Tại một trường cấp 3, giữa sân cỏ có đám học sinh đang chạy vòng quanh. Rồi từng người từng người bắt đầu dừng lại rồi núp vào gốc cây gần đó ngồi nghỉ. Duy chỉ có một người, mặc dù gương mặt đã ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn tiếp tục chạy, người này chính là Long.
Đã hơn hai năm trôi qua kể từ ngày hôm đó, nay Long đã là học sinh lớp 11. Long chạy không nhanh, cứ từ từ hết vòng này đến vòng khác. Dáng người cao lớn cộng thêm hành động kỳ lạ cũng thu hút ánh mắt của học sinh lớp khác đang cùng tiết thể dục.
"Chị ơi? Anh kia trong đội điền kinh hay bị phạt mà cứ chạy như thế vậy?"
Một em gái xinh xắn, là học sinh lớp 10 mạnh dặn hỏi một bạn học của Long.
"Đội điền kinh gì đâu? chắc chỉ có thần kinh thích thể hiện thì có!"
"Vân Anh à? bà nói thế không sợ Lan buồn à?"
Một người bạn cùng lớp khác nhìn Vân Anh nói, xong quay sang nhìn một bạn nữ bên cạnh cười.
"Bà nói gì chứ? Long thì liên quan gì đến mình đâu?"
Đến tận khi tiếng trống ra chơi vang lên học sinh mới tập trung đi về lớp, Long lúc này cũng ngừng chạy. Nhìn phía trước có một bóng người đang chờ đợi mình Long chỉ biết cười khổ đi tới.
"Nè! uống đi"
Bạn nữ này chính là Lan, cầm trong tay chai nước lọc nhẹ nhàng đi cho Long mà nói. Có lẽ từ chối mãi cũng không được, Long tự nhiên cầm lên tu một mạch đến hết.
"Cảm ơn cậu."
Long cầm chai nước đi đến một thùng rác gần đó rồi mới tiếp tục trở về lớp, phía bên cạnh là Lan đang chậm rãi bước theo.
"Nước không phải miễn phí đâu nhé! Tý trở mình về đi."
Long dừng lại quay sang nhìn Lan chăm chú, đến lúc cô ửng đỏ cả mặt cậu mới nói.
"Xe cậu cũng hay hỏng thật nhỉ?"
Lan càng đỏ hơn, mấy bạn nữ đi bên cạnh thấy việc của hai người lại bắt đầu công việc bà tám.
"Ui xe lại hỏng, lại phải nhờ bạn Long trở về à!"
Biết các bạn khác đang đùa mình, Lan vội vàng bước nhanh đi không nói lời nào.
Nhìn theo bóng người đáng yêu bước đi, Long chỉ cảm thấy bồi hồi. Cậu cũng đoán được một phần nhưng cậu còn cảm thấy phân vân, vì trong người cậu bây giờ chỉ có một mục đích.
Sau tiết thể dục chính là tiết Hóa học, cả lớp đang bàn luận xôi nổi khi cô giáo giao bài tập trên bảng. Long ngồi ở bàn cuối mà ngay phía trên cậu chính là Lan.
"Như này nè"
Long đưa một quyển vở cho Lan.
"Thanks nhé"
Cũng như là thói quen được Long chỉ bài, Lan nhận quyển vở không chút đắn đo. Ngồi cùng bàn của Long là một bạn nam đeo kính, vóc người so với Long như một trời một vực, hai người được xếp chung bàn cứ như là trò đùa của thầy giáo. Bạn cùng bàn tên là Chiến, Chiến dùng một ngón tay đẩy cặp mắt kính rồi nói.
"Sao ông học giỏi thế mà không giơ tay phát biểu ấy?"
Long chỉ mỉm cười nói.
"Điểm số quan trọng gì đâu? Mình đang định đi du học Trung Quốc rồi!"
Hóa ra Lan nghe thấy việc của Long nên vẫn đang lén lút nghe lẫy giờ, thấy Long nói vậy liền quay lại.
"Cậu đi trung quốc làm gì?"
Long vừa định mở mồm thì giọng của cô giáo vang lên.
"Lan, Long, Chiến. Tôi biết các em đang trao đổi bài nhưng mà bài của tôi kết quả không phải ở Trung quốc đâu nhé!"
Không biết có phải do không khí học tập căng thẳng nên mọi câu đùa của thầy cô đều hài hước gấp nhiều lần hay không, chỉ thấy cả lớp vang lên tiếng cười ồ ạt.
"Thế ai biết giải bài này hay chưa?"
"Thưa cô bạn L"
Chiến chưa dứt lời đã thấy đau ở bắp đùi, hóa ra là Long đã véo cậu một cái.
"Bạn nào? bạn Long hả? Thế bạn Long nên làm thử bài này xem nào."
"Dạ thưa cô em chưa biết cách làm ạ!"
Long hai tay chống vào mặt bàn thẹn thùng nói.
"Để em làm cho ạ!"
Một bạn khác xung phong lên bảng.
Cứ thế mấy tiết học trôi qua, giờ về cũng đã đến.
Đám học sinh tụm thành bầy đi với nhau, có bầy cùng nhau đi net, có đám thì cùng nhau ra hàng xiên trước cổng trường. Cả lũ đều cười nói vui vẻ, duy chỉ có Long một mình xách balo đi lặng lẽ đi đến nhà để xe. Mặc dù đã dắt xe đến cổng trường nhưng Long cũng chưa nổ máy mà đi, có bạn nữ đến hỏi.
"Anh đợi ai hả?"
"À ừ, anh đợi bạn ấy mà."
"Mà anh tên Long lớp 11B đúng không? Face của anh là gì thế?"
Long tiếp tục trả lời.
"Anh cũng không chơi face mấy."
