Chương 17: Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh - Chương 17

Buổi sáng nay không phải là một khởi đầu dễ chịu với Grace Harding. Dậy muộn sau một đêm chập chờn, chị cuống cuồng lao xuống nhà, pha cà phê, thu dọn sách vở và tài liệu để chuẩn bị đi làm. Cliff thì chẳng giúp đỡ chị một tẹo nào vì anh muốn giữ chị lại trên giường. Anh đúng là một người tệ hại trong việc sắp xếp thời gian. Grace nghĩ thế và mỉm cười. Chị phải có mặt ở thư viện lúc chín giờ vì chỉ là người mở cửa. Grace vội vàng chạy vào phòng ngủ, nhanh chóng thay quần áo trong khi đó Cliff lại cố bảo chị rằng chị không cần phải làm việc. Thực ra, anh muốn chị nghỉ hưu sớm.

Tất nhiên là chị cần làm việc! Grace là thủ thư chính của thư viện và chị yêu công việc của mình. Chị nhắc nhở Cliff về chuyện đó lúc đi ra cửa, và khi đến thư viện, chị mới nhớ ra rằng mình đã ra khỏi nhà mà chẳng hôn tạm biệt anh.

Nửa buổi sáng đã trôi qua mà cảm giác vội vã vẫn chưa rời khỏi chị. Chị cảm thấy mọi việc cứ rối tung hết cả lên; khi đến Bremerton để gặp mặt người thủ thư ở đó cho việc đặt sách mới, chị phát hiện mình đã để quên hết các mẫu đăng ký ở nhà. Cuộc gặp gỡ không thành công, và đó là lỗi của chị.

Khi về đến vịnh Cedar, Grace bắt đầu nghĩ đến lời Cliff về việc chị nên nghỉ hưu. Dù sao chăng nữa, chị cũng đã làm việc ở thư viện này trong suốt quãng đời trưởng thành của mình. Sau khi sinh con, chị đi học lớp buổi tối ở trường cao đẳng cộng đồng Olympic. Sau đó, chị chuyển sang Đại học Washington để lấy bằng khoa học thư viện. Sau khi tốt nghiệp, chị may mắn tìm được công việc tại thư viện địa phương.

Những năm đầu đó thật suôn sẻ đối với chị và Dan. Anh giúp chị chăm sóc bọn trẻ và luôn ủng hộ chị đi học trở lại. Bỏ qua những khó khăn về tài chính, và những ám ảnh đeo đẳng Dan, Grace biết anh yêu mình rất nhiều. Tuy nhiên đến khi Maryellen và Kelly bắt đầu đi học và lớn hơn, thì tính cách của anh trở nên khó chịu đến mức không thể chịu đựng nổi. Họ cố kéo dài cuộc hôn nhân và đời sống gia đình ngày càng tệ hại cho đến khi anh biến mất. Cho đến tận bây giờ, chị vẫn cảm thấy đau đớn và mất mát khi nghĩ về cuộc hôn nhân của mình với Dan. Grace không hiểu tại sao mình lại tự nhiên nghĩ tới anh vào một ngày bận rộn như thế này.

“Grace”. Loretta, một thủ thư khác bước vào phòng chị. “Đằng trước có một quý ông muốn gặp cô đấy”.

“Anh ta có nói tên không?”.

“Không, anh ta nói anh ta là một người bạn cũ của gia đình. Anh ta đến làm thẻ thư viện”.

Ngay lập tức Grace biết rằng đó chỉ có thế là Will Jefferson.

“Anh ta có vẻ thân thiện”. Loretta nói thêm.

Grace nghĩ rằng việc gặp lại Will là không thể tránh khỏi, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chị nhún vai bước theo Loretta ra khỏi văn phòng. Quả đúng như vậy, Will Jefferson đang lười biếng tựa vào quầy như thế anh ta là kẻ rỗi rãi nhất trên thế gian này. Khi nhìn thấy Grace, anh ta mỉm cười và đứng thẳng dậy.

