Chương 10: Quyển 1 Chương 10

Editor: Nguyệt

Ôn Tĩnh Hàn dựa lưng vào ghế sofa mềm mại, cầm quả táo gặm đến vui vẻ. Đột nhiên trên TV chiếu cảnh một cô gái bị đụng đầu, quên mất nhà mình, phải lưu lạc bên ngoài. Ôn Tĩnh Hàn cau mày suy nghĩ một lát, dùng chân đẩy đẩy người đàn ông ngồi ở đầu bên kia.

“Anh nói xem, một người mất trí nhớ có khả năng thay đổi hẳn tính cách không?”

Người đàn ông buông tạp chí tài chính kinh tế trong tay xuống, nắm lấy chân anh: “Em không mất trí nhớ mà một ngày đã thay đổi mấy lượt rồi, không có gì kỳ lạ cả.” Ngón tay cọ xát vào lòng bàn chân.

“Tôi đang nói nghiêm chỉnh! Tổ tôi có một cậu nhóc, trước kia nhát gan lại tự ti, giờ thì gan lớn hơn không ít, làm việc quả quyết, lãnh đạm, ý thức cá nhân rất mãnh liệt. Nếu bảo là do mất trí nhớ, nhưng cái nết đánh chết không chừa, sao có thể khác biệt đến thế?” Ôn Tĩnh Hàn tự hỏi.

Người đàn ông bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm giật mình: “Nếu em thật sự muốn biết thì đi hỏi chuyên gia xem.”

“Có lý!” Ôn Tĩnh Hàn nhảy dựng lên, nhanh chóng lao vào phòng gọi điện thoại.

Người đàn ông vốn đang mưu toan làm chút gì đó lại bị bỏ nửa đường, vẻ mặt buồn bực: thật đúng là họa từ miệng mà ra!

Trong phòng thẩm vấn, Trần Kiều Vũ đặt một bức họa có đóng dấu trước mặt Lý Mỹ Hân: “Nhìn người này xem, có nhận ra không?”

Lý Mỹ Hân nhìn lướt qua rồi nhanh chóng dời mắt: “Không biết.”

“Các nhân viên khác đều nói từng nhìn thấy anh ta xuất hiện ở trường quay không chỉ một hai lần, cô lại không biết?”

Lý Mỹ Hân xoa xoa mũi, nói rất đúng lý hợp tình: “Ở trường quay mỗi ngày có biết bao nhiêu người ra ra vào vào, diễn viên lưu động dưới quyền tôi cũng chẳng ít, tôi không thể nhớ rõ từng người được.”

Trần Kiều Vũ đột nhiên hỏi một câu: “Có bạn trai không?”

Lý Mỹ Hân hơi sửng sốt, lặp lại: “Bạn trai?”

“Đúng.”

Lý Mỹ Hân sờ vành tai, nói có vẻ không tự nhiên: “Không có …”

Trần Kiều Vũ không bỏ sót động tác nào của cô, nói với ngữ điệu thoải mái: “Tôi lại nghe nói cô từng quen một anh bạn trai, hình như còn là đồng hương.”

“Đây là chuyện cá nhân của tôi, có liên quan gì đến vụ án?” Lý Mỹ Hân có vẻ khó chịu.

“Không, tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi. Cô đã không thích những câu hỏi tùy ý, như vậy,” Trần Kiều Vũ ngồi thẳng dậy, hơi hướng về phía trước, giọng điệu trở nên nghiêm túc, lạnh như băng: “Chúng ta nghiêm chỉnh một chút.”

“Tên.”

“… Lý Mỹ Hân.”

“Quê quán.”

“Tỉnh X thành phố Y.”

“Tuổi.”

“27.”

“Làm việc ở tập đoàn giải trí Kinh Thiên được bao lâu rồi?”

“Hơn hai năm.”

“Có biết Đàm Khúc không?”

“… Không biết.”

“Hiện tại ở đâu?”

“Số 25 đường Trung Sơn Tây.”

“Ở một mình?”

“Phải.”

“Nhà riêng?”

“Thuê … Đồng chí cảnh sát –”

“Loại nhà nào?”