Dứt lời một bóng người chạy tới, Lan lúc này sách theo balo thở hổn hển.
"Cậu đợi tớ thật à?"
Bạn nữ kia thấy Lan tới, như hiểu được gì đó mà quay người rời đi.
"Sao làm gì mà lâu thế?"
Long nhìn Lan sắc mặt không tốt nên hỏi thăm vài câu.
"À không có gì đâu"
Nhà của Lan và Long cũng gọi là cùng đường, cả hai đi chung khoảng vài km rồi mới mỗi người một lối, nhưng làm con trai nên Long vẫn thường trở Lan đến tận nhà. Trong lúc cả hai đang đi, chỉ thấy cánh tay của Lan đang bám vào yên xe bỗng chuyển qua ôm vào eo của Long.
Long lúc này cũng cảm thấy người có chút nóng lên, tiếp theo đó Long cảm thấy cả người của Lan cũng bắt đầu tựa vào lưng cậu.
"Nay có tiết thể dục nên áo mình hôi lắm, đoạn này cũng có sóc hay mình đi nhanh đâu cậu."
Lan nghe vậy mới hơi buông lỏng tay ra.
"Cậu chở mình về mấy lần rồi, cũng thấy nhà mình rồi mà mình chưa thấy nhà cậu đâu á."
Giọng Lan nhẹ nhang vang lên, sắc mặt Long có chút biến đổi nhưng vẫn không nói gì.
"Hay mai được nghỉ mình đến nhà cậu chơi nhé?"
"Sao thế? Không được à?"
Lan chợt nhớ lại cách đây vài tháng, cô là một học sinh chuyển trường mới tới nơi này. Mặc dù do bản tính hòa đồng và xinh xắn nên việc hòa nhập của cô rất nhanh nhưng cô lại ấn tượng nhất đến một người, một người bề ngoài lạnh lùng, trong lớp không nói chuyện với ai ngoài bạn cùng bàn nhưng lại luôn giúp đỡ lúc cô nhờ. Ngày hôm đó Lan không có xe để về, cả trường chỉ còn dao dác vài người, cô thấy một bóng người cao đang ngồi trên xe máy mà chưa có đi, mặc dù biết người này không chơi với ai nhưng lại là người cùng lớp duy nhất ở đó nên cô mới đành nhờ vả. Ai ngờ Long không nói tiếng nào cứ thể trở cô đi, sau đó do ngồi gần nên Lan cũng thi thoảng có việc để nhờ vả rồi nhờ Long chỉ bài.
Lúc nãy cô ôm Long chính là để cảm nhận sự ấm áp của cậu.
"Mình cũng không muốn về nhà mấy."
"Thế mình đến xem nhà cậu ở đâu được không? bạn cùng lớp cũng mấy tháng rồi mà?"
"Ừm được rồi"
Đến một ngã rẽ, Long nhẹ nhàng cua xe đi đến một cổng làng nọ. Hai người cứ thế đi một mạch đến nhà của cậu.
Người cùng làng hai bên thấy hai người liền lập tức nhận ra Long, một thằng bé chạc 5 tuổi mới chỉ vào hướng của Long nói.
"Cái anh dở hơi kìa."
Bà cụ bên cạnh gạt tay thằng bé xuống, bắt chuyện với mẹ thằng bé đó.
"Thằng Long nhà cũng khổ, bà nó mới mất năm ngoái chắc. Bố mẹ với em thì... haizz"
Bà mẹ đứa bé bên cạnh nói.
"Không biết bao giờ công an mới bắt được lũ xúc vật đó nhỉ?"
"Bắt được cũng muộn rồi chứ! chắc là bị bán sang trung quốc rồi."
Căn nhà của Long nằm trong hẻm nhỏ, xung quanh là bao trùm bởi cây cối nên từ xa chỉ thấy một cái mái đỏ vươn lên.
"Nhà mình kia kìa"
Long vươn tay chỉ, cậu dừng xe cách nhà 50-60m nên Lan cũng hiểu ý mà không đòi hỏi gì thêm. Sau khi trở Lan về nhà của cô ấy, Long cũng về nhà của mình. Chỉ thấy sân vườn rộng lớn nhưng không có trồng rau hay nuôi gà mà lại có từng cái thùng sắt nhỏ, có hai con chó lớn lạ thường nằm trước cửa nhà. Cây cối thì được trồng sát tường không cho bên ngoài nhìn vào trong dễ dàng, cổng thì được Long dán bao xi măng che cách lỗ hổng.
Long mở cửa ra, tới tủ lạnh rút ra hai tảng thịt lớn vẫn còn tươi ném cho hai con chó sau đó ngồi ở cái ghế tựa bên cạnh cửa. Trên tay Long cầm một quyển nhật ký có khóa cẩn thận.
"Gừ gừ"
Bỗng hai con chó ngửa mặt lên nhìn về một phía, Long thấy vậy cũng nhìn theo nhưng chỉ cười ra hiệu một cái.
Hai chú chó như hiểu được ra hiệu mà lao đi.
"Gào"
Long chỉ mỉm cười một cách quỷ dị ngồi đó.
"chạy chạy đi"
Một giọng nói non nít vang lên, một đám học sinh tầm cầm hai liều mạng mà chạy, phía sau có hai con chó còn to hơn người bọn nó đang đuổi.
Chẳng mấy chốc hai chú chó chạy về với Long.
"Tốt, không có cắn ai là được."
Long bước vào trong nhà, cậu lấy từ trong quyển sách ra một cái chìa khóa. Hóa ra trong nhà có một căn phòng đang bị khóa kín lại. Mở ra bên trong chính là vô số nọ thuốc hóa học, một số đồ dùng điện tử bị tháo dỡ và vài con chuột đang được giam trong lồng kính.