Chương 18: Chước Lộc

Kim ngô vệ đón huynh đệ Chung gia đi, chuyện này sẽ nhanh chóng lan đi khắp Tây vực. Thầy trò Chu Tinh Ly suốt một đường đoán mệnh lừa tiền, tin này đương nhiên là biết.

Thẩm Thanh Khuyết nhỏ tuổi lại không hề nói chuyện này với phụ thân, khiến Lâm Tín hơi ngạc nhiên, thậm chí còn từng dao động muốn trở về bên cạnh Thẩm Lâu. Nhưng y không thể bỏ mặc sư phụ được, lớn lên bên cạnh Thẩm Lâu thì biến số quá lớn.

Nghe Lâm Tín nói vậy, Thẩm Lâu hạ mắt không nói tiếp nữa, nhanh chóng mặc trung y và áo ngoài vào, rõ ràng không định thay áo lót nữa.

Không được nhìn rồi, Lâm Tín nén nhịn kích động muốn trêu Thẩm Lâu, lịch sự xoay người, cầm tế kiếm trên bàn lên. Hai người nhiều năm không gặp, nói cho cùng thì cũng chỉ là tình cảm mấy ngày thời thơ ấu, chẳng có gì có thể nói chuyện được cả, bắt đầu từ “tín vật định tình” vậy.

“Ta rất lo cho ngươi.” Không chờ Lâm Tín được chăng hay chớ, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Lâu nói một câu như vậy, y không thể tin được mà quay đầu nhìn về phía Thẩm Lâu.

“Ngươi nói gì cơ?”

“Ta vẫn luôn tìm ngươi.” Thẩm Lâu đi đến bên cạnh Lâm Tín, cúi đầu nhìn y. Mất rồi lại có, có rồi lại mất, cứ lên lên xuống xuống như vậy, thực sự không phải trải nghiệm hay ho gì.

Lâm Tín mở to mắt, câu này không giống lời Thẩm Thanh Khuyết biết nói.

“Tín Tín, sư phụ bảo ta mang cho huynh ít đồ.” Ngoài cửa vang tiếng Tiễn Trọng gõ cửa, phá vỡ bầu không khí kỳ cục trong phòng.

Lâm Tín cười xin lỗi Thẩm Lâu rồi xoay người ra mở cửa, vừa thò tay đã cho Tiễn Trọng một phát nổ đom đóm, “Ngươi gọi ai cơ?”

Tiễn Trọng cười hề hề, đưa một bộ trà cụ mới toanh cho Lâm Tín. Tuy Lâm Tín nhập môn sớm nhưng thực ra vẫn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, hắn từ đầu đến cuối vẫn không thể đối xử với Lâm Tín như sư huynh được, toàn gọi lén y là Tín Tín.

Lâm Tín không nhận lấy bộ trà cụ mà giơ tay đánh hắn luôn.

“Ấy ấy đừng nghịch, vỡ mất!” Tiễn Trọng cố gắng tránh, nhưng Lâm Tín trước giờ ra chiêu vừa nhanh vừa độc, toàn đánh vào mấy chỗ gian trá, khó mà phòng bị được.

“Soạttttt!” Bộ trà cụ đá hắc diệu trên khay cuối cùng đã trượt khỏi khay ở chiêu thứ ba, một bàn tay khớp xương rõ nét vươn sang, rút lấy cái khay xoay một vòng trong không trung, “cạch cạch cạch” tiếp lấy chén trà vững vàng.

“Sư huynh ngươi?” Thẩm Lâu đặt trà cụ lên bàn, lạnh mắt quan sát đồng môn của Lâm Tín, Anh Vương điện hạ sau này—— Phong Trọng.

“Là sư đệ.” Tiễn Trọng xoa xoa chỗ bị đánh, giơ tay hành lễ, “Tại hạ Tiễn Trọng.” rõ ràng, ban nãy lúc ở chính sảnh, vị thế tử gia này căn bản còn chẳng thèm nhìn thẳng vào hắn, cũng chẳng nhớ hắn đã gọi một tiếng sư huynh.

