P/s: đạt mốc 200 like đổi mới 3 chương nhé. Bây giờ có 111 like.. Cố lên ae!!
***
Sáng sớm hôm sau Dương tỉnh lại thì đã thấy mặt trời lên cao rồi.
Nhìn Hàn Lệ còn nằm chên ngực hắn như một con mèo nhỏ hắn cười mỉm rồi bắt đầu vào hệ thống.
Bảng hệ thống hiện ra, Dương ngó qua dãy bảng chọn tay hắn chợt dừng lại ở bảng túi đồ. Dương hạ xuống quyết định vào trong xem.
Vừa vào trong bảng chọn túi đồ hắn thấy một bức thư. Bức thư này giống hệt với bức thư lần đầu tiên hắn mở ra: ưuà tặng tân thủ ah! Dương chọn vật phẩm và rồi mở ra. Một bảng chọn nhỏ hơn hiện ra thông báo:
-Bạn xác nhận sử dụng gói quà tân thủ?
-Có -Không
Dương bấm vào bên có. Hệ thống sử lí lệnh vả rồi một bảng chọn dài hiện ra:
-Chúc mừng bạn nhận được:
- thẻ triệu hồi đệ tử x1
+Lượt tham gia vòng quay may mắn x1
+túi tiền x1
+gói khoáng thạch valamadium x1
+bộ đồ chế tạo x1
Dương nhìn thoáng qua giật mình. Túi tiền ư??? Sao lại có túi tiền nhỉ? Mình thấy tài khoản của mình thừa tiền rồi mà...
Nhưng Dương sai!!!
Hắn nhìn xuống cuối túi đồ của mình khóc không ra nước mắt:
-Đồng Krat: 0
-Đồng vàng: 0
-đồng bạc: 0
-Đồng đồng: 0
Tài sản có trong hệ thống của hắn đã... "Bốc hơi" mà không hề báo trước. Hắn đã từng không hề lo đến tiền ở thế giới này nhưng... Giờ thì xong, bây giờ bắt đầu lại từ con số...0.
Nhưng rồi Dương ấn vô phần túi tiền. Hắn ấn sử dụng thì một đống biểu tượng tiền bay lên. Hắn nhìn lại tài sản thì tạm thời gật đầu thở dài: hắn có 10.000 krat, 100.000 đồng vàng, 4.000.000 đồng bạc và 1.000.000.000 đồng đồng. Coi như cũng không nghèo.
Dương lại ấn đến cái thẻ triệu hồi đệ tử. Sau khi sử dụng. Bảng hệ thống đột nhiên biến mất. Dương quay nhìn bốn phí không thấy "Đệ tử" của mình đâu thì thất vọng. Vậy là triệu hồi thất bại ah. Vào xem xem có hoàn lại cái gì không.
Dương vừa định mở bảng điều khiển ra thì một vòng sáng xuất hiện. Ngay sau đó một vật rơi đánh bịch vào ngực Dương và đè cả lên Hàn Lệ. Một thanh âm loli đậm chất kêu lên:
-Ui cha, ai gọi ta đi đâu giờ này vậy? Mố sáng sớm ra mà đã tính bắt ta sử lí công việc chắc???
Nhỏ loli kia vừa nói vừa xoa xoa cái đầu. Nó chợt ngửi ngửi cái gì đó rồi như thấy được món ăn khoái khẩu nó chảy nước miếng kêu lên van cầu người trước mặt nó:
-Mực... Mực... Ta muốn ăn. Cho ta đi mà...
Dương đơ luôn rồi. Đây là... Một yêu tộc nhỏ nhắn và rất đáng yêu ah... Chẳng nhẽ nàng ta là ta chiệu hồi???
Hàn lệ cũng đã tỉnh. Núc này nàng cũng như Dương rất ngạc nhiên nhìn tiểu yêu này kêu lên cầu xin
Mà mực ở đâu mà con bé lại đòi hai người???
Dương e hèm một cái hỏi:
-Ngươi bị triệu hồi đến đây?
Nhỏ loli nhìn Dương một cái rồi nó lui lại, hai tay che ở trước ngực mình sợ hãi nói ra:
-Thúc thúc... Ngài... Ngài đừng dọa Ngọc nhi mà. Ngài mau mặc lại quần áo đi... Ngọc nhi không thể phục vụ ngài đâu... Ngọc nhi còn bé mà...
-Éc éc... Ta núc nào muốn ăn ngươi? Ngươi hiểu nhầm ah!
Dương cười khổ nói ra. Hắn không phải là Lolicon ha...
Nhưng vừa nghe thấy câu nói này của Dương con bé tên Ngoc nhi kia liền té xỉu...
-Vai lua ... Ta... Ta đáng sợ thế sao??
