Một thương nhân thành công dù có khéo léo đưa đẩy lõi đời thế nào, sau lưng luôn có ngàn vạn kẻ địch. Và Trần Diệu Phàm cũng không phải ngoại lệ, quá khứ của ông sớm đã trở thành trò cười lúc trà dư tửu hậu của đám người trong thành phố, cho dù có rất ít người dám đối mặt nhắc tới chuyện cũ của ông.
“Dù cho ông ta có tiền đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là tên đàn ông bạc tình bạc nghĩa khốn nạn, bỏ vợ cưới tiểu tam vào cửa mà thôi. Bà nhìn xem, ngay cả đứa con gái ruột thịt cũng không thèm nhận ông ta nữa!” Rất nhiều người đều nói như vậy .
Hôn lễ hôm nay, tuy rằng mỗi người đều trưng ra bộ mặt vui vẻ tươi cười nói một câu chúc mừng, nhưng sau lưng họ luôn ngấm ngầm bàn luận lấy chuyện quá khứ của ông ra làm trò cười, dù sao Trần Diệu Phàm cũng sẽ không biết .
Nhưng vào giây phút này, khi Trần Hi vẻ mặt ngạc nhiên ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt Trần Lộ Dao nổi bật nhất trong hội trường thì đám người xung quanh lại bắt đầu bàn luận xôn xao.
“Đây là ai vậy? Hình như Trần Lộ Dao rất thân thiết với cô ta?”
“Nghe Trần Lộ Dao gọi cô là Hi Hi, chẳng lẽ cô ấy là con gái của Trần Diệu Phàm và vợ trước của ông ta?”
“Vớ vẩn, con bé Trần Hi kia không phải đang ở nước ngoài du học rồi mà? Sao lại thành kẻ tàn phế được?”
…
Khi mọi người bàn luận bát quái, họ thường sẽ không quan tâm những lời nói của mình có lọt vào tai người trong cuộc hay không, lòng hiếu kỳ và soi mói mãi như những sợi dây leo, một khi đã nảy mầm thì thề sẽ không bỏ qua nếu không đạt được mục đích.
Lúc Trần Hi xảy ra tai nạn giao thông, cô gần như đã được chẩn đoán sẽ không thể đứng lên được nữa, một tuần sau đó thì vội vàng được đưa ra nước ngoài.
Trần Diệu Phàm ngang dọc trên thương trường đã lâu giờ đây ngồi xổm trước giường bệnh kéo tay con gái, luôn miệng nói “Đều là lỗi của ba, ba xin lỗi con”, nhưng dù ông có ăn năn hối hận thế nào, chuyện cũng đã đến mức không thể bù đắp nổi nữa.
Hôm đưa tang mẹ, cô còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, sau khi tỉnh dậy lại không ngờ mọi chuyện trên thế giới này đã đảo ngược.
Mẹ chết, cô cũng trở thành kẻ tàn tật.
Trong một đêm thế giới của Trần Hi dường như sụp đổ, khát khao hạnh phúc đi qua chỉ còn lại hoa trong gương, trăng trong nước.
Cô đã khóc rất nhiều, cũng điên cuồng gào thét, nhưng với tấm thân rách nát này đây ngay cả việc chạm tay muốn đập vỡ tất cả đống đồ trong căn phòng này cũng không làm được, cuối cùng cô tuyệt vọng .
Nhìn người đàn ông nước mắt rơi đầy mặt, cô im lặng rất lâu, một tiếng ba ba cuối cũng cũng không thể nói thành lời.
Trước đây, ông đã từng cho cô một gia đình hạnh phúc yên ổn, dùng hai tay chống đỡ cho giấc mơ của cô, ông nói cô là tiểu công chúa của ông.
Mà nay, chính ông cũng là người phá tan giấc mơ đó.
Trần Hi nhắm chặt mắt, im lặng, không khóc cũng không gây chuyện .
Cô nói: “Đưa tôi ra nước ngoài, tôi không muốn ở lại đây nữa.”
