như con tàu sắp dừng rồi, hắn có thể cảm nhận được con tàu đang đi chậm lại. Hắn đứng dậy, tính với tay mò lấy khoang hành lý lấy cặp sách, thế rồi hắn ta vồ hụt vào khoảng không, cảm giác như có gì đó không đúng, Nguyễn Tuân ngước lên nhìn xem nhưng phía trên trống trơn chỉ có một biển quảng cáo nhỏ ghi tuyến tàu của Los Angeles.
Như vừa trùng tà, Nguyễn Tuân liền bước lùi lại đằng sau, rồi ngó nghiêng hai bên. Hắn bỗng chợt nhận ra đây không phải là con tàu lúc trước hắn bước lên nữa, mà giống kiểu tàu điện ngầm chạy trong thành phố hơn, chẳng lẽ có người quay chương trình truyền hình gì đó mà hắn là đối tượng bị trêu đùa không, hắn vội để ý xung quanh xem trong khoang tàu có gắn camera không nhưng nhìn mãi chả thấy gì hết. Chợt hắn nhìn vô hình ảnh phản chiếu của mình qua cửa sổ. Đó đâu phải là hắn, mà một ai khác hoàn toàn, thân mặc áo choàng kaki, cổ đeo một chiếc khăn len màu xám bạc, ngọn tóc màu nâu, thân cũng cao hơn hắn trước kia không ít, thứ duy nhất giống trước là khuôn mặt có phần châu á. Giơ tay lên tự sờ lấy khuôn mặt của mình, Nguyễn Tuân còn nhận ra mình trẻ lại không ít lần, trông chỉ như ngoài hai mươi mà thôi. Đúng lúc này cửa tàu đồng loạt tự động mở ra Xuỳnh một cái, khiến Nguyễn Tuân có phần giật mình, trong khoang tàu giờ này chỉ có mỗi mình hắn mà thôi. Không có một cơn gió nào nhưng chợt nhiên bản thân Tuân có cảm giác rùng mình đến lạ kì, hắn hốt hoảng bỏ chạy ra ngoài.