Chương 41: Quyển 3 Chương 4

Editor: Nguyệt

Cuối cùng Quan Cẩm cũng có một giấc ngủ ngon. Về phần vì sao Lục Vân Dương nằm bên cạnh mà hắn vẫn ngủ say như thế, Quan Cẩm quy kết cho việc mình đã quá mệt mỏi. Ừ, nhất định là vậy.

Lục Vân Dương đã dậy từ rất sớm, làm bữa sáng để trên bàn rồi lên lớp, tâm trạng vô cùng tốt. Sáng nay, khi mở mắt ra, anh thấy Quan Cẩm đã lăn đến bên cạnh mình, gương mặt trắng nõn say ngủ ngay sát bên gối, lông mi dài như cái bàn chải nhỏ phớt qua cánh tay. Lục Vân Dương cứ nằm đó nhìn một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy những buổi sáng thế này thật khiến lòng người sung sướng. Có điều, Lục Vân Dương sẽ không nói cho Quan Cẩm biết chuyện này, cái tốt đương nhiên phải hưởng một mình.

“Tòa nhà này được xây theo hình vòng cung rất dài, tổng cộng chia ra làm sáu khu, từ A đến C là nam sinh, từ D đến F là nữ sinh. Hành lang các khu đều nối với nhau, nhưng để dễ quản lý, cho nên giữa các khu có lắp đặt cửa được khóa kỹ càng, phân tòa nhà thành những khu độc lập.” – Quản lý ký túc xá dẫn theo Ôn Tĩnh Hàn và Trần Kiều Vũ vừa đi lên lầu vừa nói – “Đây là khu D, dành cho nữ sinh khoa Văn Học, khoa Ngoại Ngữ và khoa Sinh Học.”

Đi thẳng đến tận cuối hành lang tầng bảy là một đoạn cầu thang bị cửa sắt khóa lại, lên tiếp là sân thượng.

“Cửa sắt này sẽ không được mở, trừ khi chúng tôi cần quét tước và tu sửa sân thượng. Một khóa bấm, một khóa móc, tổng cộng là hai khóa.” – Quản lý ký túc vừa mở cửa vừa nói.

Ôn Tĩnh Hàn hỏi: “Lần cuối cùng cửa này được mở ra là khi nào?”

“Một tháng trước. Khi ấy có cơn bão to, chúng tôi sợ sẽ dột mưa nên tu sửa lại một lần.”

Ôn Tĩnh Hàn và Trần Kiều Vũ liếc nhìn nhau. Lần cuối mở cửa là một tháng trước, nhưng trên khóa lại không hề có bụi bám.

Sau khi quản lý ký túc xá rời đi, Ôn Tĩnh Hàn và Trần Kiều Vũ lên sân thượng dò xét một lượt, không phát hiện ra đầu mối gì. Trần Kiều Vũ ghé vào lan can nhìn xuống, tìm vị trí Đổng Bình rơi. “Là chỗ này.”

Ôn Tĩnh Hàn cũng nhìn xuống: “Khu D là ký túc xá nữ, cấm nam sinh đi vào. Đối diện với điểm rơi là các hành lang, lúc ấy có rất nhiều người đang hoạt động, nhưng không ai trông thấy Đổng Bình, vậy nhất định là cậu ta rơi từ sân thượng xuống. Có điều, làm sao cậu ta lên được sân thượng? Sau khi sự việc xảy ra, tất cả các cửa dẫn lên sân thượng đều được kiểm tra một lượt, cửa đều khóa. Có nghĩa là có người đã khóa cánh cửa mở ra nào đó sau khi Đổng Bình nhảy lầu.”

“Vấn đề là cái người khóa cửa đó cùng lên sân thượng với Đổng Bình, có liên quan đến chuyện cậu ta nhảy lầu, hay chỉ vô tình phát hiện ra cửa mở thì thuận tay khóa lại?” Trần Kiều Vũ nói ra nghi vấn trong lòng.