Thay vì để đám bạn ngày xưa nhìn thấy cô người không ra người quỷ không ra quỷ, chi bằng tới một nơi không ai biết mình là ai.
Mười hai tuổi, bởi vì gia đình xảy ra chuyện mà cô đã sớm bắt đầu quá trình trưởng thành, một mình qua Mỹ.
Vì tất cả tin tức về cô đều đã bị phong tỏa, không ai biết Trần Hi đã thành người tàn phế .
Khi đó đám bạn học nghe tin cô đi học nước ngoài, ai ai cũng tỏ ra yêu thích ngưỡng mộ, “Người có tiền chính là như vậy đấy, cô ta thích vẽ tranh, ba cô sảng khoái cho cô đi nước ngoài học mỹ thuật.”
“Này, mày nói xem sau này cậu ấy trở về có phải đã là họa sĩ nổi tiếng rồi không?”
“Chuyện đó cũng có thể, dù sao nhà cậu ấy cũng có nhiều tiền như vây, nói không chừng đã tìm cho cô một người thầy là họa sĩ nổi tiếng bên đó, vậy không phải tiền đồ sau này của cậu ta rất sáng lạn đấy à ?”
“Mày nói xem sao tao lại không có người ba giàu có như thế chứ?”
“Cái này phải về hỏi mẹ mày ấy!”
…
Không ai biết sự thật đằng sau câu chuyện này, cũng không ai biết Trần Hi ra nước ngoài từ lúc nào .
Cô gái nhỏ mười hai tuổi, được bác sĩ chẩn đoán từ nay về sau cũng chỉ có thể trên xe lăn cả đời, tay cô không thể sử dụng lực mạnh, chân cũng không thể bước đi, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn thế giới này, mãi mãi đứng ngoài vòng tròn ngăn cách với những người xung quanh.
Mà giờ phút này, đám người ồn ào nói chuyện vang vọng âm thanh đến tai cô—— “Tàn phế”, “Khuyết tật”, “không thể tự lo cho bản thân”, còn có “Thật đáng thương” …
Bất chợt trong nháy mắt, Trần Lộ Dao đột nhiên xoay người sang, hướng về phía một vị khách đang ngồi gần đó lạnh lùng mắng: “Cô nói ai tàn phế?”
Cô gái kia sửng sốt, cắn cắn môi, cũng muốn nổi giận nhưng lại ngại mọi người xung quanh nên không dám mở miệng.
Cô ta mất hứng nói: “Tôi có nói gì đâu, Trần tiểu thư chắc cô nghe nhầm rồi .”
Trần Lộ Dao cười nhạo hai tiếng, nói chậm từng chữ: “Hi Hi là em gái tôi, hôm nay con bé đến tham gia hôn lễ của tôi, cùng giống tất cả mọi người đang ngồi đây vậy. Tuy rằng chân em ấy không tiện lắm, nhưng tôi hi vọng mọi người có thể tôn trọng con bé, cũng coi như nể mặt tôi và ba.”
Mặt Trần Hi bỗng trắng bạch.
Thì ra chân cô không tiện còn phải nhờ mặt mũi Trần Diệu Phàm và Trần Lộ Dao mới không bị người khác chế nhạo.
Cô ngồi ở nơi đó, cắn chặt môi dưới, cũng là vì ánh mắt soi mói, nóng rực của đám người xung quanh, cô không thể đánh mất lòng tự trọng của mình mà ngồi thẳng lưng nhìn đám người trước mặt.
“Trần Lộ Dao.” Cô khẽ giọng gọi cô gái tỏ vẻ chính nghĩa đang đứng chắn trước mặt mình, “Hôm nay là ngày vui của cô, tốt nhất cô nên tự biết giữ mồm miệng.”
“Hi Hi…” Trần Lộ Dao quay đầu lại, nhìn cô vẻ mặt giống như đang thương hại.
Sau đó từ trong đám người Trần Diệu Phàm bước tới.
