Chương 127: Quyển 7 Chương 22: Ngoại Truyện – Kẻ Sĩ Thà Chết Chứ Không Chịu Nhục!

Editor: Nguyệt

“Xem cái mặt sắc xuân rực rỡ kìa, chậc chậc, không biết tối qua được chăm sóc đặc biệt thế nào mà giờ thoải mái thế.” Trần Kiều Vũ mang vẻ mặt đáng khinh nháy mắt với Nhạc Phàm vừa đi ngang qua.

“Ê ê, mỹ nữ, chú ý hình tượng.” Cố Tương cũng không nhịn nổi.

“Cô là điển hình của kiểu không với được nho thì kêu nho xanh. Mau tìm một người đàn ông đến xoa dịu đi.” Trịnh Phi nghĩ gì nói nấy, kết quả là ăn nguyên quyển bộ luật hình sự dày cộp.

“Nữ hiệp võ công giỏi ghê! Lại lần nữa nào!” Lâm Bạch ngồi một bên đổ dầu vào lửa.

Quan Cẩm liếc mắt khinh thường. Làm việc với một đám đồng nghiệp thỉnh thoảng lại động kinh thế này, hắn cũng sắp không bình thường rồi.

Không lâu sau, Nhạc Phàm đi tới: “Báo cáo khám nghiệm mấy người cần đây.”

“Bạn trẻ Tiểu Phàm Phàm, hôm nay tâm trạng có vẻ tốt nha. Có chuyện gì vui chia sẻ với mọi người đi ” Đinh Đinh lập tức nhào lên kiếm tin tức.

Nhạc Phàm liếc cô một cái: “Cô rảnh rỗi như thế thì sang phòng pháp y hỗ trợ đi. Tôi nghe nói hôm nay nhóm lão Vương có nhiều thi thể lắm, rất có giá trị nghiên cứu.”

Đinh Đinh lẳng lặng rút lui.

“Hình như dạo này Nhạc Phàm béo lên.” Cố Tương vẫn luôn tinh ý như thế.

Nhạc Phàm giật mình, mắt chợt lóe lên: “Dạo này thấy ngon miệng nên ăn hơi nhiều.”

Lúc không có án lớn, mọi người lại thành tổ tăng cường, chỗ nào cần thì dọn đến chỗ đó. Buổi chiều, Quan Cẩm đến phân cục một chuyến, sự việc được giải quyết nhanh chóng, nên hắn liền tự chủ trương “dọn” mình về nhà.

Mở cửa vào nhà, Quan Cẩm đang đổi giày thì đột nhiên nghe trong nhà có tiếng nói: “Sao hôm nay em về sớm thế?”

Lục Vân Dương nhô đầu ra từ phòng bếp, ngạc nhiên nhìn hắn.

Quan Cẩm cũng ngạc nhiên, nhưng không thể hiện ra mặt, thản nhiên hỏi lại: “Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng.”

“Nhà hàng của anh cả vừa nhập về một lô hải sản tươi mới, chuyển qua chỗ anh một ít nên tối nay anh định làm một bữa tiệc thịnh soạn. Em tự chơi đi nhé, một lát nữa mới xong.” Lục Vân Dương đã quay lại phòng bếp, chỉ có tiếng nói vọng ra.

Quan Cẩm thay quần áo ở nhà, dạo một vòng quanh phòng khách, nghe tiếng lạch cạch trong bếp, cảm thấy mình không nên ngồi không chờ ăn thế này, nên đi vào bếp: “Tôi giúp anh nhé?”

“Không cần đâu.”

“Không thì tôi làm món chính.”

“Ồ? Em định làm món gì?” Lục Vân Dương thấy hứng thú, quay đầu lại nhìn hắn.

“Món mì Ý sở trường.” Quan Cẩm rất tự hào.

“Thức ăn hôm nay chủ yếu là hải sản, không hợp với mì Ý lắm. Bữa tối cứ để anh lo, em phụ trách ăn là được rồi.” Lục Vân Dương đã quay đi tiếp tục bận rộn.

Quan Cẩm đứng đó một lúc, thấy chán nên mặc kệ. Có người muốn phục vụ thì hắn cũng vui lòng hưởng thụ. Ai thèm giúp chứ, hừ.

Một bàn tiệc ăn đến đã miệng. Quan Cẩm vừa lòng vuốt bụng: “Không tồi. Trọng thưởng.”

Lục Vân Dương lại gần, thì thầm hỏi: “Thưởng gì?”

Quan Cẩm liếc anh một cái: “Ngày mai đại gia làm cho anh món mì Ý.”

“So với món đó, anh càng thích một món quốc sắc thiên hương hơn … ví dụ như đây.” Lục Vân Dương đột nhiên bắt lấy môi Quan Cẩm, cái lưỡi linh hoạt liếm lên môi hắn.

“Này!” Quan Cẩm đẩy anh ra, “Miệng tôi toàn cua còn chưa nuốt đâu.”

“Đều do anh làm cả, anh không chê.”

“Nhưng tôi chê! Ê, làm gì đó! Đồ thầy bói, tôi cảnh cáo anh, ưm …”

Hôm sau, Quan Cẩm về nhà sớm, chuẩn bị làm món mì Ý sở trường để tỏ thành ý. Ai ngờ Lục Vân Dương đã về nhà nấu cơm rồi.

“Sao dạo này anh rảnh thế?”

“Học kỳ này anh chỉ phụ trách một môn tự chọn, giáo án cũng soạn xong rồi. Việc quan trọng nhất là cho em ăn no.”

“Nói cứ như đang nuôi heo ấy.”