Anh trai của Olivia trẻ và đẹp trai đến ngạc nhiên. Năm tháng dường như không hề làm anh ta thay đổi. Anh ta vẫn ngông nghênh và tự tin như trước đây. Hồi còn là một cô gái nhỏ, Grace đã từng thích anh ta. Nhưng khi đó anh ta gần như không biết đến sự tồn tại của chị, vì thế chị đã rất sung sướng khi được anh ta quan tâm sau cái chết của Dan.

“Grace”, Will dành cho chị nụ cười ấm áp nhất. “Trông em vẫn thật tuyệt”.

Anh ta luôn êm ái như vậy. “Chào Will. Anh đến đây làm thẻ thư viện à? Chị không có ý định nói chuyện vui vẻ với anh ta, cũng không có ý định khiến anh ta có cảm giác là mình được chào đón. Nếu anh ta muốn làm thẻ, anh ta có thể có được mà không cần sự giúp đỡ của chị.

“Anh không chắc là em biết anh ở thị trấn”, Will tiếp tục phớt lờ thái độ của chị.

“Tôi có nghe nói”.

“Anh chắc là Olivia đã nói với em”.

Grace không trả lời. “Anh cần tôi giúp gì không?”.

“Có chứ, sự thực là có đấy”. Will cất lời đầy quyến rũ. “Ăn trưa với anh đi.

Anh muốn trao đổi với em vài việc và sẽ rất tốt nếu chúng ta hiểu rõ nhau”.

Đó chính xác là điều Grace không bao giờ cho phép. “Tôi không nghĩ vậy.

Nếu anh quên mất thì tôi phải nhắc lại, rằng tôi đã có chồng”.

Will nhíu mày. “Anh không mời em ăn trưa theo kiểu hẹn hò hay để làm chồng em buồn. Chỉ là hai chúng ta sắp cùng sống trong một thị trấn, và chúng ta nên nói rõ về những chuyện đã xảy ra là tốt nhất. Anh biết là em cũng tiếc nuối về chuyện đó, anh cũng vậy”.

Anh ta có vẻ chân thành và Grace thoáng do dự.

“Cliff không phải là loại đàn ông hay ghen phải không?”.

“Tất nhiên là không”, chị đáp lại. Chị thừa hiểu anh ta có ý nói rằng Cliff là người có tính sở hữu và quá đáng. “Nhưng tôi không có gì cần nói với anh, chỉ có em gái anh là người bạn thân nhất của tôi. Ngoài ra, chúng ta chẳng có gì chung”.

“Được rồi”, Will lẩm bẩm. “Anh công nhận điều đó”. Anh ta có vẻ thất vọng. “Mà này, anh đã thuê một căn hộ ở trên vịnh, gần công viên Bến Cảng đấy”.

Theo cách nào đó, Grace không thấy ngạc nhiên khi biết là anh ta sẽ sống cách thư viện chừng năm phút đi bộ.

“Anh là một người thích đọc sách”, anh ta bảo. Grace hiểu anh ta đang thông báo với chị rằng anh ta sẽ là người thường xuyên đến thư viện này. Được Được lắm.

“Hãy cho tôi biết anh có cần gì không”, chị lẩm bẩm. “Và sẽ có nhân viên sẽ giúp anh việc đó”. Grace muốn anh ta hiểu rằng chị sẽ không phải là người hễ anh ta kêu là có mặt.

Grace thấy hài lòng khi tỏ thái độ cho Will biết rõ rằng chị hoàn toàn chấm dứt với anh ta và mọi chuyện đã kết thúc từ lâu rồi. Một cách vô tình, anh ta đã dạy cho chị bài học quý giá về bản thân. Những bài học đau đớn. Và hơn nữa, chị sẽ không bao giờ vì anh ta mà đặt cuộc hôn nhân của mình vào nguy cơ tan vỡ. Sớm muộn gì anh ta cũng phải nhận ra điều đó.

“Rất vui được gặp lại anh, Will” chị nói hết sức lạnh nhạt. “Tôi hy vọng anh sẽ tận dụng được thư viện này”.

“Anh dự định sẽ làm như vậy”, anh ta chùng giọng nói với Grace. Anh ta vẫn đứng đó như thể còn muốn nói gì đó với chị.