Ông kéo Trần Lộ Dao tới sau lưng mình, ý bảo cô đừng nói nữa, sau đó tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống cầm lấy tay Trần Hi.
“Hi Hi.” Ông khẽ giọng gọi, mấp máy môi vài cái, cũng không biết nên nói gì với con gái, mấy phút sau, mới hỏi một câu, “Con… có khỏe không?”
Tay Trần Hi khẽ động nhưng cô lại không rút tay ra được.
Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt thờ ơ nhìn người đàn ông này, sau đó chậm nói một câu: “Có rất nhiều người đang nhìn, nơi này không phải chỗ để nói chuyện.”
Ánh mắt cô lướt qua Trần Diệu Phàm, dừng lại trên người cô dâu xinh đẹp kia, cô mỉm cười, “Huống hồ hôm nay là ngày trọng đại con gái ba kết hôn, nếu có việc gì ba cứ đi làm đi đừng quan tâm đến tôi.”
Ánh mắt tiếp tục tìm kiếm trong đám người, cô chớp mắt một cái hỏi: “Anh trai tôi đâu?”
Thái độ Trần Diệu Phàm lập tức trở nên có chút khẩn trương, ông nói: “Hi Hi, anh trai con… con nghe ba nói đã, thật ra chuyện này rất phức tạp —— “
Nhìn ông ta ấp a ấp úng như vậy, Trần Hi liền lập tức hiểu được chuyện này, ánh mắt bỗng nhiên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn Trần Diệu Phàm, “Anh trai tôi không tới?”
Trần Diệu Phàm khó xử nhìn cô, dường như muốn cầu xin nên cứ luôn miệng gọi: “Hi Hi…”
Trần Hi thật sự tức giận rồi.
Cô vốn chỉ còn lại oán hận với người đàn ông gọi là ba cô này, mà nay ông ta còn lừa cô chỉ vì để cô tới tham gia hỗn lễ của Trần Lộ Dao ?
Chỉ đứng cách nhau vài bước, cô lướt qua người đàn ông kia, chạm mắt với Trần Lộ Dao.
Người đứng sau nhìn cô với ánh mắt thỏa mãn, trong đôi mắt kia thậm chí còn mang theo nụ cười rất thản nhiên, giống như đang nói: “Thế nào, nhìn thấy tất cả của cô đã thuộc về tôi, có tức giận không?”
Trần Hi thu ánh mắt lại, quay đầu nói với người đứng sau: “Phùng Tử Cận, phiền anh đưa em ra ngoài, bữa cơm này không cần ăn nữa.”
Người đàn ông trẻ tuổi khóe môi hơi cong, giọng nói nhẹ nhàng mà dịu dàng đáp: “Được.”
Anh đẩy Trần Hi ra ngoài, vừa lúc chạm mặt với Trần thước đang vội vàng chạy tới ngoài hành lang.
Trần Thước vừa từ trong thang máy lao ra giờ phút này trên mặt tràn ngập tức giận, vừa nhìn thấy Trần Hi đang ngồi trên xe lăn thì bước chân anh chợt nặng hơn, gần như là đang từng bước từng bước đạp lên ván đinh sắc nhọn.
Ánh mắt từ gương mặt tái nhợt của Trần Hi, chuyển sang người vừa đuổi theo ra cửa là Trần Diệu Phàm, sau đó rồi đến Trần Lộ Dao mặc váy cưới màu trắng đang tựa người vào cửa.
Ba vẻ mặt ba biểu cảm khác nhau nhưng khiến tim anh đau nhói.
*
Nửa tiếng trước, Trần Thước vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, Dịch Tiểu Vũ cầm di động của anh đứng ngoài hành lang dưa cho anh, vừa đưa vừa nói: “Bác sĩ Trần, vừa rồi di động của anh kêu liên tục, không chừng có người đang tìm anh có việc gấp, cho nên tôi liền mang tới đợi anh ở đây .”
Anh tiện tay lấy di động qua, nhìn thông tin những cuộc gọi nhỡ vừa rồi, mười một cuộc, toàn bộ đều của cùng một người: Trần Lộ Dao.