“Đây chính là việc chúng ta cần điều tra, nhưng đến nay vẫn chưa tìm ra ai là người khóa cửa.” Ôn Tĩnh Hàn nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi: “Quản lý Vương, tôi muốn hỏi cô chuyện này, chìa khóa ký túc xá do những ai giữ?”

“Quản lý ký túc xá có một bộ chìa khóa của toàn bộ tòa nhà, do tôi giữ. Sau đó, quản lý mỗi khu lại giữ chìa khóa của khu mình.”

“Vậy chẳng phải ai cũng dùng được sao?”

“Chúng tôi cũng có quy định không được cho mượn. Ai muốn dùng thì phải nhờ quản lý ký túc mở cửa cho … À, đúng rồi, thiếu chút nữa thì tôi quên, chúng tôi có một trợ lý quản lý ký túc xá. Khi cần thiết, cậu ta có thể mượn chìa khóa ở chỗ tôi hoặc của quản lý các khu ký túc.”

“Tên người đó là gì?”

“Trần Tiến, sinh viên năm thứ hai ngành Tiếng Anh khoa Ngoại Ngữ, ở phòng 302 khu A.”

Ôn Tĩnh Hàn cúp điện thoại, cùng Trần Kiều Vũ đi thẳng đến khu A.

Bọn họ chờ trong phòng làm việc của quản lý khu, không bao lâu sau thì thấy một chàng trai cao gầy mở cửa đi vào. Chàng trai thấy hai người họ thì ngẩn người: “Dì Lý không ở đây sao?”

“Cậu là Trần Tiến phải không, chúng tôi đang tìm cậu.”

“Hai người là …”

“Chúng tôi là cảnh sát, có mấy vấn đề liên quan đến chuyện Đổng Bình cần hỏi cậu.”

Trần Tiến gật đầu, ngồi xuống: “Tôi và Đổng Bình không thân lắm, e là không được gì nhiều.”

Trần Kiều Vũ hỏi: “Cậu là trợ lý quản lý ký túc xá đúng không?”

Trần Tiến gật đầu, vẻ mặt hơi hoang mang.

“Vào ngày Đổng Bình gặp chuyện không may, cậu có nhớ cậu ta có biểu hiện gì không?”

“Hôm đó là cuối tuần, không phải đi học. Buổi sáng tôi đến thư viện, trên đường gặp cậu ta ở cửa ký túc xá vừa đi mua bữa sáng về, nên lên tiếng chào hỏi.” – Trần Tiến thở dài – “Nào ngờ khi trở về từ thư viện thì nghe tin cậu ta … Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được đó là sự thật.”

“Cậu ở thư viện cả ngày hôm ấy?” – Ôn Tĩnh Hàn hỏi.

Trần Tiến lại gật đầu: “Giữa trưa tôi có ra quán cơm ăn trưa, sau đó lại về ngồi ở thư viện đến sáu giờ chiều. Anh cảnh sát, anh … anh hỏi vậy là nghi ngờ tôi sao? Không phải Đổng Bình tự sát à? Ngày đó tôi thật sự ở thư viện, buổi trưa đi ăn cơm với tiểu Bàn. Tôi …”

“Cậu không cần căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi theo thông lệ thôi. Tôi hỏi cậu câu này, cậu có thể sử dụng chìa khóa của cửa sắt khóa cầu thang dẫn lên sân thượng đúng không? Gần đây cậu có từng mượn lần nào không?”

“Không. Mới khai giảng được hai tuần, tôi chưa nhận được yêu cầu đi chỉnh lý sân thượng nào cả.”

“Vậy nội dung công việc bình thường của cậu là gì?”

“Giúp quản lý khu tuần tra ký túc xá buổi tối, bảo đảm tất cả các cửa đều được khóa, và viết mấy cái thông báo, bài tuyên truyền gì đó.”

“Ngày Đổng Bình gặp chuyện không may, cậu có để ý cửa dẫn lên sân thượng là khóa hay không khóa không?”

