Chương 14: Ta Muốn Nuôi Chó

Lạnh lạnh, trơn trơn …

Toàn thân Nghê Diệp Tâm đông cứng, một cử động nhẹ cũng không dám. Con rắn dài hơn một mét, tuy rằng không quá lớn, nhưng vẫn có thể dọa Nghê Diệp Tâm sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Nghê Diệp Tâm cảm nhận được con rắn xiết chặt lấy eo của mình, chặt đến nỗi muốn tắt thở, mặt đỏ bừng. Sau đó con rắn trườn lên phía trên, quấn lấy cổ của Nghê Diệp Tâm.

Mặc dù là giữa đêm, nhưng Mộ Dung Trường Tình vẫn rất nhạy bén phát hiện ra Nghê đại nhân không sợ trời không sợ đất bây giờ mặt mũi trắng bệch.

“Ha ha”

Mộ Dung Trường Tình nở nụ cười, tuyệt đối là cười nhạo châm chọc.

“Nghê đại nhân cũng hiểu rất rõ chuyện gì đang xảy ra, phải không?”

Nghê Diệp Tâm trợn mắt lên, không dám nhúc nhích, chỉ sợ rắn cắn mình.

“Bây giờ ngươi rất run rẩy, thì ra Nghê đại nhân lại sợ rắn đến như vậy.”

“Đại… Đại hiệp…”

Nghê Diệp Tâm miễn cưỡng mở miệng.

“Mộ Dung đại hiệp, mau thu lại lão đệ hạt bắp này của đại hiệp đi!”

Mộ Dung Trường Tình khó có khi được vui vẻ, cười nói:

“Không sao đâu, đã lâu rồi Bắp không có chơi đùa vui vẻ với người khác như vậy.”

“Đại đại, đại hiệp!”

Nghê Diệp Tâm khẩn cấp.

“Một con rắn sao lại đặt tên là Bắp! Không hề đáng yêu chút nào! Hơn nữa triều Tống đã có cây bắp rồi sao? Đây cũng không phải là điều quan trọng… Rõ ràng nó là một con Xích Liên Xà có màu đỏ cũng không phải là màu vàng, sao lại gọi là Bắp vậy.”

“Nghê đại nhân, xem ra ngươi vẫn rất tự tin.”

Nghê Diệp Tâm liên tục liếc nhìn cái con Bắp kia, trong lòng tự an ủi mình. Nghe nói Xích Liên Xà tính tình hiền lành, không thích cắn người, nuôi thành thú cưng cũng rất tốt! Tuy rằng như vậy, Nghê Diệp Tâm vẫn bị dọa đến chân nhũn ra.

Nghê Diệp Tâm căn da đầu nói:

“Đại hiệp, nghe ta nói điều này, mặc dù Xích Liên Xà nhìn rất giống rắn độc, rất đáng sợ, nhưng thật ra không nguy hiểm, hơn nữa tính tình còn rất hiền lành. Cho nên… Chỉ có thể dùng để dọa người, đại hiệp mau chóng gọi nó trở về đi.”

“Nghê đại nhân vẫn có thể phân tích rất mạch lạc rõ ràng.”

“Ta… á...!”

Nghê Diệp Tâm đột nhiên hét to một tiếng, hai mắt trợn tròn, suýt chút nữa ngất đi.

Chỉ thấy Xích Liên Xà màu đỏ thẫm có tên Bắp đột nhiên rướn đầu lên phía trước, cắn một cái trên cổ Nghê Diệp Tâm. Trên cần cổ của Nghê Diệp Tâm lập tức xuất hiện hai lỗ nhỏ.

Nghê Diệp Tâm đau đến giật mình, lập tức ngậm miệng, sợ hãi không dám thốt ra một từ, lấy hai tay che cổ mình, liền lùi lại mấy bước, suýt chút nữa ngã lên giường.

Mộ Dung Trường Tình giơ tay lên, Bắp liền quấn lên trên cánh tay hắn, còn dùng đầu rắn thân thiết cọ cọ trên cổ của hắn, thoạt nhìn quan hệ rất tốt.

Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nói:

“Nghê đại nhân nói đúng, nó không có độc, chỉ dùng để chọc ghẹo người khác lúc ta nhàm chán.”

Nghê Diệp Tâm nhăn mặt, ôm cổ thở hổn hển một lúc mới bình tĩnh trở lại. Thật ra, Nghê Diệp Tâm thà chịu vết thương chí tử, chứ không tình nguyện bị con rắn dù không độc này cắn. Thật là đáng sợ…

Ở trên cổ Nghê Diệp Tâm có hai lỗ nhỏ, có chút sưng, chảy một chút máu, ngoài ra không có gì đáng ngại. Nhưng Nghê đại nhân bị dọa sợ, trốn đi thật xa, không dám đi đến trước mặt Mộ Dung Trường Tình, chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn mỹ nam.