Hàn Lệ ngồi cạnh hắn cười ha hả. Nàng lấy tay kéo hai má Dương, hung hăng nện xuống môi hắn một nụ hôn nói ra:
-Anh là đồ quái vật, Dương ạ!!
Hàn Lệ cười ha hả rồi bế cô bé yêu tộc chạy ra khỏi giường, vừa đi nàng vừa cười hihi chọc tức Dương.
Dương vỗ đốp một cái lên trán...
Trời của con, đất của con... Thực sự con đáng sợ vậy ư??
Sau khi Dương mặc lại quần áo và trải đầu cho mình xong hắn qua xem Hàn Lệ và Cô bé yêu tộc kia.
Vừa bước vào Dương đã thấy Hàn Lệ ngồi trên bàn trang điểm rồi. Mấy thứ phấn son hôm trước hắn bảo Mộng nhi Và Linh Nhi vứt đi giờ đang ở đây và đang được Hàn Lệ trang điểm. Dương đến đằng sau nàng mỉm cười, ôm ngang eo nàng nói ra:
-Hàn Lệ, nàng trang điểm xong thật đẹp ah!
Hàn Lệ nghe thấy câu nói của Dương liền đỏ mặt. Nàng ở thế giới cũ từ khi bị bệnh nàng không còn trang điểm. Thời điểm nàng gặp Dương là núc nàng mới rời khỏi showbit không lâu. nàng không trang điểm vì nàng thấy cuộc sống của nàng không cần gì nữa rồi. Sự nghiệp của nàng đã tàn thì cuộc sống của nàng cũng hết. Nàng gặp Dương trong cái trạng thái nửa muốn sống còn nửa muốn chết nhưng khi thấy Dương, gặp Dương và yêu Dương nàng đã khát vọng sống một cuộc sống bình thường giản dị bên hắn thì căn bệnh ung thư ập đến làm nàng hầu như hết hi vọng...
Dương ở bên cạnh Hàn Lệ nhìn nàng ngây người ra một núc, hắn lay lay nàng hỏi
-Lệ nhi, em sao vậy?
Hàn lệ lắc đầu:
-Umk, em không sao. Dương à, em tính một thời gian nữa sẽ quay lại Hạ gia. Theo như em biết thì Vũ Hạ có địa vị rất cao. Cô ấy có vẻ là người nối nghiệp của Hạ gia nên em sẽ... Hihi, đến núc chúng mình gặp lại Hạ gia sẽ là của anh, Dương ạ.
Dương hơi nhíu mày nhưng cũng gật đầu. Hắn vuốt ve mái tóc của Hàn Lệ nói ra:
-Anh sẽ sớm mạnh mẽ để có thể đến Hạ gia đón em.
-Vâng... Em chờ anh Dương ạ!-Hàn lệ xoay người ôm lấy hắn.
Bỗng cửa phòng mở ra, Linh nhi vừa nhìn thấy cảnh trong phòng thì đờ ra một núc rồi biết là mình thất thố nàng vội vàng đặt khay thuốc xuống nói ra:
-Nô tì xin lỗi đã làm phiền thiếu gia và Hạ Tỷ Tỷ... Nô tì xin cáo lui.
Linh nhi nói xong liền đóng cửa và rồichạy biến đi trước sự ngỡ ngàng của hai người.
-Xem ra chúng ta phải giữ khoảng cách một chút rồi...
Dương vừa nói vừa cười khổ. Hắn và Vũ Hạ- chủ nhân cũ của cơ thể Hàn Lệ mới gặp nhau và biết nhau mới có hơn 1/6 tháng ah. Người ngoài nhìn thấy họ sẽ nghi ngờ mất.
Hàn lệ gật đầu nhưng rồi... Nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên môi của nàng:
-Dương à, tối nay nhất định anh sẽ phải hối hận vì đã giả vờ là không quen biết em...
-Hắc Hắc, Không biết ai mới là người phải hối hận ha!!!
Dương cười hắc hắc hai tiếng rồi tấn công "hai chú" bạch thỏ của Hàn Lệ
-Ư... Dương... Bây giờ không phải núc ah!?
Hàn Lệ gấp rút nhắc nhở Dương. Nàng vừa nói xong thì...
-ahhh...
Cô bé Yêu tộc núc này đã tỉnh lại nhìn Dương và Hàn Lệ sợ hãi nói:
-Thúc thúc, adi... Hai người tha cho ngọc nhi được không?? Ngọc nhi không muốn bị ăn thịt...
Dương và Hàn lệ nghe thấy câu nói của Ngọc nhi đều ngã cái oạch...
"Ăn" ah... Ai muốn ăn một đứa nhỏ như ngưới làm gì??? Kể cả ăn theo nghĩa đen hay nghĩa trắng ah...
***
P/s: hôm nay hai chương đổi mới, mong các huynh đệ tỷ muội ủng hộ... Cầu Kp ah... Chưa ai tặng ta kp cả.