Trần Tiến trợn tròn mắt: “Đổng Bình nhảy từ trên sân thượng xuống? Nhưng làm sao cậu ta lên đó được? Tôi không chú ý lắm, nhưng buổi tối tôi kiểm tra thì các cửa đều khóa cả.”

“Bình thường cậu dùng chìa khóa xong thì để ở đâu?”

“Trả lại cho dì quản lý.”

“Trả lại ngay à?”

“Cái này … cũng tùy. Có lần tôi quên, ngày hôm sau mới nhớ ra và đưa trả lại.” Trần Tiến dường như phát hiện có lẽ vì việc này mà mình phạm phải sai lầm lớn nào đó.

“Được rồi, không có việc gì đâu. Chúng tôi hiểu đại khái rồi, cảm ơn cậu.” Ôn Tĩnh Hàn kết thúc cuộc nói chuyện.

Trần Kiều Vũ nhìn cậu ta đi rồi mới nói: “Trần Tiến có thể mượn chìa khóa, hoàn toàn có thể đi đánh thêm mấy cái.”

“Nhưng cô thấy đấy, chìa khóa treo trên tường, khi quản lý ký túc không có ở đây, ví dụ như lúc này, ai cũng có thể vào lấy được. Hơn nữa, Trần Tiến có thể tạm thời cầm chìa khóa về phòng, thậm chí Đổng Bình cũng có khả năng trộm đi đánh thêm mấy cái.”

Ra khỏi phòng quản lý ký túc xá, Trần Kiều Vũ hơi uể oải: “Nếu có thể tra hỏi trên phạm vi rộng thì tốt rồi. Trường học đúng là phiền phức, cái này sợ ảnh hưởng, cái kia cũng sợ ảnh hương.”

“Cho nên chúng ta mới phải phái người trà trộn vào doanh địch.” – Ôn Tĩnh Hàn cười nói.

Đúng lúc ấy, một tốp nam sinh đi từ trên lầu xuống, tranh cãi ầm ĩ. Người đi cuối cùng vẻ mặt buồn bực đúng là Quan Cẩm. Hắn thấy Ôn Tĩnh Hàn và Trần Kiều Vũ đứng ở cửa thì hơi kinh ngạc.

Chờ hai bên đi lướt qua nhau, Ôn Tĩnh Hàn lấy điện thoại ra gọi: “Lớp cậu có một người là tiểu Bàn đúng không?”

“Ừ.”

“Nghĩ cách tiếp cận cậu ta xác minh lại xem hôm Đổng Bình gặp chuyện không may cậu ta có ở cùng Trần Tiến không, Trần Tiến có đúng là vẫn ở thư viện cho đến sáu giờ chiều không.”

Trần Tiến? Quan Cẩm nhướn mày: “Cậu ta có vấn đề?”

“Còn đang xác minh. Cậu chú ý cách thức một chút, đừng để mọi người nghi ngờ.”

“Mấy đứa trẻ ranh, anh căng thẳng cái gì?” Quan Cẩm cúp máy chẳng khách khí.

Hầy, trẻ con đúng là trẻ con, tụ tập liên hoan với người nước ngoài làm gì chứ, còn nói là hỗ trợ việc học tập ngoại ngữ. Quan Cẩm không thích đám đông ăn chơi nhảy múa, nhưng lại không muốn biểu hiện ra là mình lạc đàn, hơn nữa còn phải thám thính tin tức, cho nên không thể không đi.

“Hi, Lisa!” Tiểu Bàn là người đầu tiên tới gần nhóm người ngoại quốc tóc đủ mọi màu sắc đứng cạnh quảng trường.

Một cô gái tóc đỏ mỉm cười chào hỏi cậu ta, còn nói bằng thứ tiếng Trung gượng gạo: “Hi, tiểu Bàng.”

Hai nhóm tụ họp lại với nhau, kích động như như hồng quân công nông Trung Quốc đi dự đại hội. Quan Cẩm đứng xa xa bên ngoài. Người ngoại quốc hắn gặp nhiều rồi, mà chính hắn cũng là người ngoại quốc chứ đâu.

