Chương 55: Đầu Năm Dương Lịch, Cả Hai Vẫn Đi Chơi Cùng Nhau Đến Quán Cà Phê Mèo.

Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi.

Tập 5: Mùa Xuân.

Chương 55: Đầu Năm Dương Lịch, Cả Hai Vẫn Đi Chơi Cùng Nhau Đến Quán Cà Phê Mèo.

....................

Lúc này đây, bây giờ là khoảng bảy giờ sáng. Cả hai người đều hiện giờ đây vẫn đang nằm ngủ thẳng cẳng. Nếu hôm nay là một ngày thứ năm bình thường như bao ngày khác thì nếu vẫn nằm ngủ như vậy thì chắc chắn rằng giờ này sẽ phải cuống cuồng như cuồng phong vũ bão để mà thay đồng phục và xách cặp đi rồi.

Nhưng mà dù gì thì hôm nay cũng là ngày được nghỉ ngơi thoải mái, vì thế cho nên hai người họ cũng ỷ y không dùng đến báo thức của điện thoại, vì thế cho nên cả hai mới ngủ đến giờ này.

Cả hai tuy vẫn chưa về chung một nhà nhưng về thời gian ngủ vẫn giống nhau phết, tới gần chín giờ sáng vẫn còn ngủ nướng.

....................

Lúc này, vì tiếng gọi của thiên nhiên, tôi liền thức dậy và cảm thấy rằng bản thân mình muốn đi vệ sinh. Thế là cứ như thường ngày, mặc kệ bây giờ là mấy giờ, tôi vẫn phải đi giải quyết nỗi buồn trước cái đã.

Sau khi đi vệ sinh xong, thì tôi liền đi rửa mặt để tâm trí mình tỉnh táo một chút. Rửa mặt xong, tôi liền nhìn ra cái cửa sổ nhỏ trong nhà vệ sinh thì đoán chắc rằng giờ này không còn sớm. Thế là tôi chiếc đồng hồ này hiển thị vào lúc mấy giờ.

Khi nhìn thấy thời gian bây giờ là chín giờ mười phút, tôi cằn nhằn:

- Trời đất! Bây giờ đã trễ vậy sao? Cả hai đã hẹn là sáng nay còn đi chơi nữa cơ mà!

Sau đó, tôi liền ủ rũ:

- Kiểu này thì cô ấy sẽ ghét mình mất!

Thế là, tôi liền chạy lên cầu thang rồi vào phòng của mình, sau đó thì mở điện thoại ra xem là Trúc Linh đã hồi tin gì với tôi chưa. Mở ra điện thoại được một lát, tôi liền nói:

- Cô ấy vẫn chưa nhắn tin với mình! Để mình gọi điện hỏi cô ấy xem sao?

Nói là làm, tôi liền nhanh chóng gọi điện để xem cô ấy như thế nào. Sau khi gọi được một lát thì một giọng nữ quen thuộc từ trong điện thoại vang lên:

- Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được! Xin quý khách vui lòng gọi lại sao!

Gọi điện thoại không được, tôi liền chuyển sang ứng dụng nhắn tin trên điện thoại để xem cô ấy có phản hồi không thì khoảng sau năm phút, cô ấy không có phản hồi gì cả. Điều này làm cho tôi có hơi bồn chồn vì tôi không biết là có chuyện gì không mà Trúc Linh đây lại không hồi đáp được liên lạc của tôi.

....................

Lúc này, ở nhà của Trúc Linh. Nhân vật nữ chính ngôn tình vẫn đang còn say giấc nồng. Có vẻ vì hôm qua hăng hái quá cho nên hôm nay cảm thấy hơi đuối sức, cho nên cô cũng vì thế mà tận hưởng giấc ngủ của bản thân cho đến tận bây giờ luôn.

Mà nói gì thì nói, cái việc ngủ nướng cũng chỉ là một tình trạng bình thường của con người mà thôi. Dù gì thì nếu vào những ngày vào lúc lao động, học tập thì thời gian ngủ ít hơn, vì thế vào những ngày nghỉ, thời gian ngủ sẽ phải dài hơn để bù vào giấc ngủ đã mất.

