-Ngươi đã làm gì Tiểu Uyển?
Nàng kia thấy sư muội bình thường luôn vui vẻ hoạt bát của mình giờ đã biến thành bộ dạng này, không nhịn được liền quay đầu quát Dương.
- Ha ha!
Dương cười lớn một tiếng, liếc mắt nhìn nữ tử này đầy khinh thường, mở miệng châm chọc:
- Ngọc Nhi sư tỷ, lúc này lẽ ra ngươi nên hỏi xem thương thế của ta ra sao mới phải chứ?
Trong khoảng thời gian cực ngắn, Dương cuối cùng cũng nhớ rõ thân phận của mấy nữ tử ở đây. Nữ tử vừa nói chuyện chính là Dương Ngọc Nhi, một trong những đệ tử nội môn của Thiên Huyền tông. Còn nữ tử vừa rồi muốn giết mình là Trần Tiểu Uyển, cũng là đệ tử nội môn của Thiên Huyền tông.
Bởi vì có chút nguyên nhân đặc biệt, tất cả tam đại đệ tử của Thiên Huyền tông chẳng ai muốn nhìn mặt Dương- chính xác hơn là Dương Tu...
Bất quá cũng không có gì, đó là Dương Tu trước kia mà thôi. Còn Dương hiện tại Là một người đã ngòai 50 tuổi, hắn không thèm chấp vặt với một đám thiếu nữ mới lớn.
Tuy rằng thân thể vẫn suy yếu, nhưng Dương vẫn cảm nhận được, một kiếm trước ngực này xuýt chút nữa đã xuyên thủng tim hắn, nếu vừa rồi không kịp ngăn cản Trần Tiểu Uyển thì mình đã chết thật rồi.
Nghe Dương nói thế, chẳng riêng Dương Ngọc Nhi, mà những người đi cũng nàng cũng vô cùng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của các nàng Dương Tu là loại nam nhân vô sỉ mặt dày mày dạn, không biết nhục nhã, nhát gan.mặc cho người ta khi dễ cười nhạo cũng vẫn luôn giữ vẻ mặt tươi cười chào đón, ngươi đánh má trái hắn hắn sẽ đưa má phải cho ngươi đánh tiếp.
Lúc trước chỉ cần Dương Ngọc Nhi liếc một cái liền khiến hắn run sợ nửa ngày, hôm nay sao lại khí thế như vậy, cả gan dám trả lời Dương Ngọc Nhi sư tỷ?
- Chẳng phải ngươi vẫn sống sờ sờ ra đó sao? Chỉ cần không chết thì điều dưỡng một thời gian ắt sẽ khỏi, nào phải chuyện gì to tát.
Dương Ngọc Nhi hừ lạnh
Dương cười lạnh lùng nhìn Dương Ngọc Nhi hỏi:
- Phải chăng theo ý sư tỷ thì đợi ta chết rồi mới có tư cách nói?
Dương Ngọc Nhi bị Dương nhìn như thế, trong lòng liền giật một cái, nàng dời tầm mắt, thầm nghĩ bản thân mình hôm nay sao lại kì quái như thế? Hắn chỉ là loại nam nhân vô dụng, sống chỉ tổ chật đất, liền nói ngang:
- Ta không muốn dây dưa với ngươi, hết thảy đúng sai đã có tông chủ cùng các vị trưởng lão quyết định.
Những nữ tử thường ngày rất thân quen với Trần Tiểu Uyển không ngừng la hét gọi nàng, thế nhưng Trần Tiểu Uyển lúc này cũng giống như một con rối gỗ, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào vị trí Dương trên mặt tràn đầy thần sắc hoảng sợ quá độ.
Một lúc sau đó, ngoài phòng lại truyền đến từng đợt tiếng tay áo phần phật xé gió, một thân ảnh màu lục lướt vào, trực tiếp đến cạnh Dương khẩn trương hỏi han:
- Tu Nhi, con có sao không?
Dương ngẩng đầu nhìn người vừa tới, là một vị phụ nhân ước chừng ba mươi tuổi, tư thái đoan trang, mái tóc dài được búi gọn gàng phía sau đầu, một thân y phục màu lục, bên trong vẻ thành thục còn mang theo chút ý cười đạm mạt.
Vị phụ nhân này khiến Dương có một loại cảm giác ấm áp thân thiết, vẻ lo lắng hiện rõ trong mắt nàng.
Một phen đào bới trí nhớ trong đầu. Lâm Nhược Diên, một trong tứ đại trưởng lão của Thiên Huyền. Dương chỉ biết từ khi sinh ra đến giờ đều do một tay Lâm Nhược Diên nuôi nấng, cũng nhờ nàng mình mới có thể sống ở Thiên Huyền tông.
Thiên Huyền có môn quy của mình, năm nay Dương Tu mười lăm tuổi, thêm một năm nữa thì hắn sẽ bị trục xuất ra khỏi Thiên Huyền tông, bởi vì mười sáu tuổi nghĩa là hắn đã quá tuổi tu luyện tốt nhất. Hắn hiện tại chưa có một xíu nào tu vi giữ lại chỉ tổ tốn kém tài nguyên...