Vì thế anh chợt nhớ, hôm nay là đám cưới của Trần Lộ Dao.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới anh?
Anh cầm điện thoại bỏ vào túi áo blouse trắng, đi chưa được hai bước, điện thoại trong túi lại bắt đầu rung.
Nếu không nhận chắc hẳn cô ta không chịu để yên, anh đành miễn cưỡng nhận điện thoại, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói hỗn lễ của cô tôi không tham gia, Trần tiểu thư, phiền cô đừng gọi điện cho tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát tố cáo cô tội quấy rối.”
Người ở đầu bên kia khẽ giọng cười, giọng nói vô cùng êm tai .
“Anh hai, nói chuyện với em cần gì phải khó nghe như vậy chứ?”
“Đối với người như cô, không cần phải nhiều lời.” Trần Thước không chút nể tình nói.
“Đối với người em gái như tôi đây, quả thật anh chưa từng nói câu nào lọt tai, không nể tình tôi cũng được thôi, dù sao hôm nay cũng có một người sẽ tham gia hôn lễ của tôi, tôi cũng muốn biết anh có nể mặt cô ấy không đây?” Trần Lộ Dao cười nói, giọng điệu rất chậm lại vững vàng, “Tục ngữ nói rất hay, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, em gái này anh không nể mặt cũng được, không biết Hi Hi thì sao, anh có nể mặt cô ấy không?”
Trần Thước chợt dừng chân, trong lòng có chút hồi hộp, “Cô có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ muốn gọi điện báo cho anh biết, Hi Hi lập tức sẽ đến tham gia hôn lễ của em. Nếu như ngay cả cô ấy anh cũng không muốn gặp, vậy cứ tiếp tục làm bác sĩ thoải mái tự do của anh đi, nhất định đừng tới nhé.”
Trần Lộ Dao ở đầu dây bên kia khẽ cười rồi cúp điện thoại.
Trần Thước vốn đã hẹn Dư Điền Điền cùng nhau ăn cơm trưa, nhưng lại có một cuộc điện thoại gọi tới bất ngờ, cuối cùng anh cũng bất chấp cuộc hẹn sắp tới, cầm điện thoại ném lại cho Dịch Tiểu Vũ, sau đó vội vàng chạy đi.
Anh không biết vì sao Hi Hi sẽ bỗng nhiên về nước, càng không biết trong lòng Trần Lộ Dao đang dự tính làm trò gì.
Trái tim đang ở trong lồng ngực bỗng đập liên hồi, vừa nghĩ tới Hi Hi ngồi xe lăn xuất hiện trước mắt mọi người, dòng máu trong người anh cũng muốn ngừng chảy.
Chuyện đó vốn là một bí mật .
Từ bé đến lớn Hi Hi vốn là cô gái rất kiêu ngạo, vì che dấu bí mật này, đã mười năm nay cô chưa từng về nước, vậy mà hôm nay cô lại dám đem bí mật này để lộ trước mắt bao người…
Nghĩ đến đây anh hoảng sợ không biết phải làm gì.
*
Dư Điền Điền vẫn ngồi trong cangteen đợi anh.
Chỗ ngồi gần cửa sở hứng ánh nắng mỗi ngày dường như đã trở thành chỗ ngồi dành riêng cho hai người, trưa nào bọn họ cũng ngồi đây ăn cơm.
Anh luôn thích gọi một chiếc chân gà nhỏ, khi cô vui vẻ hớn hở cướp của anh thì anh giả bộ tức giận nói: “Dư Điền Điền em là thổ phỉ, cường đạo đấy à!”
Cô nói như rất hợp lý: “Chỉ cướp của anh thôi, có ý kiến gì à?”
“Bây giờ cướp có vẻ không hợp lý lắm!”
“Vậy lúc nào cướp mới gọi là hợp lý?”
“Đương nhiên là danh chính ngôn thuận trở thành người của Trần gia, chân gà của anh sẽ là của em tất!”