Lúc này, điện thoại của Trúc Linh đã gần hết pin vì hôm qua lo mãi nói chuyện với mẹ, vì thế cho nên cô cũng quên sạc điện thoại luôn. Cho tới khi điện thoại phát tiếng chuông do Lê Ninh gọi được một cái rồi tắt ngóm luôn vì hết pin.

Lúc này, Trúc Linh mới thức dậy và tự hỏi:

- Mình nhớ hôm qua là đâu có cài chuông báo thức nào giống như tiếng chuông của điện thoại đâu ta? Sao mà reo lạ thế?

Nói xong, Trúc Linh liền lăn người, ngồi dạy và đồ vật đầu tiên cô chạm tay vào chính là cái điện thoại. Khi cầm điện thoại lên để giải đáp thắc mắc thì cô cũng nhận ra rằng:

- Điện thoại hết pin mất luôn rồi! Thôi đi sạc pin cái đã!

Vừa sạc pin xong thì Trúc Linh liền đi ra ngoài căn phòng của mình. Sau khi đi vệ sinh xong thì mẹ cô nhìn thấy Trúc Linh rồi nhắc:

- Trúc Linh à, bây giờ là chín giờ mấy rồi đấy! Ở bên trong lò vi sóng đang hâm hủ tiếu mì gõ đấy! Con đến đó lấy mà ăn!

Trúc Linh nghe thế thì có hơi hoảng hốt hỏi:

- Hả! Chín giờ mấy rồi hả mẹ?

Mẹ Trúc Linh gật đầu:

- Giờ hơn chín giờ mấy rồi! Con mau đi ăn đi! Nhịn ăn sáng là không có tốt đâu!

Trúc Linh cảm thấy bây giờ không ổn thì liền nói với mẹ:

- Mẹ à, con lên phòng một chút rồi rồi xuống bếp ăn ngay!

Nói xong thì Trúc Linh liền hùng hục khí thế chạy lên phòng. Sau đó thì cầm cái điện thoại lên và mở nguồn. Lúc này điện thoại có hai dòng thông báo nhắc nhở, một là từ ứng dụng gọi điện thông báo của cuộc gọi nhỡ, hai là thông báo từ tin nhắn chưa đọc, tất cả đều để lên chữ Lê Ninh là người gửi.

Thế là không chần chừ gì nữa, Trúc Linh liền bấm vào thanh trạng thái xem là cậu đang nhắn cái gì, vùa mở ra thì chỉ có hai dòng tin nhắn, một cái thì được nhắn từ nửa đêm, còn một cái thì mới được nhắn gần đây.

Sau khi đọc xong cả hai dòng tin nhắn kia thì Trúc Linh liền nhanh chóng nhận ra là bản thân đã bỏ lỡ thời khắc quý báu như thế nào. Thế là cô liền nhanh chóng chuyển sang ứng dụng gọi điện và điện cho Lê Ninh.

....................

Lúc này, khi đang ở trên giường, điện thoại của tôi phát ra tiếng chuông gọi điện, thấy thế, tôi liền nhanh chóng mở điện thoại ra xem là có phải Trúc Linh đang điện không. Vừa cầm điện thoại lên, tôi liền nhận ra qua dòng chữ về thông tin của người gọi:

- Đúng là Trúc Linh rồi. Chắc mình nên quan tâm cô ấy một chút vậy!

Vừa mở điện thoại lên, chưa kịp chào nhau một tiếng thì đột nhiên Trúc Linh nói dồn dập:

- Lê Ninh à, xin lỗi cậu nhé! Dù gì thì bản thân mình đây không để ý gì nhiều tới cái điện thoại, cho nên mới không thể phản hồi lại cậu được.

Tôi nghe thấy thế thì liền nói:

- Không có vấn đề gì đâu! Dù gì thì cậu có gọi điện cho mình thì tốt rồi!

Sau đó, tôi tiếp tục câu truyện:

- À Trúc Linh này, cậu có nghĩ rằng là chúng ta có nên đi đâu vào hôm nay không?