Vì không muốn nghe nữa nên Grace quay đi và tiến về phòng làm việc của mình. Chị nhận thấy tay mình đã run rẩy. Tệ hơn nữa, Cliff vẫn chưa biết là Will đã chuyển đến vịnh Cedar. Chị không cố ý giấu chuyện này. Nhưng chị biết chủ đề Will Jefferson chắc chắn sẽ làm họ không thoải mái, bởi vậy mà cho đến tận bây giờ Grace vẫn chưa dám nói cho Cliff biết.

Tối hôm đó, Grace gặp Olivia ở lớp thể dục hàng tuần. Khi lớp học kết thúc, Olivia, người hiểu Grace rất rõ gần như ngay lập tức hỏi chị có chuyện gì.

“Sao cậu lại nghĩ là có gì đó không ổn?”. Grace không quay lại nhìn vì Olivia đang thay quần áo. Grace cúi xuống để cởi giày.

“Cậu không kêu ca như mọi lần trong suốt buổi tập”.

“Mình không bao giờ kêu ca”, Grace nói thẳng tưng.

“Cậu đang đùa phải không? Ngay từ giây đầu tiên khi chúng mình tham gia lớp học thể dục này, cậu đã nói với mình rằng có những cách tốt hơn để giữ dáng. Và khi chúng ta ra sàn, cậu tập cứ hùng hục như là sắp quỵ đến nơi”.

Grace đứng thẳng người, chống tay vào hông. “Mình chắc chắn là không có chuyện gì mà”.

“Có đấy”.

Grace không thể không cười. “Chúng mình có vẻ giống hồi còn đi học nhỉ”.

“Không hề”.

Cả hai cùng cười vang và tiến về phía bãi đỗ xe.

“Cliff muốn mình nghỉ hưu”. Grace nói trong lúc hai người đi bộ.

“Nghỉ hưu?”. Olivia nhắc lại. “Cậu còn quá trẻ để nghĩ tới việc đó”.

“Nhưng đây không phải là vấn đề tuổi tác”.

Olivia dừng lại bên xe mình và nhìn Grace đầy thắc mắc.

“Cliff muốn đi du lịch và anh ấy muốn mình đi cùng”, Grace tiếp tục.

Olivia gật đầu, mở cửa xe và quăng túi đồ tập vào. “Bất ngờ thế sao?”.

“Không hẳn”.

Olivia ngừng lại. “Việc này không có liên quan gì tới Will đấy chứ?”.

“Thật buồn cười vì cậu nhắc đến anh trai cậu”. Grace vừa mở khóa xe vừa nói. “Sáng nay anh ta ghé qua thư viện”.

Ngay lập túc miệng Olivia mím chặt. “Và anh mình muốn gì?”.

“Một tấm thẻ thư viện. Hoặc đại loại như anh ta nói”. Grace dựa vào xe. “Rõ ràng là anh ta cần sự giúp đỡ của mình, vì anh ta đòi nói chuyện riêng với mình”.

Olivia khoanh tay lại. “Mình cá là anh ta sẽ làm thế mà”.

“Rồi anh ta mời mình đi ăn trưa. Anh ta muốn nói về những gì đã xảy ra giữa hai người. Mình từ chối. Mình nói thẳng là giờ mình đã có chồng”.

“Anh ta biết rõ điều ấy rồi”. Olivia lẩm bẩm.

“Mình thể hiện thái độ rõ ràng là mình không thích nối lại quan hệ”. Grace nói.

“Tốt”, Olivia gật đầu khuyến khích.

Grace cảm thấy hài lòng trước thái độ của bạn mình, nhưng chị vẫn lo lắng về Will và những gì anh ta có thể làm. “Mình không nghĩ là việc mình đã có gia đình làm anh ta chùn bước”.

“Có thể lắm”. Olivia phẫn nộ. “Rõ ràng đối với Will cuộc hôn nhân của chính anh ta cũng chẳng có ý nghĩa gì. Theo Georgia, anh trai mình thường xuyên ngoại tình. Mình không hiểu tại sao chị ấy lại chịu đựng được anh ta lâu đến thế.

