Quận 12, thành phố HCM, 11h49, góc vắng của một con hẻm, Trương Tiêu Vũ loạng choạng bước chân đi về phía nhà trọ. Người hắn xộc nồng mùi rượu, vẻ mặt hiện rõ sự vô lực cùng vô tận khổ sở. Đúng, Trương Tiêu Vũ vô lực. Hắn vô lực nhìn thấy bạn gái của mình vai kề vai bước lên xe với chính thằng bạn thân nhất của mình, người mà Tiêu Vũ xem như anh em thực sự.
Mỏi mệt ngả lưng lên nệm, hai mắt Tiêu Vũ đờ đẫn nhìn phía trần nhà.
“ Hôm trước bị lão già kia đuổi việc, bây giờ đồng thời mất đi cả bạn thân cùng người yêu. Ha Ha! Năm nay sinh nhật thật xui xẻo.” Nói nói, mắt hắn vô lực kiềm chế mà hai mắt trở nên có chút ướt át.
Tiêu Vũ chậm rãi nghĩ về bản thân.
Trương Tiêu Vũ, 34 tuổi, người Tỉnh Long An, vẻ ngoài soái khí cùng cao 1m75 khiến lúc còn đi học hắn khá đào hoa. Sau khi học xong, Tiêu Vũ tham gia nghĩa vụ quân sự. Kết thúc 2 năm nghĩa vụ của mình, Tiêu Vũ quay về học Trung Cấp rồi tiện đà học đến Cao Đẳng . Đâu vào đấy xong xuôi, Tiêu Vũ trở về làm trong một công ty tầm trung, cũng là nơi cậu của hắn, Trương Vĩ, giám đốc chính cái công ty đó.
Do mâu thuẫn về tài sản do ông nội để lại trước khi lâm chung cách đây hai tháng cho Tiêu Vũ mà Trương Vĩ hết sức đỏ mắt nên mỗi ngày đi làm đều như một cực hình khi Tiêu Vũ phải đối mặt với những ngán chân từ chính cậu của mình. Và mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi hai ngày trước, chỉ vì nói chuyện với đồng nghiệp của mình, điều mà đôi khi Vũ vẫn làm, nhưng oái ăm thay cậu của hắn lại lấy lý do ấy để tống cổ cậu ra khỏi công ty. Dù cho mẹ cùng cha Vũ rất tức giận nhưng vẫn đành phải ngậm ngùi an ủi Vũ mà thôi.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc khi trong hai ngày này Vũ đi xin việc ở vài chỗ nhưng người ta đều không cho cậu sắc mặt tốt. Vũ loáng thoáng cảm thấy đây là việc Trương Vĩ làm nên không lấy làm lạ. Và rồi tối hôm qua, Tiêu Vũ quyết định cùng bạn gái đi Bình Dương để lập nghiệp với số vốn kha khá mà bản thân anh dành dùm được trong suốt khoảng thời gian qua. Thế nhưng khi anh đến nhà Huỳnh Vân thì đập vào mắt anh là cô gái ấy đang kề vai bạn thân mình mà đi.
Nghĩ nghĩ, Vũ cảm thấy mệt mỏi, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào chả biết.
Cùng lúc đó, bên ngoài bầu trời chợt bừng sáng trong một phần trăm nghìn giây. Nhanh đến nỗi những ai còn hoạt động giờ này không tài nào biết được. Và nơi Vũ nằm chỉ còn sót lại trọn bộ đồ của mình.