Dương cũng chẳng rõ quan hệ giữa Dương Tu và Lâm Nhược Diên thật sự là gì, khi còn bé cũng hỏi qua vài lần, Lâm Nhược Diên chỉ cười rồi bảo nàng trong lúc vô tình nhặt được hắn. Nếu nói trong Thiên Huyền có người thật sự quan tâm mình, hẳn là chỉ có mỗi mình Lâm Nhược Diên.
Dương Tu trước kia đều gọi Lâm Nhược Diên là cô cô.
Gương mặt của cô cô hiện tại vô cùng khó coi, một phần là lo lắng cho Dương Tu, một phần do tức giận, tự hỏi rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay nặng như thế.
Dương mấp máy môi, hai chữ cô cô chẳng thốt nổi, đành cười nói:
- Ta Cũng không chết được!
- Đứa nhỏ ngốc này.
Lâm Nhược Diên chực khóc, duỗi tay kéo vạt áo Dương, ôn nhu nói:
- Để cô cô xem kỹ thương thế của con.
Dương cũng không phản kháng, để mặc nàng cởi bỏ y phục của mình, thời điểm vết thương hiện ra, Lâm Nhược Diên không kềm được nước mắt. Nếu đổi lại là nơi khác bị thương còn không đến nỗi nào, nhưng đây là chỗ nào chứ? Là ngực trái! Là điểm trí mạng nhất của con người! Chỉ cần một chút sơ suất cũng có thể lấy mạng người. Tuy không chứng kiến tận mắt, nhưng Lâm Nhược Diên cũng có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc đó hung hiểm đến mức nào.
- Là ai?
Lâm Nhược Diên đột ngột xoay người, một đôi phượng mâu không giận mà uy, nhìn một lượt những đệ tử có mặt ở đây, trầm giọng hỏi:
- Là ai đã hạ thủ?
Toàn bộ đệ tử lập tức cúi đầu, Dương Ngọc Nhi cũng không ngoại lệ, bộ dạng tựa như con thỏ con run rẩy sợ hãi, chẳng nhìn ra dáng vẻ ương ngạnh, kiêu ngạo không coi ai ra gì ban nãy.
Dương cảm thấy buồn cười, nhưng lại không thể cười, rên nhẹ hai tiếng minh họa cho sự thống khổ của mình.
Nghe được thanh âm của DưƠng Tu, Lâm Nhược Diên vội quay lại trấn an hắn:
- Tu Nhi, con đừng cử động, cô cô nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con! cho dù ta có phải mất đi chức phó trưởng môn này.
Dương Ngọc Nhi đứng bên cạnh tức đến nghiến răng nghiến lơi, vừa rồi Dương Tu lý luận với nàng còn trung khí mười phần, làm gì có bộ dạng suy yếu thống khổ như thế này? Nàng hung tợn trừng mắt nhìn Dương Tu, trong mắt tràn ngập ý tứ cảnh cáo cùng uy hiếp, nhưng không ngờ được trực tiếp nhìn thấy Dưnơg Tu đang nháy mắt với nàng, miễn bàn có bao nhiêu khiêu khích.
Dương Ngọc Nhi buồn bực, hận không thể rút trường kiếm tại chỗ, mọt kiếm trực tiếp đâm chết xú nam nhân này, lại vướng bận Lâm Nhược Diên có mặt, không dám có động tác, chỉ đành nuốt một ngụm ác khí vào trong bụng!
Đúng lúc này lại có thêm bốn vị phụ nhân tiến vào, người dẫn đầu là một vị có dung mạo thanh tú, tuy không thể gọi là tuyệt sắc nhưng khí chất bất phàm, chỉ có điều do quanh năm bận rộn sự vụ nên phía đuôi mắt cũng đã điểm vết chân chim nhàn nhạt. Mà ba người theo sau nàng cũng thuộc dạng mỹ mạo, khí chất hơn người.
Cao tầng Thiên Huyền, những người có lời nói nặng nhất đều đã tới! Dương tự nhiên nhận được người đi đầu chính là tông chủ Thiên Huyền đương đại, Bạch Tố Y. Ba người phía sau nàng là ba vị trưởng lão khác đều có vai vế sánh ngang Lâm Nhược Diên.
Ngoại trừ năm người bọn họ ra, Thiên Huyền chỉ còn lại nhị đại đệ tử, Trần Tiểu Uyển cùng Dương Ngọc Nhi chỉ là tam đại đệ tử mà thôi, còn tung tích của nhất đại đệ tử thì không ai hay biết.
Thấy tông chủ đến, tất cả mọi người nhất tề cung kính hàNh lễ.
Dương giả vờ giãy dụa muốn xuống hành lễ, vừa động nhẹ liền rên khẽ một tiếng, trên trán túa mồ hôi lạnh, cái này cũng không hẳn là giả vờ, dù sao thì hồn phách của hắn cũng vừa dung hợp với cơ thể này, hiện tại vẫn chưa thích nghi hoàn toàn, lại thêm vết thương trước ngực truyền đến từng đợt đau đớn.
- Ngươi cứ nằm yên đi.
Bạch Tố Y nhẹ vung tay, một cỗ lực đạo ôn nhu đẩy Dương nằm xuống giường.
- Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Bạch Tố Y nhẹ nhàng quét mắt nhìn mấy người trong phòng, nhẹ giọng hỏi. Nàng cũng chỉ nghe tin báo có người ám sát Dương tu, đệ tử đưa tin không hề nói qua tên của kẻ ám sát