Nghĩ đến việc mình suýt nữa trở thành một trong số những tình nhân của anh ta, Grace thấy buồn và bối rối. Chị thật ngốc nghếch. Vì rất muốn tin Will nên chị đã lờ đi mọi nguyên tắc của mình.

“Anh ta báo trước cho mình biết rằng anh ta sẽ là người thường xuyên đến thư viện của mình”. Grace tiếp tục.

“Không thể được đâu!”. Olivia phản đối.

“Mình bảo anh ta nếu cần gì thì cứ cho mình biết”, Grace nói thêm và thích thú trước vẻ bối rối thoáng hiện lên trên mặt cô bạn thân của mình.

“Cậu không được nói thế!”.

“Mình đã nói thế”, Grace đáp lại. “Và rồi mình bảo anh ta là mình sẽ rất vui nếu được bảo người khác lo cho anh ta mọi thứ anh ta cần”.

Một nụ cười từ từ nở trên môi Olivia. “Giờ thì mình sẵn sàng để ăn bánh và uống cà phê rồi”.

“Mình cũng vậy”.

Năm phút sau họ gặp nhau tại Pancake Palace.

Goldie nhìn thấy họ lái xe vào bãi đỗ, và khi họ bước vào thì bà đã rót sẵn cà phê cho họ.

“Bánh kem dừa chứ?”. Bà hỏi khi Grace và Olivia bước vào và ngồi ở khoang yêu thích của họ. Cả hai cùng gật đầu.

“Hai người có muốn thử món gì khác ngoài bánh kem dừa không nhỉ?”.

Không đợi họ trả lời, bà vừa lắc đầu vừa bước trở lại bếp.

“Mình để ý thấy cậu đánh trống lảng câu hỏi của mình”, Olivia nói và cho chìa khóa xe vào bên ví. “Chuyện về hưu của cậu có liên quan gì đến chuyến viếng thăm của anh trai mình không?”.

Grace ngẫm nghĩ về câu hỏi đó và hơi giật mình trước gợi ý của Olivia.

“Cậu nhắc đến chuyện về hưu đúng vào thời điểm Will tới thư viện”.

Grace mím môi. Có lẽ hai việc này đúng là có liên quan đến nhau mà chị không nhận ra. Ý tưởng rằng chị nghỉ hưu chỉ đơn giản là để tránh gặp mặt Will cũng không hẳn là không có lý.

Tuy nhiên, chị không phải là người yếu đuối hay hèn nhát. Không, chị sẽ không để anh ta can thiệp vào cuộc đời mình, chị sẽ không bao giờ cho phép anh ta làm điều đó một lần nữa với mình.

Olivia với cốc cà phê. “Sẽ phải đối phó nhiều với Will đấy”, giọng chị dứt khoát.

“Không có liên quan gì đến anh ta”, Grace khẳng định, và chị thật sự tin tưởng vào điều mình vừa nói.

Rất may là bánh đã được đem ra, và đó là dấu hiệu để họ đổi chủ đề.

“Chà”. Olivia lập tức ăn một miếng và lim dim mắt. “Mà này, Maryellen phản ứng thế nào trước tin này?”.

“Tin gì?”. Grace ngước lên hỏi.

“Sáng nay cậu không đọc báo à? Phòng tranh phố Habour sẽ đóng của vào ngày mồng một tháng Mười”.

“Ôi, không”. Nếu sáng nay không vội vàng, Grace đã có dịp liếc qua tờ báo.

“Mình đã nghe đồn, nhưng mình hy vọng điều đó sẽ không xảy ra”.

Olivia gật đầu.

“Mai mình gọi cho Maryellen và sẽ cho cậu biết phản ứng của con bé”. Đây sẽ là một thất vọng lớn đối với cả con gái và con rể của Grace. Maryellen đã gây dựng thành công cho phòng tranh, và Jon đã từng bán rất nhiều tác phẩm của mình ở đó.

Grace ước gì Maryellen có thời gian, công sức và tiền bạc để có thể mua lại phòng tranh đó. Nhưng ngay lúc này, điều đó hoàn toàn nằm ngoài khả năng của con gái chị.