Chương 8: Chương 8: tu luyện bá vương quyết

Hôm nay bận chút việc lại ra muộn ah!

                   ***

Suy nghĩ lại thì không phủ nhận được con nhóc loli đó cũng... Khá dễ thương- Dương thầm nhủ. Hắn nhấn gọi và chuông báo vừa reo lên thì một giọng nói ngọt ngào nói vọng ra:

-Có chuyện gì sao???-con nhóc hỏi Dương với giọng bất mãn- nửa đêm gà gáy gọi bổn cô lương, ngươi ăn no dỗi hơi ah

Dương giở khóc giở cười nói ra:

-Xin lỗi, ta chỉ là muốn hỏi ngươi chút chuyện thôi

Nhóc loli hừ hừ nói ra:

-Ngươi có gì mau nói, ta đang ngủ không rảnh rỗi thời gian đâu.

Dương "ừ" một cái nói ra:

-câu hỏi đầu tiên: ta có thể trở lại thế giưới của ta một lần nữa sao??

-có thể- con bé trả lời-nhưng như ngươi đã biết thì tới hư vương cảnh mới thoát được đó. Còn gì nữa không??

Dương gật đầu nói tiếp:

-Câu hỏi thứ hai: ngươi đưa ta chiếc điện thoại này làm gì??? Có ý tứ?

Nhóc loli thở dài nói ra:

-Không phải ngươi đang dùng nó sao??ta có để cho ngươi số đt của ta đã nói rõ ý tứ ta đây sẽ hướng dẫn ngươi tu luyện và giải đáp thắc mắc về hệ thống.còn gì không?

-Cô vội vã muốn thôi đến vậy sao???- Dương hỏi

-Phải-con nhóc trả lời

Dương giở khóc giở cười nói ra:

-Thôi được rồi, vấn đề cuối cùng: các món trang bị đó ta trực tiếp mặc hay vào phần nhân vật trang bị lên đây???

-Trang bị cũng được mà trực tiếp mặc cũng không sao.- nhóc loli nói nhanh- ngươi không muốn khoe khoang đồ thì trang bị ở bảng hệ thống. Nếu muốn khoe khoang trực tiếp mặc à nha.

-mà này, ở thế giới này có người được dẫn đến như tôi không??-Dương hỏi

-Này này, ngươi hỏi hơi nhiều rồi đó.- nhóc loli nổi đóa lên y hệt trẻ con nhưng vẫn trả lời-có à nha! Hai hay ba người gì đó nhưng không thuộc phạm trù quản lí của ta.

-mà cái loại này bảng hệ thống có...

Hắn chưa nói hết câu thì một loạt tiếng "tút tút" kêu lên báo cho hắn biết là cuộc gọi kết thúc.

Hắn cười không thành cười khổ sáp mò mẫm tìm hiểu rồi nghiên cứu qua bộ bá vương quyết

Làm cho hắn cảm thấy hứng thú là loại này công pháp tu luyện có cách thức tu luyện liên quan trực tiếp tới hệ thống. Tu luyện tầng 1 công pháp tương đương với sơ khai công pháp sẽ nhận được hai cái lực lượng cương tâm.

Hai cái à nha! Người bình thường chỉ có một cái. Mình có tận hai cái chẳng phải là lợi thế gấp đôi sao??

Nhưng không kết thúc ở việc có hai cương tâm khi tu luyện tới tầng thứ cao hơn của công pháp hắn sẽ có thể mở ra càng nhiều hơn cương tâm. Đến đại thành công pháp tức tầng 12 núc đó hắn sẽ có tận 13 cái cương tâm à nha...

Nghĩ tới đây hắn cười không thể khép miệng lại được.hắn muốn ngay bây gời tu luyện nhưng trước đó cần thối thể dược tề để tẩy rửa kinh mạch à nha.

