Chương 19: Chuyện Bát Quái Hằng Ngày Tại Khách Sạn Hoàng Gia - Chương 19

Ngay sau đó thì Williamson vì mình đi xin lỗi còn chính mình thì chưa kịp làm gì. Arthur do dự nghĩ xem có nên nhân cơ hội này tới mở lời chủ động tạ lỗi hay không thì cậu lính liên lạc trẻ tuổi đã lên trước.

“Thưa Chỉ huy, có tin tốt!” Cậu nhóc kích động không thôi, “Công chúa điện hạ…. Công chúa điện hạ nàng…”

Cậu ta vì quá kích động mà ăn nói lộn xộn, Moore rót cho cậu tách trà rồi nhẹ giọng xoa dịu hai câu. Cậu liên lạc hít một hơi lấy lại bình tĩnh.

“Công chúa điện hạ đang chờ mọi người dưới phòng khách ạ.” Cậu nhóc run run giọng, “Nàng còn dẫn theo đức vua chạy tới đây.”

Tất cả đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, Moore không kìm được mà hỏi lại: “Công chúa điện hạ đang ở phòng khách?”

Vương tử đi trước một bước, kéo cửa vọt ra ngoài.

Dù sao thì đấy cũng là cha và chị gái bị nhốt trong nhiều ngày không có tin tức, vương tử nhìn dửng dưng nhưng thực ra trong lòng vẫn rất lo lắng.

Williamson quay đầu nhìn Arthur, Moore tỏ ý muốn đi cùng Arthur. Williamson thấy vậy thì xin phép nối gót vương tử đi trước, cậu liên lạc cũng xin phép ra ngoài. Moore nhẹ giọng hỏi: “Arthur… Anh cảm thấy thế nào rồi?”

Arthur lắc lắc đầu: “Đi trước đã rồi nói sau.”

Cơ thể hắn mới trọng thương bước chân nặng nề, Moore miễn cưỡng gồng mình nâng Arthur ra ngoài, xa xa đã nghe thấy tiếng vương tử vui vẻ líu ríu.

Bọn họ đi vào thì thấy đức vua ngồi trên ghế tựa mềm, trên người ngài là quần áo của người hầu, sắc mặt tiểu tụy mỏi mệt. Công chúa bên ngoài mặc chiến bào, tư thế hiên ngang nắm bội kiếm giắt bên hông nhưng tóc tai rối bời, trên mặt còn có vết máu khô, dáng vẻ chật vật.

Williamson quỳ xuống hành lễ, Arthur chưa kịp cúi xuống thì đức vua đã đứng lên.

Đức vua và công chúa trên đường chạy trốn đã nghe được chiến báo đồ long từ Bạch Tường Vi, Arthur trở thành anh hùng của vương quốc. Công tước Sarah phản loạn, có không ít người đầu quân thần phục hắn, đức vua lại càng cảm kích Arthur trung thành, càng cảm kích hắn đứng lên quên mình đánh bại phản quân.

Sau đấy mọi người mới biết ngay đêm phản loạn thì quân nổi dậy đã tràn vào vương cung, đức vua và công chúa được thủ vệ yểm trợ chui đường hầm bí mật dưới đế đô thoát đi.

Địa đạo nối ra bìa rừng ven đế đô, rất nhanh thủ hạ của Công tước Sarah đã phát hiện hai người bỏ trốn. Kỵ sĩ trong cung hi sinh gần hết để đức vua và công chúa có thể chạy thoát.

Bọn họ một mạch chạy đi, trên đường đều nghe thấy tin tức xấu. Hai người biết Công tước trở thành đồng minh với ác ma, Giáo hội ở đế đô đã đuổi đi đóng cửa. Kẻ thất tín bội nghĩa cứ như thế bước lên ngai vàng, nản lòng thoái chí cho tới khi nghe tin… Arthur một mình giết chết hắc long.

Bề tôi trung thành ở xa càng thêm đáng quý, đức vua cảm kích Arthur cố gắng trấn thủ. Arthur khi xác định được đức vua và công chúa hiện đã an toàn càng minh bạch – đã tới thời khắc phản kích rồi.

Đại quân không hề có dấu hiệu do dự, biết được đức vua còn sống thì nhiều quý tộc đã hưởng ứng chiêu binh gia nhập phe vương quốc, phản quân dần xuống dốc mà không biết ác ma đã biến đi đâu.

Người hi sinh vô số, cuối cùng bọn họ cũng an toàn quay về đế đô.

