Editor: Nguyệt
Ôn Tĩnh Hàn nói: “Cậu nghi ngờ Tần Tiếu? Chẳng phải Lục Vân Dương đã phân tích rằng tính cách cậu ta không phù hợp với hung thủ sao?”
Quan Cẩm hừ lạnh: “Anh tin anh ta gớm nhỉ. Anh ta cũng là người thường, cũng có lúc đầu óc bị chập mạch.”
“Tôi ngửi thấy mùi giận dỗi ở đây nha.” – Ôn Tĩnh Hàn cười nói – “Vậy các cậu có ý kiến gì nói thử xem?”
Đinh Đinh nắm chặt tay: “Bọn em thấy đã đến lúc phát huy vai trò của giáo sư Lục. Muốn hiểu càng nhiều về đặc điểm tính cách của những người này cần phải đào sâu nghiên cứu hoàn cảnh sinh sống và trưởng thành của họ.”
“Xem ra tìm đến Vân Dương là một lựa chọn đúng đắn, tất cả mọi người đều chuyên nghiệp hẳn lên, có điều vẫn còn thiếu một chút. Tôi sớm đã bảo Cố Tương đi thăm dò rồi, nhưng do còn vụ án khác nữa nên tiến độ không được nhanh cho lắm.”
“Em về giúp anh ấy nhé?” – Lâm Bạch xung phong.
“Không cần thiết. Bây giờ tôi cảm thấy mọi người tiếp cận bọn họ vẫn khai thác được không ít manh mối, cứ tiếp tục cố gắng đi.”
…
Lục Vân Dương ngạc nhiên nhìn Quan Cẩm mở cửa đi vào: “Tôi còn tưởng em không dám về nữa.”
“Hừ, trò khích tướng đó cũ rồi. Tôi cũng chẳng nợ nần gì anh, làm sao mà không dám về.” Quan Cẩm không để ý đến anh, đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo.
Lục Vân Dương tiếp tục chia thức ăn.
Quan Cẩm thay đồ xong đi ra, nhìn lượng thức ăn không phải chỉ dành cho một người, nhướn mày: “Anh đúng là thầy bói, tính ra được hôm nay tôi về ăn cơm cơ đấy.”
Lục Vân Dương dịu dàng nói: “Tôi làm gì có bản lĩnh đó. Hai ngày nay hôm nào tôi cũng làm nhiều như vậy, em về lúc nào cũng có đồ ăn.”
… Quan Cẩm đầu hàng.
“Đúng rồi, Đinh Đinh bảo với tôi là chiều thứ bảy này Đường Tử Du sẽ đến đường Trung Sơn mua sách. Anh đi sớm hơn một chút, giả vờ như vô tình gặp gỡ, tâm sự với cô ấy.”
Lục Vân Dương cười: “Cách này cũ nhỉ.”
“Anh có sáng kiến gì thì đưa ra đi.”
“Ví dụ như tìm ai đó giả làm cướp, tôi hóa thân thành anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Tôi bảo anh đi lấy chứng cứ, không phải đi làm quen. Với lại, cách đó còn cẩu huyết hơn.”
…
Đường Tử Du bần thần đứng trước giá sách, tay ôm một quyển sách rất dày, đắn đo hồi lâu dường như muốn bỏ.
“Xin lỗi, cho tôi nhờ chút, tôi muốn lấy một quyển sách bên đó.”
Đường Tử Du vội vàng lùi lại, ngẩng dầu lên nhìn: “Xin lỗi … thầy Lục!”
Lục Vân Dương quay đầu nhìn cô, cười hỏi: “Em là sinh viên Nam Hoa?”
Đường Tử Du gật mạnh đầu: “Không ngờ lại gặp thầy ở đây. Thầy hay đến đây mua sách ạ?”
“Tình cờ thôi. Quyển em đang cầm là ‘Tâm lý học và đời sống’ phải không. Đây là sách kinh điển về tâm lý học đấy, em có hứng thú với môn này à?”
“Dạ …” – Đường Tử Du ngập ngừng – “Vâng, em đến nghe buổi tọa đàm của thầy, cảm thấy rất xúc động.”
“Ha hả, có thể khiến một học viên cảm thấy hứng thú với môn này như thế là thành công lớn của tôi.”
Đường Tử Du nhìn nụ cười của Lục Vân Dương, ngượng ngùng cúi đầu: “Là em may mắn mới đúng.”