Trúc Linh ở đầu dây bên kia liền đáp:

- Thật ra thì mình cũng không nghĩ đến nữa! Dù gì thì...

Tôi thấy cô ấy đang có vẻ như muốn giấu giếm một điều gì đó, thế là liền hỏi:

- Trúc Linh à, có chuyện gì sao?

Sau đó có vẻ như cô ấy trả lời trong vẻ xấu hổ của bản thân:

- Chỉ là, hôm nay mình có hơi ngủ nướng một chút thôi! Cho nên đầu óc mình bây giờ vẫn chưa tỉnh táo cho lắm!

Sau đó, tôi nghe thấy rõ mồm một giọng ngáp của Trúc Linh, tôi nghe thế thì liền nói:

- Trúc Linh à, nếu như cậu đây cảm thấy buồn ngủ thì cứ ngủ đi cho nó thoải mái trong người! Chứ đang buồn ngủ như thế mà cứ lái xe thì nguy hiểm lắm!

Trúc Linh nghe thế thì liền cắt ngang:

- Không được đâu! Dù gì thì cả hai đứa cũng đã bàn bạt cả nhau rồi mà! Cho nên mình cũng không thể nào mà thất thứa được!

Tôi nghe vậy thì liền đề xuất:

- Thôi được rồi! Dù gì thì thấy cậu đây cũng quyết tâm đến như vậy! Thay là mình đến nhà cậu rồi trở cậu đi cho chắc ăn hơn!

Trúc Linh khi thấy tôi có lời đề nghị như thế thì cũng không ngần ngại gì mà gật dầu:

- Ừ, cứ vậy đi! Mà dù gì thì hôm nay chỉ có hai chúng ta mà thôi! Cho nên chỉ cần một chiếc xe máy là đủ rồi! Đi hai chiếc chi cho tốn tiền xăng?

Tiếp đến, Trúc Linh hỏi tôi:

- Lê Ninh này, thế cậu định bao giờ sẽ trở mình đi?

Tôi nghe thấy thì trả lời:

- Giờ này thì hiện giờ nắng quá! Nếu đi vào giờ này thì chúng ta nên kiếm chỗ nào đó...

Đột nhiên, tôi nảy ra một ý tưởng:

- À đúng rồi! Sao chúng ta không đến quán cà phê mèo đi!

Trúc Linh nghe thế liền ngây ngô đáp:

- Quán cà phê mèo?

Sau đó, cô ấy hứng thú nói:

- Là quán cà phê mà trong đó có những con mèo để chúng ta ôm ấp đó hả?

Tôi nghe thế liền đáp:

- Ừ, đúng vậy! Ở quán cà phê đó có khoảng gần ba chục con mèo. Ở đó cậu cứ ôm ấp thoải mái, với lại thì cậu cũng không cần lo lắng nhũng vết cào của mèo có thể gây ra thương tích, vì người ta đã cắt hết móng rồi. Nói chung là, cậu đến đó chơi thì sẽ biết liền thôi!

Trúc Linh nghe thế thì cảm thấy phấn khích:

- Lê Ninh này, vậy thì cậu mau trở mình đi tới quán cà phê đó đi!

Tôi nghe vậy thì gật đầu nói:

- Được thôi! Vậy cậu đợi mình khoảng mười lăm phút được không? Mình sẽ đến đón ngay!

Trúc Linh ở đầu dây bên kia nghe vậy thì liền đáp:

- Vậy thì cậu phải nhanh nhanh lên đấy!

Nghe thấy giọng điệu cực kỳ phấn khích này của cô ấy, tôi nhận ra cô ấy còn có sở thích với những con mèo. Cho nên để không phụ sự mong đợi đó, tôi liền nói:

- Ừ, mình sẽ chuẩn bị đồ và đi ngay đây!

Nói xong, tôi liền tắt máy và nhanh chóng đi chuẩn bị thay quần áo, ví tiền và điện thoại. Xong xuôi thì tôi liền nhanh chóng cầm cái xe máy rồi dắt xe ra khỏi nhà.

Lúc này, ở trên lầu thông qua cửa sổ. Như Ngọc hỏi tôi:

- Anh hai à, anh hai đi đâu vậy?