Cô một mình ngồi đó, liên tục quay đầu dáo dác nhìn về phía cửa lớn, sau đó lại thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay.
Kỳ quái, sao giờ này anh còn chưa tới?
Đã quyết định thời gian gặp nhau là 11 giờ 40 phút, nhưng đồng hồ chỉ tới số tám rồi, anh còn chưa đến.
12 giờ.
12 giờ 30 phút.
12 giờ 40 phút.
Ban đầu, cô còn cho rằng Trần Thước đang bận làm phẫu thuật nên sẽ đến muộn một chút, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều lắm, càng về sau, khi cô chờ đến 12 giờ 40 phút, cangteen cũng gần đến giờ đóng cửa, lúc này cô mới lấy di động ra gọi điện cho Trần Thước.
Nhưng vẫn không có ai nhấc máy.
Một lần lại một lần, điện thoại vẫn ở trong trạng thái không có người nhận.
Cô mơ màng vội vàng tìm tới khoa ngoại ở tầng hai, đến cửa văn phòng của Trần Thước, liền nhìn thấy di động của anh đặt gọn gàng trên bàn còn người thì không thấy bóng dáng đâu.
Cô đi đến khu trực của y tá, hỏi Lục Tuệ Mẫn: “Cậu có thấy bác sĩ Trần không?”
Lục Tuệ Mẫn ngạc nhiên nói: “Hơn một tiếng trước bác sĩ Trần đã ra ngoài rồi! Không phải anh ấy đi tìm cậu à?”
Dư Điền Điền sửng sốt, “Hơn một tiếng trước đã ra ngoài rồi?”
“Đúng vậy, Dịch Tiểu Vũ còn nói chuyện với anh ấy nữa… Này, Dịch Tiểu Vũ đâu rồi nhỉ?” Lục Tuệ Mẫn nhìn xung quanh.
Có người vội nói: “Hình như ra ngoài ăn lẩu rồi.”
…
Dư Điền Điền đứng đó lại không biết phải đi đâu để tìm anh, anh đã ra ngoài hơn một tiếng rồi, ngay cả di động cũng không mang theo, cũng không nhắn cô đừng chờ anh ở cangteen nữa.
Trong lòng cô có chút lo lắng, bởi vì bác sĩ Trần chưa từng bỏ đi mà không nhắn cho cô một lời, cho dù là phải làm phẫu thuật, nhất định cũng sẽ nhắn tin cho cô nói cho cô biết trước cuộc phẫu thuật tầm bao lâu nữa sẽ kết thúc.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?
*
Hiện trường hôn lễ, cô dâu cùng ba cô dâu thân bỗng nhiên đồng loạt chạy khỏi lễ đường, đám người trong hội trường đều ồn ào bình luận.
Lụa trắng và hoa tươi trang trí khiến dãy hành lang lãng mạn giờ đây tràn ngập không khí giương cung bạt kiếm, hai đầu hành lang là hai phe Trần Thước và hai cha con Trần Lộ Dao, đứng ở giữa là Phùng Tử Cận đang đẩy xe cho Trần Hi.
Trần Thước bước từng bước lại gần Trần Hi, sau đó anh từ từ ngồi xổm xuống.
Mười năm .
Đã mười năm qua, đây là lần đầu tiên anh đối mặt trực diện với Trần Hi .
Trước đây anh cũng chỉ đứng từ xa nhìn cô, mà không dám đến gần không dám gọi cô, chỉ dám vụng trộm ngắm nhìn.
Ai ngờ hôm nay lại gặp nhau trong tình huống thế này.
Anh nhìn thấy mắt Trần Hi chợt đỏ lên nhưng lại không giấu được ý cười.
Cô khẽ giọng gọi: “Anh hai.”
Chỉ là một tiếng gọi vô cùng đơn giản, nhưng trong nháy mắt nó dường như đã hòa tan khối băng tồn tại trong lòng Trần Thước bấy lâu nay.
Anh nhìn tấm thảm che trên đùi em gái, lại nhìn thấy bên dưới tấm thảm lộ ra đôi chân gầy gò, trái tim từ từ như bị bóp nghẹt .