“Lần trước có rất nhiều sinh viên có vấn đề muốn hỏi tôi, tiếc là tôi không có thời gian, mong là không làm mọi người thất vọng.” Lục Vân Dương ra chiều tiếc nuối.
“Vâng, em cũng có chuyện muốn hỏi, nhưng mà đông quá.” Đường Tử Du lè lưỡi.
“Thế à? Vậy bây giờ bắt gặp tôi rồi em phải nắm chắc cơ hội đấy.”
Đường Tử Du nhìn sang phía khác: “Thật ra cũng không có gì đâu ạ, đều giải quyết xong cả rồi.”
“Vậy là tốt rồi. Tôi qua bên kia ngồi một lát, nếu em cảm thấy khó khăn trong việc chọn sách thì tôi rất vui lòng được giúp đỡ.” Lục Vân Dương đi trước đến khu đọc sách.
“Anh ngốc à, hỏi thêm vài câu nữa là cô ta nói rồi!” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Quan Cẩm.
“Tiểu Cẩm, em còn chưa tin tôi sao? Chỉ là một cô bé mới bước chân vào đời thôi, tôi không nhìn nhầm đâu.”
“Cuồng tự đại.”
Quả nhiên, Lục Vân Dương ngồi chưa được bao lâu thì Đường Tử Du đi tới: “Thưa thầy, em có một chuyện muốn hỏi thầy.”
“Rất vui lòng được cống hiến sức lực.”
“Thầy có biết vì sao thái độ của một người lại đột nhiên thay đổi hoặc là có biểu hiện khác hẳn trước đây không?”
“Tốt lên hay xấu đi?”
“Không phải là vấn đề tốt xấu, mà là cách thức biểu hiện khác hoàn toàn … em không biết phải diễn đạt thế nào nữa.”
“Có hai nguyên nhân. Một là người này gặp phải chuyện gì đó, sinh ra sự thay đổi về mặt cảm xúc nên mới hành động lạ thường. Hai là anh ta cho rằng em làm điều gì đó khiến anh ta bị sốc, đột nhiên có cái nhìn khác về em.”
Đường Tử Du gật đầu như có điều suy nghĩ: “Chắc không phải vấn đề ở em … chẳng lẽ là chính cậu ta?”
“Nếu có thể hiểu kỹ càng hơn một chút sẽ có lợi cho việc phân tích của tôi.”
“Không cần đâu ạ.” Đường Tử Du đột nhiên cao giọng. “Chỉ là việc nhỏ giữa bạn bè với nhau thôi ạ. Cảm ơn thầy đã giải đáp thắc mắc của em. Em không làm phiền thầy nữa, xin phép em đi trước. Tạm biệt thầy!”
Lục Vân Dương nhìn bóng Đường Tử Du rời đi, mắt hơi nheo lại.
“Chỉ thế thôi?” – Quan Cẩm tức run người – “Là ai nói tôi không nhìn nhầm một con bé mới vào đời hử?”
“Đường Tử Du là người cố chấp và rất cẩn thận, nếu cô ấy không muốn nói thì có hỏi cũng không được gì đâu, không khéo lại làm cô ấy chùn bước. Nhưng, tôi biết vấn đề mà Tử Du định hỏi chắc chắn không phải vấn đề nhỏ, hơn nữa còn khiến cô ấy hoang mang, thậm chí lo sợ.”
“Cô ta ám chỉ ai? Một thành viên trong câu lạc bộ hay một người nào đó mình quen biết?”
“Cái này thì không biết được.”
“Vô dụng.”
“Này này, đừng dùng tiêu chuẩn của cảnh sát để đánh giá tôi nghiêm khắc như thế chứ.”
…
Đường Tử Du tâm sự nặng nề đẩy cửa ký túc xá, Khương Nam và Đinh Đinh ra ngoài, trong phòng chỉ có Lục Mẫn Mẫn đang ngồi đọc thư.
Đường Tử Du chào một câu rồi ngồi vào bàn của mình, bắt đầu đọc cuốn sách mới mua.
“A!” Một tiếng kêu sợ hãi vang lên làm Đường Tử Du giật nảy mình.
“Mẫn Mẫn, cậu đừng dọa mình chứ.”
“Tiểu Du …” Giọng Lục Mẫn Mẫn run run hoảng sợ. Cô chỉ vào bức thư bị ném xuống đất: “Cậu nhìn cái này xem, là thư đe dọa …”
Đường Tử Du cả kinh, vội nhặt lá thư lên nhìn, đọc xong mặt lập tức biến sắc.