Hắn mở bảng điều khiển chọn thối tgể dược tề lấy ra. Đọc qua hướng dẫn hắn đem cả chai thối thể dược nuốt cả vào trong ruột

Tức thì một cỗ đau xé tim gan bạo phát ở trong cơ thể hắn mà ra. Hắn thấy xương của mình tan ra, huyết mạch toàn thân sôi trào như có một loại kích thích tung hoành trong kinh mạch của hắn khiến hắn đau chết đi sống lại. Từng ở hiếp trước hắn cũng đã từng trải qua đau đớn phẫu thuật nhưng giờ cảm giác đau gấp vạn lần. Kinh mạch toàn thân hắn đều được đả thông nhưng tổn hại vô cùng lớn. Hắn có chút hài lòng nhưng cơn đau chết đi sống lại khiến hắn không còn tâm can đâu mà cười. Bỗng nhiên giọng nói của con nhóc loli cất tiếng trong đầu hắn:

-Nếu ngươi không muốn chịu đựng nỗi đau thể xác này thì hãy vận hành công pháp ngay đi.

Hắn làm theo và thấy rằng quả thật như vậy. Mới đầu vận chuyển lộ tuyến khá chậm nhưng một tiếng sau hắn dần quen

Lộ tuyến tốc độ vận chuyển chu thiên tăng dần tăng dần rồi một lúc sau đến đỉnh điểm hắn có thể vận chuyển 20 chu thiên trên một phút.

Khống chế tâm thần quay quanh đan điền của mình trong đan điền vài vòng, sau hai tiếng trong đan điền của hắn bỗng xuất hiện hai khỏa nho nhỏ cương tâm. Dương nhìn chằm chằm vào phát hiện một trong hai khỏa là một Tiểu Khô Lâu . Tiểu Khô Lâu này thoạt nhìn còn có chút yếu ớt, tuy cốt cách trắng noãn không tì vết như một khối bạch ngọc, nhưng vẫn như một đứa trẻ vừa được sinh ra, không chịu nổi gió táp mưa sa nhưng nó toát ra một cỗ bàng bạc như một bá vương tái thế khiến Dương cảm thấy vô cùng kính lể.

Hóa ra khí chất của tiểu khô lâu là vậy. Mà nó chính là trụ cột của công pháp nên việc lấy khí chấp của nó làm tên công pháp cũng là điều vô cùng hợp lí.

Nhưng mà hắn vô cùng thắc mắc...

Cương Tâm của người khác, nếu không phải đao kiếm, hoa cỏ, thì cũng là thiểm điện hay phong vân gì đó, sao của mình lại là một tiểu khô lâu? Nó thì giúp được gì cho mình đây?

Nhưng mà đang nghi vấn thì hắn chợt nhớ tới cái cương tâm thứ hai.

Hắn nhìn qua cương tâm thứ hai của hắn hắn phát hiện cương tâm này là một đoàn liệt hỏa. Đúng, là liệt hỏa và cái liệt hỏa này là hỏa địa ngục với bề ngoài đrn quánh tựa như mực tàu vậy nhưng xen trong đó vẫn có vài sợi đỏ như máu.

Rốt cuộc nó có thể mang tới cho mình cái gì thì chỉ có thể đợi ngày sau thực lực mạnh hơn rồi mới có thể nghiệm chứng.

Có chút lưu luyến không nỡ rút tâm thần ra, Dương quay đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thấy vẫn chưa sáng, dứt khoát vận chuyển bá vương quyết, lần đầu tiên tu luyện một cách đúng nghĩa.

Kinh mạch trong người đã được thối thể dược tề đả thông toàn bộ, Dương vừa động tâm niệm, liền có một cỗ khí tức ấm áp sinh ra từ đan điền, dọc theo từng khí huyệt của hai đại mạch, bắt đầu tuần hoàn không dứt.

Dù tu luyện nội công hay ngoại công, quan trọng nhất vẫn là cơ bắp cùng kinh mạch. Cả hai chính là cơ sở, chỉ cần căn cơ tốt, ngày sau có tu luyện sẽ làm ít công to.

Vừa hít thở điều khí, lập tức có linh khí từ bên ngoài không ngừng tiến vào cơ thể Dương.tiểu khô lâu ở đan điền cũng hưởng ứng theo, năng lượng cuồn cuộn không ngừng rót vào trong kinh mạch của Dương ngày càng nhiều hơn.

