Chương 2: Dưa hái xanh không ngọt

Cách Thịnh phủ một con phố, lúc này tại Tô gia, bầu không khí mười phần căng thẳng.

Trong phòng là Thịnh gia đại thái thái cùng Tô gia chủ mẫu đang thương nghị việc hôn sự, trong viện mấy tiểu bối đang đứng, từng người trên mặt đều là giận dữ.

"Nhị ca, huynh sao không đi vào nói với nương, vạn nhất nương thật sự đáp ứng thì phải làm sao bây giờ?" Thiếu nữ mặc áo xanh lục thần sắc lo lắng, túm lấy ống tay áo một thiếu niên.

Thiếu niên ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, chính là Tô gia nhị công tử Tô Diệu, tại Kim Sa huyện này, thậm chí ở cả Kim Lăng phủ, đều có tiếng là mỹ nam tử, mang dáng vẻ của Phan An, Tống Ngọc.

Tô Diệu vịn vào gốc cây ngọc lan đang nở đầy hoa trong viện, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cửa phòng.

Một thiếu nữ khác mặc váy xòe, xì một tiếng khinh miệt, sẵng giọng: "Tỷ tỷ không nên nói lung tung, cái loại người như Lạc Sênh, nương làm sao có thể đáp ứng chứ?"

Tô đại tiểu thư liếc muội muội một cái, thanh âm hạ thấp: "Đừng quên thân phận của Lạc Sênh!"

Tô nhị tiểu thư có chút chần chừ, căm giận dậm chân: "Thì đã sao, Tô gia chúng ta cũng không phải dân chúng thấp cổ bé họng, chẳng lẽ việc hôn sự của nhị ca còn bị người ta bức ép?"

Tô gia tại Kim Sa là danh gia vọng tộc, nhiều đời vừa làm ruộng vừa dùi mài kinh sử, trăm năm qua đã sản sinh không ít mệnh quan triều đình, tại nơi này bình thường không ai dám trêu chọc.

Thế nhưng Lạc Sênh có phụ thân là Đại đô đốc, chấp chưởng Cẩm Lân Vệ, có khi nào lại để tâm chứ?

Tô đại tiểu thư nghĩ như vậy, có chút buồn bực muội muội ngây thơ.

Lúc này Tô Diệu mở miệng: "Hai muội chớ ầm ĩ, hôn nhân đại sự đều phải theo ý phụ mẫu, nương sẽ thay ta định đoạt."

Thanh âm hắn ôn hòa, thần sắc bình tĩnh, lại khiến hai thiếu nữ càng gấp.

"Nương vạn nhất đồng ý thì sao?" Tô đại tiểu thư cắn môi hỏi.

Ánh mắt Tô Diệu lần nữa nhìn về phía cửa phòng, thần sắc nặng nề: "Vậy ta sẽ nghe nương."

"Nhị ca!" Hai thiếu nữ cùng nhau hô một tiếng.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ba người đồng loạt nhìn qua, là ấu đệ chạy tới từ cửa lớn.

Tô tiểu đệ cùng lắm khoảng tám, chín tuổi, bởi vì chạy mà hai gò má phiếm hồng, lớn tiếng nói: "Không xong, Lạc Sênh đến rồi!"

Như thể người tới không phải một thiếu nữ, mà là hồng thủy mãnh thú.

Tô Diệu xoa đầu Tô tiểu đệ, thanh âm ôn hòa nói: "Không được gọi thẳng danh tự của nàng, gọi Lạc tiểu thư, hoặc là Lạc tỷ tỷ."

Lạc Sênh đi tới lúc, vừa vặn nghe được lời này. Ôn hòa, nhưng không có bao nhiêu ấm áp.

Tô nhị tiểu thư bước lên, chắn trước mặt Tô Diệu, quát: "Ngươi tới làm gì?"