“Bọn tớ về rồi đây!” Cửa bị mở toang ra, Đinh Đinh và Khương Nam cầm theo rất nhiều thức ăn chạy vào phòng. “Mệt chết đi được.”
Đường Tử Du vội vàng giấu bức thư ra sau lưng: “Sao mua nhiều đồ ăn thế?”
“Ừ, cuối tuần rồi, mọi người cùng nhau vui vẻ một bữa ” Khương Nam đặt đồ ăn trên bàn, lấy từng thứ ra một.
Đinh Đinh nhạy bén cảm nhận được bầu không khí trong phòng có gì đó là lạ, nhìn Lục Mẫn Mẫn, sắc mặt khác thường, Đường Tử Du thì vẫn ra vẻ bình tĩnh.
“Tiểu Du, có món gà rán cậu thích nhất này. Ta da!” Đinh Đinh lấy một cái túi ra giơ lên trước mặt Đường Tử Du.
“Thế à, tốt quá, ha ha …” – Đường Tử Du xoay người – “Tớ đi rửa tay.”
“Lại đây nào, ăn cơm thôi!”
Các cô gái tụ tập lại với nhau, khí thế bừng bừng đánh chén một bữa thơm ngon, bầu không khí rất hòa hợp.
Đinh Đinh nhìn trộm ngăn bàn nọ, Đường Tử Du vừa nhét cái gì đó vào trong đấy.
…
Lý Cường vừa trở lại ký túc xá thì ủy viên ban sinh hoạt bước vào: “Lý Cường, thư gửi cho phòng cậu này. À, có thư của cậu đấy.”
Lý Cường cau mày đi ra nhận thư, thấy trong đó có một phong đề tên mình, mục người gửi ghi là ‘bạn cũ’.
Chẳng biết ai cổ hủ thế này nữa, thời buổi nào rồi còn viết thư. Lý Cường cười nhạo mở thư ra, bên trong là một trang giấy được in chữ lên. Số lượng từ không nhiều lắm, Lý Cường nhìn lướt qua, mặt dần dần xám ngoét.
Cậu ta đứng dậy đi lòng vòng trong ký túc, rồi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng cầm bức thư lên xé vụn, ném vào bồn cầu, xả nước cho trôi đi. Sau đó, cậu ta ngồi một mình trên ghế, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt, như đang cố giãy giụa để thoát khỏi sự dằn vặt đau đớn.
Đêm khuya yên tĩnh, ký túc xá tối đen như mực.
Đinh Đinh kiểm tra lại một lần xem mọi người đã ngủ say chưa, rồi mới nhẹ nhàng bò xuống giường, mò mẫm đi đến cái bàn của Đường Tử Du. Quả nhiên, vẫn còn ở đó.
Đinh Đinh cầm lấy nó, nhẹ nhàng mở cửa đi ra hành lang, nương theo ánh đèn mở thư ra đọc.
Bên trên viết:
Chào bạn cũ, mặc dù bí mật của các cậu đã bị phơi bày rồi, nhưng chắc các cậu không hy vọng rằng thầy cô và bạn bè biết chuyện này đâu nhỉ? Nghĩ mà xem, nếu một ngày nào đó họ nghe được đoạn băng ghi âm mấy người bàn nhau gài bẫy để lừa người khác rồi cuối cùng xảy ra án mạng, khi ấy mọi chuyện sẽ thế nào? Tội phạm giết người, suy đồi đạo đức, điên rồ?
No no, đừng lo lắng, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi. 11h tối mai hãy đến khu Tây tầng hai tòa nhà thực nghiệm, có lẽ cậu sẽ lấy lại được thứ mình muốn đấy.
Đinh Đinh lạnh người, nhanh chóng lấy di động ra chụp lại bức thư rồi trở về phòng, đặt nó vào chỗ cũ, sau đó trèo lên giường.
Thư này gửi cho ai? Đường Tử Du? Hay Lục Mẫn Mẫn? Hay là cả hai?
Sáng sớm chủ nhật, Đinh Đinh thức dậy, ngạc nhiên hỏi Lục Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn, sao hôm nay cậu dậy sớm thế?”
“À, tớ không ngủ được.” Trông Lục Mẫn Mẫn có vẻ mệt mỏi.
“Tối nay có chương trình biểu diễn của câu lạc bộ kịch đấy, cậu có đi không?” Đinh Đinh hỏi tiếp.
“Được, bọn mình cùng đi.” Lục Mẫn Mẫn đột nhiên tỏ ra nhiệt tình.