Dương cũng không nóng lòng để linh khí mình tu luyện được di chuyển theo kinh mạch mà chỉ chừa lại một phần nhỏ làm cơ sở, toàn bộ phần còn lại thì giục chúng tiến nhập vào trong cốt cách và cơ bắp của mình, muốn dùng linh khí này rèn luyện từng bộ phận trong cơ thể mình.

Thối thể dược giúp mình đả thông và mở rộng kinh mạch, còn những bộ phận khác trong người thì vẫn như cũ. Hiện tại, Dương cần làm là rèn luyện từng phần trong cơ thể mình cứng rắn giống như kinh mạch, không gì phá nổi!

Dần dần, Dương gần như tiến vào trạng thái vong ngã, những thứ xung quanh tất thảy đều biến mất, ngũ quan cũng tự giác bế kín, nếu bây giờ có ai đến gần, nhất định phát hiện Dương gần như không còn thở, nhịp tim cũng rất lâu mới truyền tới một tiếng bình bịch, chẳng khác người đã chết là bao.

Cam giác như thế rất vi diệu, nhưng Dương không hề cảm thấy khó chịu tí nào, ngược lại còn có một loại khoan khoái như lúc ngồi tu luyện dưới chân thác.

Cũng không biết trải qua bao lâu, từ đan điền truyền đến một động tĩnh khe khẽ, nếu tâm thần Dương vẫn còn ở đây hẳn sẽ phát hiện ra mỗi khi động tĩnh này truyền tới, xung quanh tiểu khô lâu đồng thời cũng lan ra một đạo quang mang ngũ sắc tạo thành từng vòng gợn sóng, nhanh chóng lan rộng ra bốn phía. Một đoàn liệt jỏa theo đó tiếp thu chút lăng lượng và càng hồng hỏa hơn.

Binh...binh...binh

Nguyên bản tiếng tim đập của Dươnh không khớp với động tĩnh này, nhưng dần dần, hai loại âm thanh lại hòa thành một, không phân biệt được đâu là đâu, mỗi khi trống ngực của Dương nhảy một nhịp, tiểu khô lâu sẽ phát ra một vòng hào quang, sau đó từ tiểu khô lâu sẽ sinh ra một cỗ linh khí, tiến vào bên trong gân mạch của Dương và hắc hỏa

Sự vận chuyển của bá vương quyết đã không cần hắn phải duy trì, khi tu luyện chỉ cần hắn tĩnh tâm một lúc, mọi thứ còn lại liền đơn giản như việc hít thở, chỉ cần là người thì trời sẽ sinh.

Vận chuyển đủ ba trăm sáu mươi cái chu thiên, sắc trời mới sáng lên. Núc thối thể dịch còn trong người thì chỉ nháy mắt đã xong một cái chu thiên. Nhưng lúc Dương tự mình tu luyện lại cần thời gian rất lâu mới hoàn thành một cái chu thiên. Dù sao mình cũng không phải tư chất xuất sắc quá nên Dương cũng không quá thất vọng, đợi ít hôm nữa thực lực tăng lên, thời gian vận chuyển một cái chu thiên nhất định sẽ ngắn lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, hai nữ hài tuổi chừng mười bốn, mười lăm đẩy cửa bước vào, hai nha đầu cũng chẳng buồn nhìn Dương cái nào, vẻ mặt nhăn nhó tựa như có ai nợ của các nàng vài trăm lượng, bất đắc dĩ nói: "Dương thiếu ,đến lúc rời giường rồi."

Hai nha đầu này tính ra cũng thể xem như đệ tử Thiên huyền,một người tên Linh Nhi, một người tên mộng Nhi, là Lâm Nhược Diên một lần ra ngoài tình cờ cứu được.

Lâm Nhược Diên cũng giữ lại chút tâm tư, nên không để các nàng vào Thiên Huyền mà để các nàng tới hầu hạ Dương Tu cũng âm thầm truyền thụ công pháp tu luyện cho các nàng.

Bình thường Dương Tu cũng hay khó dễ các nàng, đôi khi cũng chọc ghẹo một chút, tuy không đến mức động tay động chân, nhưng lời nói khinh bạc thì không ít. Cho nên hai nha đầu cũng rất ghét hắn.