Sau đó mặt không biến sắc anh đứng dậy, đưa ánh mắt chuyển hướng về đôi cha con phía cuối hành lang kia, nói rõ từng câu từng từ: “Là mấy người gọi Hi Hi về ?”
“A Thước…” giờ phút này, Trần Diệu Phàm mới cảm thấy chân tay có chút luống cuống.
Khi Trần Lộ Dao nghĩ ra kế này, ông cũng đã từng do dự, ông lo Trần Thước sẽ tức giận sẽ làm những chuyện mất mặt, nhưng khi con gái miêu tả cảnh tượng cả gia đình gặp lại quá hạnh phúc, ông cũng không cưỡng nổi sự hấp dẫn đó, mạo hiểm sự dụng kế sách nguy hiểm này.
Trần Lộ Dao nói cho ông biết, chỉ cần ông gọi Hi Hi, nói cho cô biết chuyện xảy ra đã nhiều năm như vậy cũng nên có một cái kết chấm dứt, gia sản ông để lại cũng chỉ nhằm chia cho anh em họ, Hi Hi nhất định sẽ trở về.
Tất nhiên, với tính cách của Hi Hi cô nhất định sẽ không nhận tiền của ông, cho nên ông nói: “Không phải là vấn đề tiền, còn có tương lai của anh hai con. A Thước nó không thể làm một bác sĩ bình thường cả đời này được, sản nghiệp tương lai của ba đều phải giao cho anh hai con. Nếu như nó không chấp nhận, ba còn có thể giao cho ai đây?”
Trần Hi vẫn từ chối .
“Anh hai không nhận, là chuyện của anh hai, tôi không thể làm chủ được.”
Nhưng cuối cùng những lời nói của Trần Diệu Phàm lại làm cho cô không thể nói nổi lời cự tuyệt.
Ông nói: “Hi Hi, sức khỏe ba đã càng ngày càng yếu, mấy năm nay ba cũng không chắc về sức khỏe của mình. Tiền chỉ là thứ yếu, ba cũng biết các con không phải người ham vật chất, nhưng sản nghiệp nhà đất của Trần gia, trước giờ tất cả đều do mẹ con và ba cùng nhau dốc sức làm ra, những thứ đó đều là những thứ cuối cùng bà ấy để lại cho các con… Trở về đi, Hi Hi.”
Ông thở dài, trái tim như muốn rớt ra ngoài vì sự im lặng của con gái, đợi rồi lại đợi, cuối cùng sau một hồi dài im lặng cô cũng đáp lời ông.
Cô nói: “Anh hai tôi cũng tới?”
Ông kiên định gật đầu ngoài miệng đáp “Sẽ đến.” nhưng trong lòng lại lo sợ bất an.
“Tôi biết rồi.” Trần Hi cúp điện thoại, nhìn những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ mà thất thần hồi lâu, sau đó cô mới quay nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đọc sách trên sofa, “Em muốn về nước.”
Tất cả mọi chuyện được quyết định chỉ trong vòng một tíc tắc.
Cô chưa từng nghi ngờ ông, có lẽ là trong tiềm thức bao nhiêu năm qua, đối với người đó dù cô có oán hận nhưng trong lòng vẫn coi ông là ba mình.
Sau đó cô cứ về nước như thế nhưng đón chờ cô lại là một âm mưu đã được sắp xếp tỉ mỉ.
Mà Trần Diệu Phàm cũng tuyệt đối không ngờ, giấc mơ một nhà đoàn viên đã thành sự thật trong chớp mắt. Đúng vậy, mười năm nay chưa hôm nào ông không mơ cảnh con cái sẽ quay trở lại bên cạnh mình, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, khi ông ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt tức giận của con trai cả.
Trần Thước đứng lên nhìn ông, dùng ánh mắt lạnh như băng giọng nói sắc như dao chất vấn ông: “Trần Diệu Phàm, rốt cuộc ông muốn gì?”