Tôi nghe thấy âm thanh quen thuộc của con em gái thì liền quay đầu ra sau để định trả lời thì không thấy nó đâu. Nhìn thấy bộ dạng của tôi, nó cười nói:

- Anh hai à, em ở trên lầu nè!

Tôi thấy thế thì liền hỏi:

- Như Ngọc này, em định tìm anh bộ có chuyện gì ư?

Như Ngọc nghe thế thì thắc mắc:

- Em đang hỏi anh mà? Anh định đi đâu thế?

Tôi nghe thế thì liền trả lời, cũng không quên nhắc nhở:

- Anh trở Trúc Linh đi một chút rồi về! Mà mẹ hỏi có gì thì nói y chang như vậy rồi nói tiếp cỡ trước giờ ăn trưa nay anh sẽ về.

Như Ngọc nghe vậy thì hiểu ý, dù gì thì hôm qua cảm thấy rằng xen vào chuyến hẹn hò của đôi tình nhân là không nên chút nào, cho nên em ấy liền gật đầu rồi vẫy tay vui vẻ nói:

- Ừ, nếu mẹ hỏi anh đi đâu thì em trả lời giùm cho! Với lại anh hai đi chơi vui vẻ đấy!

Tôi nghe thế thì liền đáp:

- Ừ, anh đi đây!

Sau đó thì tôi liền dắt xe ra ngoài cổng, sau đó đóng lại và bật động cơ xe lên và chạy đến nhà Trúc Linh.

....................

Lúc này, sau khi chạy xe được vài phút thì tôi cũng đến được nhà của cô ấy, vừa đến nhà thì tôi liền lập tức rồ ga chạy xe lên vỉa hè, sau đó thì tắt máy xuống xe và cuối cùng là nhấn chuông cửa.

Khi nghe thấy tiếng chuông cửa, thì từ bộ đàm gắn âm tường bên cạnh chiếc chuông phát ra một tiếng nói của một người phụ nữ trung niên:

- Xin hỏi là người nào đang bấm chuông thế?

Nghe một giọng nói quen thuộc, tôi liền đoán ra đây chính là mẹ của cô ấy. Thế là tôi liền lịch sự đáp:

- Dạ cháu là Lê Ninh, bạn của Trúc Linh ạ.

Sau đó, bộ đàm trả lời:

- À, là Lê Ninh đó à? Con đến đây là để trở con bé đi quán cà phê mèo ư?

Tôi nghe thế thì lễ phép đáp:

- Dạ đúng ạ! Phiền cô có thể nói với Trúc Linh một tiếng được không?

Mẹ cô ấy nghe thế thì liền đáp:

- Nó đang làm cái gì trong phòng đấy? Để cô đến phòng gọi nó một cái!

Đứng đợi một vài phút dưới ánh nắng ấm áp nhưng có hơi nóng nực, gắt gao của ngôi sao gần nhất Trái Đất chỉ cách nhau khoảng tám phút ánh sáng này. Tôi cảm thấy rằng nếu cứ như thế thì sẽ chảy mồ hôi và sẽ bốc mùi mất. Vì thế cho nên tôi liền đứng vào dưới bóng râm của một cái cây để cho mát.

Sau khi đứng chờ được một vài phút thì cánh của đã mở ra. Lần này tôi thấy Trúc Linh ăn diện cực kỳ đơn giản nhưng lại mang dáng vẻ đẹp đẽ của người con gái. Phải nói rằng đây là lần đầu tiên tôi thấy Trúc Linh diện bộ đồ này. Khiến cho tôi đây tự hỏi không biết rằng là trong tủ quần áo của cô ấy có bao nhiêu bộ đồ nữa đây.

Lúc này, sau khi đã mở cổng thì cô ấy gọi tôi:

- Lê Ninh à, xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu!

Tôi nghe thế thì liền đáp:

- Không cần khách sáo làm gì? Cậu mau leo lên xe đi!

Sau đó, Trúc Linh leo lên xe. Lúc này, tôi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, rồi dột nhiên xoay người ra sau thì thấy một món đồ. Thấy thế tôi liền nhắc:

- Trúc Linh à, cậu quên đeo nón bảo hiểm kìa!