“… Hai phòng ngủ một phòng khách.”

“Có quan hệ với Vương Bỉnh Khang từ khi nào?”

“Từ … Tôi không có quan hệ với anh ta!”

Trần Kiều Vũ đột nhiên nở nụ cười: “Không có quan hệ. Nhưng trong quá trình điều tra lại có rất nhiều người nói cho chúng tôi biết, rằng quan hệ của hai người rất thân mật.”

Lý Mỹ Hân mở to hai mắt nhìn, tranh luận: “Trong cái giới này thiếu gì chuyện lưu truyền tin đồn nhảm. Bọn họ nói bậy!”

“Ồ?” Trần Kiều Vũ lạnh lùng nhếch môi: “Cô đã không biết anh ta, vậy đáng ra trước hết cô phải hỏi tôi ‘Vương Bỉnh Khang là ai’ chứ?”

“…” Lý Mỹ Hân có chút kinh ngạc.

“Cô không hỏi, còn phủ nhận quan hệ giữa hai người, vậy có nghĩa là cô biết anh ta. Lý Mỹ Hân, cô nhìn lại cho kỹ, rốt cuộc cô có biết người này hay không?” Trần Kiều Vũ đặt bức họa trước mặt cô, lớn tiếng: “Cô đừng tưởng có thể dùng chút khôn ngoan của mình để lừa dối, chơi trò này trước mặt cảnh sát chẳng khác nào chui đầu vào rọ. Chờ khi tôi đem đủ nhân chứng vật chứng đến trước mặt cô, tố cáo cô tội tạo chứng cứ giả gây trở ngại quá trình điều tra, đến lúc đó cô muốn nói cũng không có cơ hội. Tôi hỏi lần cuối cùng, cô nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời.”

Lý Mỹ Hân há miệng, cuối cùng ôm mặt, suy sụp gục xuống bàn.

“Tôi không liên quan gì đến những vụ mất tích đó, tôi không biết gì cả! A Khang anh ta, anh ta làm người môi giới cho một vài công ty giải trí. Ban đầu anh ta thuyết phục một số diễn viên tạm thời ở chỗ tôi, nói có thể giới thiệu cho họ một vài cơ hội, giúp bọn họ phát triển …”

Trần Kiều Vũ dịu giọng: “Cô làm trong cái giới này hẳn cũng được nhiều năm, sao lại nhẹ dạ cả tin như vậy?”

“Tôi … lúc đầu thì tôi tin. Nhưng, những người anh ta tìm bề ngoài dù không kém lại chẳng có gì đặc biệt, chỗ tôi rõ ràng có nhiều diễn viên điều kiện rất tốt. Hơn nữa, những người này sau đó không thấy xuất hiện nữa. Có một lần, Dương Quang … chính là người bị … bị bắn chết kia, cậu ta hỏi tôi gần đây có tin tức của Đàm Khúc và một vài thiếu niên khác không, cậu ta không liên hệ được với họ. Tôi không nói gì, nhưng bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn. Tôi hỏi A Khang, anh ta lại bực bội chê tôi quản nhiều. Về sau, anh ta không liên hệ với tôi nữa, gần một tháng rồi tôi không có tin tức của anh ta.” Lý Mỹ Hân đột nhiên rùng mình. “Sau đấy, các người điều tra những vụ án mất tích, vả lại Dương Quang còn bị … Tôi rất sợ, cho nên không dám nói gì, tôi sợ mình sẽ giống như Dương Quang …”

Trần Kiều Vũ đưa một cốc nước cho cô: “Về Vương Bỉnh Khang, cô còn biết gì nữa?”

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Đinh Đinh chọt chọt Quan Cẩm: “Thế nào? Chị Kiều Vũ oai lắm phải không, người bình thường trước mặt chị ấy đều chào thua.”

Quan Cẩm nhìn chằm chằm vào phòng qua lớp kính thủy tinh với vẻ đầy hứng thú: “So hot!”

Bộp, quả táo Lâm Bạch đang ngậm rơi thẳng xuống đất, lăn lông lốc đến dưới chân Trịnh Phi.