Mộ Dung Trường Tình thấy Nghê Diệp Tâm hoãn sợ, nhẹ nhàng sờ sờ đầu con Bắp, khóe miệng cong cong, ngay cả ánh mắt cũng có ý cười.

Nụ cười của Mộ Dung Trường Tình thật sự là quá đẹp, Nghê Diệp Tâm suýt chút nữa chảy nước miếng, nhưng mà không dám. Nghê đại nhân sợ nếu như mình nhìn Mộ Dung Trường Tình mà chảy nước miếng, Bắp sẽ nhìn mình mà chảy nước miếng…

“Nghê đại nhân, vậy chúng ta ngày mai gặp lại.”

Nghê Diệp Tâm vẫy vẫy tay, ủy khuất núp vào một góc giống như tiểu nương tử.

“Ngày mai chúng ta gặp nhau là được rồi, đừng đưa Bắp đến.”

Bắp ở bả vai của Mộ Dung Trường Tình, ló đầu nhỏ nhìn Nghê Diệp Tâm, mở to miệng ra, như muốn hù dọa Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình nở nụ cười, lập tức biến mất.

Nghê Diệp Tâm giống như ăn trộm, đi ra ngoài dáo dác nhìn quanh. Thấy Mộ Dung Trường Tình đã đi thật, không nhịn được thở dài, cũng không biết là thở phào nhẹ nhõm, hay là cảm thấy có chút đáng tiếc.

Nghê đại nhân quả thật không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ hai thứ, một là sâu, hai chính là rắn. Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình bị mỹ nam nắm thóp rồi, cuộc sống sau này chắc chắn không dễ chịu.

Vụ án của Tần gia xem như đã phá, Triệu Duẫn cùng Trì Long phụ trách giải quyết tốt những chuyện còn lại, lúc kết thúc thì trời cũng đã sáng.

Cả đêm Nghê Diệp Tâm gặp ác mộng bị rắn truy đuổi, quả thực là có khổ mà không thể nói, ngày hôm sau mang đôi mắt thâm quầng đi ra.

Nghê Diệp Tâm vừa ra khỏi phòng liền thấy Trì Long đang lấy nước giếng. Tuy rằng bận rộn cả một buổi tối, nhưng bộ dáng vẫn rất có tinh thần.

“Nghê đại nhân, mới ngủ dậy à.”

Nghê Diệp Tâm ngáp một cái, gật đầu nói:

“Vụ án đã xử lý xong chưa?”

“Đã hoàn tất, đã mang hung thủ về phủ, chuyện còn lại không cần chúng ta lo.”

“Vậy thì tốt.”

“Nghê đại nhân, thuộc hạ giúp ngài lấy một thùng nước rửa mặt.”

“A, cám ơn.”

Trì Long tiện tay múc một thùng nước đưa cho Nghê Diệp Tâm.

“Đại nhân, chỗ này của chúng ta có muỗi sao? Trên cổ của Nghê đại nhân có vết muỗi đốt kìa.”

Nghê Diệp Tâm vừa nghe xong liền nâng tay đánh lên cổ, vừa chạm vào liền hít một hơi thật mạnh. Không phải là do muỗi đốt, rõ ràng là bị rắn cắn! Nghê Diệp Tâm ngủ một giấc cũng quên mất, kết quả là đánh một cái thật mạnh lên cổ, suýt chút nữa bị đau chết…

Trì Long nhiệt tình nói:

“Ở chỗ của Tôn đại nhân có loại hương liệu gì đó, nghe nói đốt trong phòng một lát trước khi ngủ, có thể đuổi muỗi vô cùng hữu hiệu.”

Nghê Diệp Tâm mắt sáng lên.

“Có thể đuổi rắn không?”

“Hả?”

Trì Long kinh ngạc.

“Chỗ chúng ta có rắn sao?”

Tuy rằng không biết loại hương liệu kia có thể xua đuổi rắn hay không, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn đi đến chỗ của Tôn đại nhân xin một chút đem về. Rồi cẩn thận thoa trên người mình, đến mức toàn thân đều là mùi vị này mới hài lòng.

Mọi người ăn điểm tâm xong liền xuất phát, nghe nói đường đi không được gần cho lắm, cưỡi ngựa cũng mất khoảng mấy ngày. Cho nên Nghê Diệp Tâm, Trì Long cùng Triệu Doãn vội vàng xuất phát.

Ba người mang theo túi hành lý rời khỏi phủ Khai Phong, mới vừa đi tới cửa thành liền thấy một người mặc quần áo trắng đang ngồi uống rượu ở tầng hai của tửu lâu bên phải.

Nghê Diệp Tâm nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình, lập tức mở to mắt, vẫy gọi.

“Đại hiệp, Mộ Dung đại hiệp, ta ở đây.”

Mộ Dung Trường Tình đã nhìn thấy ba người họ. Nghê Diệp Tâm lại tỏ ra rất phấn khích gọi to, làm tất cả những người đi đường ở cửa thành đều nhìn sang hướng này.