Sư huynh kiếp trước, kiếp này lại biến thành sư đệ. Thẩm Lâu khẽ gật đầu, đáp lễ, “Nếu là sư đệ thì nên kính trọng huynh trưởng, sao có thể gọi thẳng tên húy?”

“Ừm, thế tử dạy chí phải.” Tiễn Trọng ngượng nghịu cười, truyền đạt hai câu sư phụ bàn giao rồi chạy biến như một làn khói. Vị thế tử điện hạ Hoán Tinh Hải này, tựa hồ có ý đối địch với hắn.

Chu Tinh Ly bảo nhị đồ đệ truyền lời cho Thẩm Lâu, thu xếp xong xuôi thì sang uống với hắn chén trà, đặc biệt nhấn mạnh không cho Lâm Tín đi theo.

Lâm Tín bĩu môi, uống trà cái gì chứ, nghe cái là biết kiếm Thẩm Lâu uống rượu. Vì y vẫn chưa vấn tóc nên sư phụ không cho y uống rượu, còn Tiễn Trọng tửu lượng quá kém không uống được bao nhiêu, Chu Tinh Ly không ai tiếp rượu nên khá là cô quạnh.

Người Bắc vực quanh năm uống rượu mạnh, tửu lượng tất nhiên là cao, hiếm khi gặp được người Thẩm gia, không thể không kéo Thẩm Lâu uống dăm chén được.

Lê hoa bạch năm ngoái chôn, giờ lấy ra uống là vừa đẹp. Chu Tinh Ly lấy một bộ chén ngọc bích song hoàn ra, rót đầy tăm tắp.

Thẩm Lâu bưng chén, kính Chu Tinh Ly rồi uống một hơi cạn sạch, “Chu nhị thúc gọi cháu đến là có lời muốn nói sao?”

“Tìm ngươi uống một chén thôi.” Chu Tinh Ly tưng tửng tựa trên thạp trúc, biếng nhác nói, “Cha ngươi lấy tên tự cho ngươi chưa?”

“Vẫn chưa đặt tên tự ạ.” Thẩm Lâu đáp, giơ tay rót rượu cho Chu Tinh Ly. Nam tử mười lăm tuổi vấn tóc, hai mươi tuổi đội mũ, theo lý thì lúc hai mươi tuổi sẽ lấy tên tự. Nhưng nếu người này trưởng thành sớm, hoặc là cần lập môn hộ cho hắn, thì sẽ như anh em Chung gia, mười lăm tuổi là đã lấy tên tự rồi.

Chu Tinh Ly hơi ngạc nhiên, con trai mười hai tuổi đã có thể lên chiến trường, đủ để lập môn hộ rồi, Thẩm Kỳ Duệ này lại không đặt tên tự cho hắn, còn coi hắn như trẻ con mà nuôi. Nghĩ lại thì cảm thấy sức khỏe hắn không tốt, sợ lấy tên tự sớm quá mài mòn phúc khí, tự nhiên cảm thấy buồn cười, “Cái tên ngũ đại tam thô Thẩm Kỳ Duệ kia không ngờ lại để bụng cái này.”

(Ngũ đại tam thô: to xác)

Thẩm Lâu không nói được gì, kiếp trước đúng là hắn lấy tên tự từ năm mười lăm tuổi, lần này vấn tóc lại bị phụ thân từ chối, khiến tên Chung Hữu Ngọc kia cười nhạo hắn mấy lần liền.

Hai người uống cạn một vò lê hoa bạch nhỏ, Thẩm Lâu mặt không đỏ thở không dồn, Chu Tinh Ly nhìn mà tấm tắc, “Hảo tiểu tử, tửu lượng này đuổi kịp cha ngươi rồi, nào nào, lại vò nữa.”

Hiếm khi gặp được người uống giỏi, Chu Tinh Ly hớn hở, lại gọi thị vệ đi đào thêm vò nữa ra, đổi bát rượu uống tiếp.