Lạc Sênh nhìn nàng, giống như nhìn một nghĩa sĩ đang bảo vệ mỹ nhân, lớn tiếng quát kẻ xấu xa muốn trắng trợn cướp đoạt dân nữ.

Nữ tử xinh đẹp —— Lạc Sênh ánh mắt rơi trên người Tô Diệu.

Thiếu niên mặc một trường sam màu xanh nhạt, màu da như ngọc, tóc dài đen nhánh, thanh thanh sấu sấu ( không hiểu là gì luôn ++) so với cây Ngọc Lan Hoa nở đầy hoa sau lưng còn chói mắt hơn.

Tô Diệu vừa muốn nhíu mày, liền phát hiện ánh mắt Lạc Sênh đã từ trên người hắn dời đi.

Lạc Sênh nhìn chằm chằm cửa phòng nói: "Nghe nói đại cữu mẫu ta đang cùng Tô thái thái thương nghị chuyện chung thân của ta, ta liền đến đây."

Tô nhị tiểu thư tức giận đến phát run, chỉ vào Lạc Sênh mắng: "Ngươi còn dám nói! Lấy cái chết bức bách Thịnh phủ đến cầu thân còn chưa đủ, còn đích thân đến, trên đời này. . . trên đời này làm sao có kẻ không biết xấu hổ như ngươi chứ!"

Tô tiểu thư trong hốc mắt đã nhiễm lệ.

Nàng bị chọc giận đến muốn điên rồi, thế nhưng là hết lần này tới lần khác các trưởng bối dặn dò không thể trêu chọc Lạc Sênh, nói sẽ gây tai họa cho Tô gia.

Tô đại tiểu thư nắm chặt tay muội muội, trông có vẻ bình tĩnh hơn: "Lạc tiểu thư, trước mắt các trưởng bối đang nghị sự, cô vẫn là về trước chờ tin tức đi."

Tô phủ không chào đón ngươi, ngươi đứng ở chỗ này chính là làm dơ bẩn Tô gia.

Lời này Tô đại tiểu thư không nói ra miệng nhưng ở trong lòng không biết đã nhắc lại bao nhiêu lần.

"Cùng ta trở về!" Lạc Thần đuổi theo tới nơi, nén giận níu cổ tay Lạc Sênh lại.

Lạc Sênh không động đậy.

Dưới cái nhìn chằm chằm của huynh muội Tô gia, mặt Lạc Thần nóng lên, cắn răng thấp giọng nói: "Ngươi nhất định phải lưu lại nơi này chuốc lấy xấu hổ hay sao?"

Lạc Sênh vỗ vỗ đầu Lạc Thần, bình tĩnh nói: "Ta có lời cần nói, nói xong liền rời đi."

Thiếu niên mười ba tuổi còn chưa tới lúc trổ mã, so với dáng người cao gầy của Lạc Sênh còn thấp hơn một tấc, Lạc Sênh làm ra động tác như vậy lại vô hình có mấy phần hài hòa.

Tất cả mọi người quên phản ứng, bao gồm cả Lạc Thần vừa bị xoa đầu.

Thẳng đến khi bóng lưng Lạc Sênh biến mất tại cửa phòng, Lạc Thần mới kịp phản ứng, tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

Nàng, nàng làm sao dám xoa đầu của hắn!

Tiểu nha hoàn Hồng Đậu cũng không đi theo vào cười hì hì, thay Lạc Sênh giải thích: " Tiểu thư nhà chúng ta thích công tử đấy."

Nếu là người xấu xí, tiểu thư của nàng một chút cũng không thèm để mắt, ngay cả thân đệ đệ cũng như vậy.

Lạc Thần sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!"

Hắn mà cần Lạc Sênh thích sao? Dạng tỷ tỷ này, nếu không có, hắn còn cảm tạ ấy.

"Khụ khụ ——" bởi vì quá xúc động mà Lạc Thần ho khan.

Cơ thể Lạc Thần vốn yếu ớt, từ nhỏ đã được đưa đến Kim Sa, điều này những người quen với Thịnh gia đều biết đến.