Mộ Dung giáo chủ sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên bị gọi là đại hiệp trước mặt nhiều người như vậy, tâm tình thật không tốt cho nên không cẩn thận bóp nát chén rượu trong tay… Chén rượu nát tan, rượu đổ hết lên tay của Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình hít sâu một hơi, lấy khăn tay trắng lau khô rượu trên tay, lúc này không nhanh không chậm đi xuống.

Mộ Dung Trường Tình là Giáo chủ Ma giáo tiếng tăm lừng lẫy, ở trên giang hồ không ai không biết. Ngay cả bách tính thường dân nghe tên hắn cũng như sấm bên tai. Người kể chuyện trong tửu lâu cũng thường kể một vài cố sự giữa ma đầu và đại hiệp.

Nhưng tuy rằng vị Giáo chủ Ma giáo này có danh tiếng rất lớn, nhưng có rất ít người thấy được diện mạo thật của hắn. Vậy nên cho dù Mộ Dung Trường Tình nghênh ngang đi lại trên giang hồ cũng không có ai nhận ra hắn.

Cả Triệu Doãn đi bên cạnh Nghê Diệp Tâm cũng không hề đem vị Mộ Dung đại hiệp này liên hệ với Mộ Dung Giáo chủ. Dù sao trên giang hồ, tuyệt đối không có người nào gọi Mộ Dung Trường Tình là Mộ Dung đại hiệp, chỉ có duy nhất một người là Nghê Diệp Tâm.

Trì Long và Triệu Doãn chỉ biết Mộ Dung đại hiệp là bằng hữu của Nghê đại nhân, cũng không suy nghĩ nhiều, nếu đi chung đường thì cùng nhau lên đường cũng được.

Nghê Diệp Tâm còn muốn cưỡi chung một con ngựa với Mộ Dung Trường Tình. Nhưng rất tiếc, Mộ Dung Trường Tình đã sớm chuẩn bị một con thiên lý mã. Nghê Diệp Tâm đành phải đi song song với Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn trên cổ Nghê Diệp Tâm, xem ra vết thương do Bắp cắn còn chưa khỏi.

“Ngươi sợ ta?”

Nghê Diệp Tâm vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy âm thanh “xì xì”, không cần nghĩ cũng biết là thú cưng của Mộ Dung Trường Tình… Quả nhiên, con rắn trườn tới từ sau lưng Mộ Dung Trường Tình, rướn đầu nhỏ lên nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nuốt nuốt nước bọt, nhưng nghĩ đến loại hương liệu sáng nay mình đã thoa lên người, trong lòng ít nhiều có chút tự tin.

“Ha ha, Bắp à, chúng ta lại gặp mặt.”

“Xì, xì... ”

Bắp nhô đầu ra. Bởi vì khoảng cách giữa Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình rất gần, cũng cách con Bắp không xa, nên nó trườn từ trên vai của Mộ Dung Trường Tình lên trên vai Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm sợ tới mức run run, suýt chút nữa ngã xuống từ trên lưng ngựa, cũng may Mộ Dung Trường Tình nhanh tay kéo lại được.

Tay chân Nghê Diệp Tâm bắt đầu lạnh ngắt. Tự hỏi hương liệu này có thể xua đuổi rắn không, tại sao nó lại… như thế?

Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.

“Trên người ngươi có mùi hương gì sao? Hình như Bắp rất thích.”

“…......”

Nghê Diệp Tâm muốn khóc.

Con Bắp đặc biệt thích mùi hương trên người Nghê Diệp Tâm. Nó cứ bám trên người Nghê Diệp Tâm làm Nghê Diệp Tâm sợ tới mức suýt nữa tiểu ra quần.

Trong lòng Nghê đại nhân lại nghĩ biện pháp, quay lại hỏi Trì Long đang đi phía sau.

“Gần đây có chợ không? Ta muốn mua thú vật về nuôi!”

Trì Long đỡ gáy.

“Thuộc hạ cũng không biết, Nghê đại nhân muốn mua gì?”

“Con nhím! Con gấu mèo! Diều hâu hay đại bàng cũng được!”

Miễn là con vật có thể ăn rắn, Nghê Diệp Tâm đều muốn nuôi.

Trì Long lại lấy tay đỡ gáy.

“Nghê đại nhân, chỉ sợ những con vật này không có để mua.”

Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói:

“Vậy thì mua một con chó to!”

Nghe nói chó cũng có thể đánh nhau với rắn hổ mang, huống chi là con Bắp này.

Nghê Diệp Tâm đảo mắt một vòng.

“Ta quyết định phải nuôi một con chó to, đặt tên là Bắp Rang.”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm.

Trì Long lại hỏi:

“Đại nhân, Bắp Rang là cái gì?”

Nghê Diệp Tâm cười tủm tỉm.

“Có một loại bắp như vậy, ngươi không hiểu được đâu.”

Nghê đại nhân bắt đầu tự kỷ, tưởng tượng ra cảnh Bắp Rang đại chiến với hạt Bắp kia! Hắc hắc...