“No, no, no, beauty, em sai rồi. Như em không phải là béo, mà là đẫy đà, gợi cảm, *y!” Một giọng mang khẩu âm vùng Tây Đức nói Trung Anh lẫn lộn vang dội giữa đám đông ồn ào.

Có cô gái nghe vậy cười khanh khách: “Anh nói ngọt thật đấy.”

Quạ, quạ, quạ … trên đỉnh đầu có một con quạ đen bay qua …

Quan Cẩm đi về phía cái giọng như ống bơ rỉ vang lên, trong vạn bụi hoa liếc mắt là thấy được một đám lông vàng rực rỡ đến chói mắt. Hắn hít sâu một hơi, đi vào trong đám người, đứng bên lông vàng.

“Xin lỗi các bạn, tôi có chuyện cần nói với anh bạn nước ngoài này, hôm nay thứ lỗi không tiếp được.” Quan Cẩm nhe răng cười nói, rồi lập tức chẳng nể nang gì quàng vai bá cổ với anh tóc vàng cao hơn mình cả một cái đầu, ra vẻ vô cùng thân thiết kéo anh ta vào khu vườn nhỏ cạnh quảng trường.

“Tên ngốc này, sao anh lại ở đây?!”

Tony xoa xoa cái cổ bị quặp đau nhức, nhìn ‘thiếu niên’ tóc đen mắt trừng trừng giận dữ trước mặt: “Này cậu, dù tôi ai gặp cũng thích, tôi vẫn lấy làm tiếc phải nói cho cậu biết rằng tôi chỉ yêu phụ nữ. Tôi không muốn làm tổn thương cậu, nhưng …”

Quan Cẩm cố nén xúc động muốn giết người diệt khẩu trong khu vườn nhỏ này: “Tên lông vàng chết tiệt, nếu anh không thành thật khai ra thì sau này không cần đi tảo mộ Ethan nữa, tôi trực tiếp đem anh đi chôn cùng.”

Tony vốn đang lải nhải bỗng im bặt. Gã nhìn chằm chằm Quan Cẩm, đánh giá trên dưới một hồi, mãi sau mới nói: “Trời ạ, từ khi nào Ethan lại thông đồng với một tiểu tình nhân phương Đông thế này. Cậu ta nói không thích người phương Tây, thích dạng tóc đen giống mình, cậu chắc chắn hợp khẩu vị của cậu ta!”

Quan Cẩm ôm trán. Đây thật sự là cộng sự hắn đã từng giao phó cả tính mạng sao, hắn khẳng định là lúc ấy đầu óc mình bị chập mạch rồi.

Tony nhìn hắn đã sắp mất bình tĩnh đến nơi, nói: “A ha, tôi thật sự không ngờ sẽ gặp cậu nhanh như thế. Tôi nghĩ nếu đã phải tránh đầu sóng ngọn gió, chi bằng đến quê hương của Ethan, nhân thể gặp cậu luôn. Tôi mượn danh một lưu học sinh để đến đây. Cậu biết mà, trường đại học, một nơi tốt đẹp làm sao, thanh xuân dào dạt …”

“Câm miệng! Chết tiệt! Tôi cảnh cáo anh, ở đây thì an phận một chút, về sau cách tôi xa ra. Chúng ta vẫn liên lạc bằng điện thoại.” Tony đột nhiên xuất hiện làm Quan Cẩm không kịp chuẩn bị, vừa giận vừa vui, lại có phần mờ mịt.

“Tại sao?” Tony ra vẻ bị tổn thương.

“Bởi vì tôi là cảnh sát.”

Tony lập tức thu lại vẻ cợt nhả, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quan Cẩm.

Đúng rồi, đây mới là cộng sự của mình chứ. Lần đầu tiên Quan Cẩm có cảm giác trở lại những ngày trước khi xuyên qua.

“Oh my god! Khẩu vị của Ethan nặng thật ”

Rốt cuộc lúc nãy mình chờ mong cái gì chứ. Quan Cẩm khóc không ra nước mắt.