“Em mà là con heo nhỏ thật thì tốt. Giờ nhìn em gầy quá, phải ăn nhiều vào.”

Quan Cẩm cúi đầu nhìn cái bụng nhỏ hình như hơi lồi ra của mình, cực kỳ nghi ngờ tên này cố tình nuôi hắn thành heo chờ làm thịt.

“Hiếm có nha, hôm nay không vội về nhà ăn cơm mà ở lại đây luyện tập à?” Nhạc Phàm gặp Quan Cẩm trong phòng tập thể thao của cục cảnh sát, không khỏi trêu chọc.

“Đừng có chó chê mèo lắm lông.”

“Khụ khụ, có cần nói thẳng thế không.”

Quan Cẩm vừa chạy vừa hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

“Rèn luyện chứ sao. Không tập khéo tôi thành ông chú bụng bia mất.” Nhạc Phàm bĩu môi.

“Sao anh lại béo lên?”

“Ăn chứ sao, thế cũng phải hỏi? Cái tên Kim Mạch Long chết tiệt kia, ngày nào cũng nấu cả đống đồ như nuôi heo ấy. Chắc chắn là cậu ta cố ý!”

Quan Cẩm trượt chân, suýt thì ngã ra khỏi máy chạy bộ.

“Nào nào nào, dương mai(1) đầu mùa trồng ở quê tôi đấy. Vừa hái là chở thẳng đến đây luôn, ngoài chợ không có đâu.” Kim Mạch Long xách theo một rổ dương mai đến thăm phòng làm việc của tổ chuyên án.

“Này Kim thái tử, cậu làm cứ như thể Nhạc Phàm có thai ấy.” Ôn Tĩnh Hàn cầm một quả dương mai, “Lần sau có phải sẽ mang trứng gà đỏ đến không?”

“Nào có nào có …” Kim Mạch Long cười như thẳng ngốc, chẳng hề phản bác.

“Ê, anh có thật rồi à?” Quan Cẩm và Nhạc Phàm vừa lúc bước vào cửa, chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này.

“Cậu mới có ấy! Tên ngốc kia, chẳng phải chỉ là nấu cho cậu ta ăn một bữa thôi sao.” Nhạc Phàm trừng mắt.

“Dễ dỗ nhỉ.”

“Đúng thế. Trẻ con đầu óc đơn giản nên dễ vui. Nhưng mà,” Nhạc Phàm thở dài, “Ở với nhau lâu dài thì đâu thể để một người cho đi mãi được. Cậu ấy rất bận, về nhà còn phải nấu cơm. Tôi nghĩ mình cũng nên san sẻ phần nào. Nhưng trước kia chỉ biết làm món cơm chiên trứng thôi, chắc cậu ấy ăn ngán rồi. Dạo này vất vả lắm mới học được món mới, nên cuối tuần nấu cho cậu ấy một bữa. Cậu ấy ăn cứ như thể chịu đói nhiều năm ấy, suýt thì lệ chan đầy bát.” Nhạc Phàm nghĩ đến là lại tức, “Mẹ nó, làm như trước kia tôi ngược đãi cậu ta ấy. Cơm chiên trứng thì sao chứ. Sau này chỉ cho ăn cơm chiên trứng thôi!”

… Rút cục là anh định nói gì? Khó hiểu thế này, lòng dạ anh cứ như kim dưới đáy bể ấy.

Cuối ngày, trên đường về nhà, Quan Cẩm đột nhiên nhận ra một vấn đề. Dạo này Lục Vân Dương cứ ngăn không cho mình nấu cơm, chẳng lẽ là chán ăn mì Ý rồi … Fuck! Đồ không biết điều! Dám khinh bỉ tài nghệ nấu nướng của mình. Biết nấu ăn thì có gì đặc biệt hơn người chứ. Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, phải cho anh ta biết mình cũng có thể nấu ăn!

Vì thế, một tuần sau khi Lục Vân Dương phát hiện Quan Cẩm cứ lén la lén lút, đáp án cuối cùng cũng được công bố.

Lục Vân Dương chỉ một bàn bốn món một canh, ngạc nhiên hỏi: “Đây là … em nấu à?”

“Sao? Tưởng nấu ăn khó lắm chắc?” Quan Cẩm khoanh tay trước ngực, nhíu mày.

“Anh chỉ ngạc nhiên thôi. Cảm ơn em, baby.” Lục Vân Dương nhào lên hôn cuồng nhiệt.

Vất vả lắm mới ngồi xuống bàn cơm. Lục Vân Dương ăn rất vui vẻ. Trước giờ Quan Cẩm chưa từng thấy anh ăn ngon miệng như bây giờ, bắt đầu thấy khó chịu.

“Ngon không?”

“Mỹ vị nhân gian.”

“Ngon hơn mì Ý không?”

“Đương nhiên rồi.”

Được, được lắm. Sau này ngay cả mì Ý ông đây cũng không làm. Đây là bữa tối cuối cùng của anh! (Ê, lòng dạ cậu mới là kim dưới đáy bể đó.)

Lục Vân Dương đáng thương vẫn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc người yêu cố gắng học nấu ăn vì mình. Còn Quan Cẩm thì đã quyết định chấm dứt cái niềm hạnh phúc đó.

Sự thật chứng minh, giữa người yêu với nhau phải thẳng thắn thành khẩn. Nghe tin vỉa hè rồi phỏng đoán chủ quan, hậu quả rất nghiêm trọng.


(1) Dương mai: tên khoa học Myrica Rubra, còn được gọi là dâu rượu hay thanh mai đỏ, một loài thực vật có hoa họ Myricaceae.