Mạnh hùa, yếu khinh, Dương Tu trước đây chính là một kẻ như thế! Đám đệ tử Thiên Huyền mạnh hơn hắn, nên hắn luôn ra sức lấy lòng bọn họ, hai nha đầu này chỉ là người thường, mỗi khi Dương Tu tức khí liền trở về trút giận lên đầu các nàng.

Ban đêm các nàng cũng ngủ ở một bên của Yên Liễu các, cả hai tuy cũng bị chuyện ồn ào đêm qua lay tỉnh, nhưng vẫn không rõ là đã xảy ra chuyện gì.

Nghe được thanh âm, Dương trừng mắt: "Trước khi đi vào các ngươi không biết gõ cửa sao? Vạn nhất các ngươi vào đúng lúc ta đang thay đồ thì sao đây?"

Linh Nhi cùng Mộng Nhi chớp mắt tỏ vẻ vô tội, thầm nghĩ bình thường không phải đều như vậy sao? Cũng không thấy ngươi nói gì, chẳng lẽ mới sáng ra đã bị người nào ăn hiếp à?

Dương vung tay chỉ ra phía cửa, thanh âm vô cùng thanh thúy, nói năng rất khí phách tựa một bá vươnh "Ra…đi! Gõ cửa trước rồi hãy vào."

Mộng Nhi quay sang Linh Nhi thè lười, nhỏ giọng nói: "Còn lên mặt ra vẻ thiếu gia!"

Linh Nhi cười nhẹ, nhanh chóng đi ra khép cửa lại.

Không phải Dương tự cao tự đại, nếu là Dương Tu hắn trước kia thì sao cũng được, nhưng mấu chốt chính là hắn không phải Dương Tu của trước kia, lỡ như ngày sau có bí mật không thể nói bị hai nha đầu kia phát hiện thì hỏng, chẳng lẽ muốn hắn giết người diệt khẩu? Dương hiện tại chỉ có thể tập cho các nàng ý thức gõ cửa trước khi vào.

Hai tiếng gõ cửa cốc cốc, Mộng Nhi đứng bên ngoài kêu lên: "Bây giờ đã vào được chưa?"

Dương dùng tư thế hào hùng ngồi bên giường, trầm giọng nói: "Vào đi!"

Hai nhà đầu cảm thấy buồn cười, giọng nói của vị Dương thiếu gia này bình thường âm dương quái khí, ai nghe được cũng rớt da gà đầy đất, hôm nay lại ra vẻ trưởng thành, bá khí mười phần, không biết là muốn chơi trò gì.

Cửa phòng bị đẩy ra, Mộng Nhi bước nhanh vào, chuẩn bị bắt đầu công việc ngày hôm nay.

Còn chưa đi đến gần Dương hai hàng chân mày của Mộng Nhi khẽ nhướng, chiếc mũi nhỏ nhắn ngửi ngửi như chú chó nhỏ, miệng thì thầm: "Sao lại hôi quá vậy?"

"Đúng đó.." Linh Nhi lấy tay trái che mũi lại, tay phải phe phẩy trước mặt, nghi hoặc nhìn quanh, đến lúc nhìn lại Dương Tu hình dáng hiện tại của Dương Tu hai tròng mắt liền đứng hình.

Mộng Nhi cũng phát hiện dị trạng của Dương trong mắt không khỏi phát ra vẻ bất đắc dĩ tới cực điểm.

"Nhìn ta làm gì?" Dương thấy hai nàng nhìn mình chằm chằm như thế, nghi hoặc hỏi, "Chẳng lẽ mặt ta có hoa à?"

Theo hướng ánh mắt của các nàng nhìn lại, Dương lập tức cực kỳ hoảng sợ.

"Hả….Đây là cái gì?" Chẳng rõ tại sao quần áo toàn thân mình lại vừa dính vừa nhớp, không những thế, chỗ da thịt lộ ra ngoài cũng bị dính thứ đầy cái thứ trông như bùn loãng đó, ngay cả trên giường cũng cũng vài dấu vết ẩm ướt, đưa tay lên mũi ngửi một cái, Dương thiếu chút nữa bị nội thương, không khỏi kêu thảm một tiếng: "Hôi quá!"

-đó là cái gì vậy dương thiếu gia?? Chẳng nhẽ...