Trúc Linh sau khi nghe lời tôi nhắc nhở thì đột nhiên cảm thấy trên đầu thiếu thiếu cái gì đó. Thế đột nhiên cô ấy nhớ ra:

- Mình quên mất! Cậu chịu khó đợi ở đây một lát! Mình vào nhà lấy nón một lúc rồi trở ra ngay!

Nói xong, Trúc Linh liền leo xuống và chạy lại vào nhà. Cỡ chừng một phút sau, Trúc Linh đi ra khỏi nhà với chiếc nón bảo hiểm trên đầu.

Vừa mới bước ra khỏi nhà, thì Trúc Linh leo lại lên xe tôi và nói:

- Lê Ninh à, cậu trở mình đi đi!

Tôi nghe thế thì chuẩn bị bấm nút đề để bật động cơ xe. Trước khi đi tôi hỏi:

- Cậu ngồi ổn định chưa?

Trúc Linh liền đáp:

- Rồi!

Thấy Trúc Linh đã ổn định chắc chắn chỗ ngồi, tôi liền vặn tay lái và trở Trúc Linh đi tới quán cà phê mèo.

....................

Sau khoảng chừng bảy hoặc tám phút. Thì cuối cùng hai chúng tôi cũng tới nơi. Mà khi tới nơi thì tôi cảm thấy có điều hơi bất cập một chút, đó chính là dù gì thì hôm nay cũng chính là ngày lễ, cho nên quán xá rất chi là đông khách, vì thế khiến cho tôi ngại rằng. Quán xá đông khách như vậy thì sao mà có cơ hội để cho Trúc Linh nựng những con mèo được cơ chứ.

Nhưng dù gì thì cũng đã lỡ hẹn và đến nơi này rồi thì cũng phải vào mà thôi. Nhưng để cho chắc ăn hơn, tôi quay sang hỏi cô ấy:

- Trúc Linh à, cậu thấy rằng hôm nay chúng ta có nên vào không? Hay là để buổi khác?

Trúc Linh nghe thế thì lắc đầu nói:

- Dù gì thì đã mất công đến đây rồi. Chúng ta cũng nên vào trong đó thôi!

Tôi nghe thế thì gật đầu nói:

- Ừ, vậy thì vào thôi!

Sau đó, tôi liền để xe lên vỉa hè của quán cà phê mèo đó cho bảo vệ canh gác và bước vào trong. Sau khi đỗ xe trong thì tôi và Trúc Linh liền tiến vào. Vừa mói tiến vào thì tôi thấy rằng quán cà phê mèo đây có không ít khách. Lúc này, một nhân viên nữ thấy tình cảnh này thì cũng nhận ra, sau đó thì đến chỗ hai chúng tôi nói:

- Hai em ơi! Ở đây không có chỗ đâu! Đi lên lầu thì còn may ra!

Tôi và Trúc Linh nghe thế thì nhìn nhau, tôi mở miệng trước:

- Vậy thì chúng ta đi lên trên thử xem sao nhé!

Trúc Linh nghe thế cũng gật đầu đồng tình:

- Ừ, vậy thì chúng ta lên trên đó thôi!

....................

Bạn đang đọc Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Chủ nhật, ngày 30/10/2022.)

....................

Mục lục: "Chuyện Tình Thanh Xuân Cấp Ba Của Tôi."

- Tập 1: Cô Bạn Thời Thơ Ấu Của Tôi.

Từ chương 1 đến chương 6.

- Tập 2: Một Tình Yêu Mới Bắt Đầu.

Từ chương 7 đến chương 22.

- Tập 3: Kỳ Thi Học Kỳ Một Năm Lớp Mười.

Từ chương 23 đến chương 38.

- Tập 4: Những Ngày Vui Chơi Cuối Năm Dương Lịch.

Từ chương 39 đến chương 54.

Tập 5: Mùa Xuân.

Chương 55: Đầu Năm Dương Lịch, Cả Hai Vẫn Đi Chơi Cùng Nhau Đến Quán Cà Phê Mèo.