Tô gia huynh muội thấy thế lo lắng hỏi han hắn.

Lúc này Thịnh Giai Ngọc đuổi tới, nhìn xung quanh liền hỏi: "Lạc Sênh đâu?"

Tô đại tiểu thư thản nhiên nói: "Vào trong rồi."

Tô nhị tiểu thư cùng Thịnh Giai Ngọc quan hệ không tệ, nói chuyện không chút e dè: "Giai Ngọc tỷ, các người tại sao không ai ngăn nàng ta lại, cứ để nàng ta như thế mà chạy đến nhà ta. Aiz, đây hẳn là sợ nương ta không đồng ý, tự mình ra mặt bàn việc hôn sự đi."

Thịnh Giai Ngọc bị một phen thẹn đỏ mặt, Lạc Thần lại càng hận tìm không được cái lỗ để chui vào.

"Ta sẽ mang tỷ ấy trở về!" Lạc Thần nhanh chóng hướng cửa phòng đi đến.

Trong phòng, Thịnh đại thái thái cùng Tô thái thái bởi vì Lạc Sênh tiến vào mà cùng kinh ngạc không thôi.

"Biểu tiểu thư sao lại tới đây?" Thịnh đại thái thái ôn nhu hỏi, nhưng trong lòng thì tràn ngập chán ghét.

Bà sống tới từng này tuổi chưa thấy qua tiểu thư nào như vậy!

Thịnh gia cùng Tô gia giao hảo, hai nhà lui tới rất nhiều, số lần bà tới gian phòng này làm khách đã đếm không xuể, nhưng không có một lần nào như ngồi trên đống lửa giống lần này, thật mất hết thể diện.

Nếu cho bà một nữ nhi như Lạc Sênh, bà thật muốn quơ lấy cái bình hoa mà ném.

Hết lần này tới lần khác, nàng ta cứ làm ra mấy loại chuyện mắc ói.

Thế nhưng là không có biện pháp, Lạc Sênh vì Tô gia nhị công tử liền chuyện gì cũng làm ra được, không quản là thật là giả, vạn nhất có chuyện bất trắc, Thịnh gia như thế nào giao phó được với Lạc đại đô đốc?

Đến lúc đó đừng nói Thịnh gia, ngay cả Tô gia chỉ sợ đều trốn không thoát họa diệt môn.

Cũng vì biết hậu quả như vậy, Tô thái thái rõ ràng cực kỳ không muốn lại phải gật đầu đáp ứng.

Lúc này Lạc Sênh tới làm gì?

Lạc Sênh uốn gối hướng Thịnh đại thái thái cùng Tô thái thái thi lễ, nói: "Đại cữu mẫu, ta đến mời người hồi phủ."

Thịnh đại thái thái bị Lạc Sênh, cái người chưa bao giờ hiểu cấp bậc lễ nghĩa làm cho kinh hãi, không khỏi hỏi lại: "Biểu tiểu thư có biết ta tới làm gì hay không?"

Lạc Sênh khóe môi có chút cong: "Ta biết đại cữu mẫu là đến cùng Tô gia thái thái thương nghị việc hôn sự của ta cùng Tô nhị công tử, bất quá hôn sự này vẫn nên thôi đi."

"Vì cái gì?" Quá mức khiếp sợ, Thịnh đại thái thái cùng Tô thái thái cùng đồng thành hỏi.

Mà đám người Thịnh Giai Ngọc đang đứng ở cửa cũng hết sức kinh ngạc.

Lạc Sênh cười cười: "Bởi vì dưa hái xanh không ngọt a. Đại cữu mẫu, chúng ta trở về đi."

Đến khi đám người Lạc Sênh rời đi rồi, Tô nhị tiểu thư còn mang bộ dạng như gặp quỷ, không hiểu ra sao, nói: "Nàng cũng biết dưa hái xanh không ngọt?"