Đinh Đinh thầm thở phào, xem ra vẫn chưa quá ngốc.
…
“Làm tốt lắm! Đây đúng là một phát hiện quan trọng.” – Ôn Tĩnh Hàn nhìn bức ảnh – “Hung thủ đúng là rất ngạo mạn, trong tình hình này mà vẫn muốn tiếp tục giết người.”
“Từ bức thư này có thể thấy hung thủ rất cẩn thận, đánh máy chứ không viết tay, ngữ điệu ngang tàng, ra vẻ tự cao tự đại, coi người khác như con rối tùy ý đùa bỡn trong lòng bàn tay, mang đặc điểm của chứng rối loạn nhân cách thể kịch tính(1) và thểhoang tưởng(2); dùng hai từ ‘no’ liên tiếp để biểu đạt thái độ đùa cợt, sự khinh thường của mình. Từ cách hành văn, ta có thể nhìn ra được người này ở trình độ giáo dục cao đẳng, lại rất am hiểu cách nắm bắt nhược điểm của người khác.” – Lục Vân Dương phân tích.
Quan Cẩm hỏi: “Hắn viết bức thư này như thể mình là người ngoài cuộc, vậy tại sao lại biết rõ bí mật của những người trong cuộc?”
“Bất kể hắn ta là người trong cuộc hay ngoài cuộc, em cảm thấy khả năng hắn giữ trong tay cuộn băng ghi âm là không cao. Thời điểm xảy ra vụ án là vào nửa đêm rạng sáng ở tòa nhà thực nghiệm, sự việc diễn ra đột ngột, làm sao có người ngoài nào có mặt ở hiện trường được? Nếu là người trong nhóm, ai lại chuẩn bị máy ghi âm, nếu chẳng may cuộn băng bị phơi bày thì chính hắn ta cũng không thoát được liên can. Sao phải làm như thế?” – Đinh Đinh nói – “Cho nên, em nghĩ hắn ta chỉ đang khoa trương để dụ bọn họ mắc câu thôi.”
“Đinh Đinh nói rất có lý. Có thể đây chính là nguyên nhân khiến Vương Thiên Bằng đến nhà kho tìm đồ hoặc Thành Kiều Kiều vụng trộm đến phòng thí nghiệm lúc tối muộn.” Ôn Tĩnh Hàn đồng ý với ý kiến của Đinh Đinh.
“Vậy nên hôm nay khi biết Lục Mẫn Mẫn và Đường Tử Du không định đến địa điểm hẹn gặp, em đã thở phào một hơi. Em thấy Đường Tử Du rất thông minh, Lục Mẫn Mẫn lại quá nhát gan, vừa hay làm kế hoạch của hung thủ thất bại.” Đinh Đinh vỗ vỗ ngực.
Ôn Tĩnh Hàn hỏi lại: “Tôi công nhận là em có tiến bộ. Nhưng, chẳng phải họ đến điểm hẹn mới tốt sao?”
“Dạ?”
“Gậy ông đập lưng ông.” – Quan Cẩm nói.
“Đúng vậy. Như thế chúng ta có thể bắt được kẻ đứng sau toàn bộ chuyện này. Nhưng, có khi nào họ sẽ gặp nguy hiểm không? Hay là ta trực tiếp ngả bài với họ, bảo họ phối hợp hành động?”
“Vậy mới nói em còn non lắm, làm sao em biết chắc rằng bức thư đó không phải Đường Tử Du hay Lục Mẫn Mẫn viết cho người kia?” – Lục Vân Dương hỏi.
“Cái đó … nghĩ sao cũng thấy không đúng mà.” Đinh Đinh uể oải.
“Em làm rất tốt, cứ tiếp tục phát huy đi.” – Ôn Tĩnh Hàn động viên – “Đường Tử Du và Lục Mẫn Mẫn đều không phải đối tượng thích hợp. Nếu muốn ra tay thì vẫn còn những ứng viên khác mà. Lúc ấy ai là người phụ trách dẫn Cao Vân ra ngoài?”
Mọi người quay đầu nhìn nhau: “Lý Cường!”
(1) Rối loạn nhân cách thể kịch tính (Histrionic Personality Disoder): là một thể của chứng rối loạn nhân cách, mang đậm nét cảm xúc quá mức và thu hút sự chú ý.
(2) Rối loạn nhân cách thể hoang tưởng (Paranoid Personality Disoder): là nỗi nghi ngờ và thiếu tin cậy người khác đậm nét đến mức tâm ý của người ta bị họ hiểu là hiềm ác.