Khung cảnh phồn hoa ngày xưa nay đã không còn, Arthur đứng lên chỉ huy một đường không gặp trắc trở, thuận lợi dẹp loạn.

Đối phương như nỏ mạnh hết đà, không còn sức phản kháng.

Đức vua một lần nữa quay lại ngai vàng, Công tước trở thành tù nhân, Nordern phe phản quân cũng bị bắt, cuộc đảo chính thất bại.

Theo pháp luật Công tước Sarah khơi mào chiến tranh, nuôi âm mưu lật đổ phải chịu hình phạt thị chúng, Công tước dù là đại quý tộc thì cũng phải bị xử trảm mới xứng, mà Thẩm phán lại chỉ ra Công tước cấu kết với ác ma hẳn phải bị hỏa thiêu, tranh luận mấy phen khó mà định đoạt.

Giáo hoàng sau khi bị nhốt thì sợ hãi, hiện tại gió êm biển lặng thì đứng lên nhắc nhở sự uy hiếp của ác ma có ở mọi nơi, Công tước bị ác ma xúi giục, cấm thuật mới là căn nguyên của tội ác.

Arthur được phong thưởng, đế đô tổ chức yến tiệc. Moore theo đại quân tới đế đô không có gì làm thì nhân tiện dành hai ngày đi thăm vài người bạn cũ, tới ngày yến tiệc mới biết mình cũng ở trong danh sách khách mời.

Anh vẫn không thể tưởng tượng lúc mình bị bắt vì sử dụng cấm thuật lại phải dùng cơm với Giáo hoàng và Thẩm phán kiên quyết bài trừ cấm thuật sẽ ra sao…

Thật sự rất đáng sợ.

Nhưng nhìn Thẩm phán tức đến trừng mắt thở phì phì râu bay tứ tung, anh càng phải đi!

Thời gian gấp gáp, anh yêu cầu một bộ lễ phục phù hợp, tìm hiểu danh sách khách khứa, tìm một người phụ nữ đồng hành… Anh chẳng kịp tìm ai nữa rồi, huống chi cũng chẳng có ai thích hợp để lựa chọn.

Bận rộn tới buổi chiều đã sắp tới giờ khai tiệc, Moore vội vàng muốn ra cửa từ tầng 2 nhìn xuống thấy một chiếc xe ngựa, Chỉ huy vẫn mặc trang phục của kỵ sĩ ở dưới thăm hỏi anh.

Moore đi xuống nhìn Arthur, hỏi: “Người phụ nữ đồng hành với anh đâu rồi?”

Arthur ngữ điệu bình bình: “Không có.”

Thân là đồ long giả, hẳn lẽ là nhân vật chính của yến tiệc lại chọn làm phụ trách thủ vệ ở vương cung, Arthur lo đám tàn dư phản đồ sẽ tới quấy rối, thời điểm này thủ vệ lại có vai trò càng quan trọng.

Hắn lại càng không khống chế nổi bản thân mình, xuất hiện ở nơi này để có cơ hội cùng Moore sánh bước vào yến tiệc.

Mà Moore cũng không có chút hoài nghi nào.

Moore từ chối ngồi xe, nhờ người dẫn một con ngựa tới. Anh cưỡi ngựa đi song song với Arthur.

“Cuối cùng cũng kết thúc.” Moore nhìn ánh đèn đường chốn đế đô, đám người xung quanh vui vẻ nhảy múa làm anh không khỏi cảm khái, “Khi ấy tôi đã từng nghĩ, có khi nào chúng ta sẽ thất bại.”

Arthur im lặng không nói gì.

Moore thấy trưởng quan im ỉm từ đầu tới cuối, nhíu mày quay sang nhẹ giọng dò hỏi: “Anh có vẻ không vui?”

Arthur vẻ mặt vạn năm như một đáp lời: “Tôi không có.”

“Anh lo lắng cái gì?” Moore hỏi, “Anh có thể nói cho tôi mà.”

“Không phải bây giờ.” Arthur đáp, “Vài ngày nữa, ít nhất cũng phải vài ngày nữa.”

Moore không hỏi tiếp.

Moore chưa từng để ý tới ánh mắt bi thương của Arthur khi nhìn mình, cũng chưa từng để ý tới tiếng thở dài giữa tiếng nhạc vui tươi.

Hắn biết trước tương lai của mình.

Biết trước thời khắc phán xét rồi cũng tới…

(TBC)