Trịnh Phi nhặt lên, nói với vẻ ghét bỏ: “Tiểu Bạch, đừng có bôi nước miếng của cậu ra đầy đất.”

Quan Cẩm tính toán trong lòng một hồi, nói tiếp: “Ngày hôm qua Mẫn Ngôn nói với tôi rằng Câu lạc bộ Tử Lan là do anh ta mở.” Ngữ khí thoải mái như thể đang nói bữa tối ngày hôm qua ăn bánh bao to.

Bộp, quả táo trong tay Trịnh Phi lại rơi xuống đất, trực tiếp lăn vào văn phòng của Ôn Tĩnh Hàn.

Trịnh Phi vịn vai Đinh Đinh, một tay ôm ngực, mặt mày nhăn nhó: “Em gái Đinh Đinh, gần đây nhiều chuyện gây sốc quá, khả năng chống chịu của tim anh giảm nghiêm trọng, có phải nên đi khám bác sĩ rồi không?”

“Thật ra biện pháp hữu hiệu nhất là đưa Quan Cẩm đi gặp bác sĩ.” Đinh Đinh đề nghị rất đúng trọng tâm.

“Quả nhiên, ngốc tự nhiên mà thức tỉnh là đáng sợ nhất T_T.” Lâm Bạch gạt lệ thương xót cho số phận hẩm hiu của quả táo.

Quan Cẩm hồn nhiên không nhận ra quả bom phạm vi nhỏ mình bỏ lại, đi theo quả táo anh minh bước vào phòng Ôn Tĩnh Hàn.

“Mẫn Ngôn nói thế với cậu?” – Ôn Tĩnh Hàn nhíu mày – “Anh ta đã biết chúng ta đang điều tra Câu lạc bộ Tử Lan hay chỉ là vô tình?”

“Rất nhiều người ở thành phố S đều không biết Câu lạc bộ Tử Lan là sản nghiệp của anh ta, anh ta việc gì phải đặc biệt nói cho một cảnh sát nho nhỏ?” Quan Cẩm không tin gã ta chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm.

Ôn Tĩnh Hàn giương mắt, nhìn chằm chằm Quan Cẩm: “Dường như anh ta cảm thấy hứng thú với cậu.”

Quan Cẩm nhướn mày: “Vậy chẳng phải vừa hay? Tôi có thể biết thời biết thế tiếp cận anh ta, thám thính tin tức.”

Ôn Tĩnh Hàn sắc mặt lạnh lùng, nói: “Cậu chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, trước giờ lại chưa từng làm việc bên ngoài, càng không có kinh nghiệm giao tiếp với phần tử phạm tội. Nếu Mẫn Ngôn có chủ ý, anh ta khẳng định đã chuẩn bị, cậu đi thám thính không bị anh ta lợi dụng thì là mang đến nguy hiểm cho mình. Về nguyên tắc, tôi không thể đồng ý.”

Quan Cẩm bắt chéo chân, thản nhiên liếc nhìn anh: “Nếu anh có nguyên tắc.”

“Hửm? Xem ra tôi làm lãnh đạo rất thất bại, cậu mất trí nhớ rồi mới theo tôi vài ngày mà ấn tượng với tôi lại kém như vậy.” Ôn Tĩnh Hàn lắc đầu bất đắc dĩ.

Quan Cẩm hai mắt sáng quắc, nhìn thẳng Ôn Tĩnh Hàn: “Tổ trưởng, mục đích của anh là phá án, mục đích của tôi là rèn luyện bản thân. Chúng ta trăm sông đổ về một biển, cho nên không cần so đo quá trình, phải không?”

Ôn Tĩnh Hàn không lên tiếng, quan sát người trước mắt, cuối cùng lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Tôi thật sự thích cậu bây giờ!”

Quan Cẩm đạt được mục tiêu vừa đóng cửa xong thì Ôn Tĩnh Hàn gọi điện thoại: “Sư huynh, lần trước em nói muốn gặp chuyện gia tâm lý anh đã hẹn được chưa? … Vốn là không vội, nhưng bây giờ …” Anh nhìn Quan Cẩm đang bị mọi người ‘bức cung’ qua tấm kính thủy tinh trong suốt, “Em rất sốt ruột.”