Lê hoa bạch vào miệng thanh ngọt, nhưng rượu bốc mạnh, uống thêm ba bát nữa thì hơi rượu vò trước xông lên, mắt Chu Tinh Ly dần nhuộm sắc đỏ, nói năng cũng bắt đầu cà kê, “Chuyện Tầm Lộc hầu, ngươi chắc hẳn là nghe nói rồi, Lâm Tranh Hàn không tìm được mỏ lộc ly, nhưng người trong thiên hạ đều cho rằng hắn tìm được, bao gồm hoàng đế, và cả cha ngươi.”

Thẩm Lâu đang bưng rượu hơi khựng lại, “Vâng.”

“Ta đây không có yêu cầu nào khác, chỉ có một, chuyện liên quan đến Tín Nhi, nửa chữ cũng không được nói ra ngoài.” Ngữ điệu hờ hững bỗng lạnh đi, đôi mắt đuôi phượng góc mắt hướng xuống của Chu Tinh Ly trong vắt, không có nửa phần ý say.

“Sáu năm trước ta không nói, giờ sẽ càng không nói, quyết không để A Tín rơi vào tình trạng như huynh đệ Chung gia.” Thẩm Lâu giơ tay rót rượu cho Chu Tinh Ly. Dòng dõi chư hầu, ai cũng không muốn vào kinh sống lâu dài, ăn nhờ ở đậu, làm nô tài làm con tin, tất nhiên không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Ngươi thấu suốt hơn cha ngươi.” Chu Tinh Ly lại vật ra thạp, hơi nước dâng lên viền mắt, rồi bỗng ngâm một khúc ca nhỏ, cứ như người tỉnh táo ban nãy chưa từng tồn tại, “Dung hề toại hề, thùy đái quý hề, cha ngươi hồi nhỏ, chẳng phải thứ tốt lành gì.”

(Trích “Hoàn lan – Vệ phong – quốc phong” của Khổng Tử, dịch nghĩa: dáng thư thả rộng rãi phóng túng đường hoàng, thắt lưng buông xuống thướt tha. Bản dịch của thivien.net)

“…”

Mang toàn mùi rượu về phòng ngủ của Lâm Tín, người trong phòng đã ngủ say rồi, nhưng rất ngoan mà ngủ mé trong, chừa cho hắn một nửa.

Thẩm Lâu ngồi bên giường nhìn y, chầm chậm đưa tay vuốt ve gò má ấm áp. Rõ ràng là một kẻ nghịch ngợm, thế mà trước mặt hắn lại giả vờ ngoan ngoãn, cũng chẳng biết là nghĩ thế nào.

Cởi áo ngoài rồi nằm xuống, giơ tay xoa xoa đầu mày. Cùng với thần hồn càng ngày càng yếu đi, hắn ngủ cũng càng ngày càng ít, luôn bị đủ loại ác mộng đánh thức, tỉnh lại rồi thì chẳng phân được rõ kiếp trước kiếp này.

Tiễn Trọng gặp lúc ban ngày, cùng Anh vương trong trí nhớ hợp thành một thể. Nam nhân xuân phong nhất độ với tán tiên Tiễn Thu La, chính là đương kim hoàng thượng. Ban đầu Tiễn Thu La cũng không biết thân phận người này, sau đó hoàng đế muốn nạp nàng vào cung mới hiểu ra, kiên quyết chối từ.

Tán tiên tự do ngũ hồ tứ hải, chẳng hề thèm khát vị trí hoàng phi kia, hoàng đế cũng không cưỡng cầu. Mãi đến sau này, Lâm Tín giết sư phụ, hai sư huynh đệ này mới bị hoàng đế tìm về cả đôi. Họ hoàng thất là Phong, hắn bèn gọi là Phong Trọng, Vương hiệu là Anh, lý do là vì hắn ngoại hình tuấn tú.

Nhưng hai huynh đệ lúc mới vào cung quan hệ rất không tốt, đều nói là vì Lâm Tín giết sư phụ nên bị Phong Trọng hận, mãi đến hôm ấy…

Thẩm Lâu cầm một mảnh tinh hồ thạch khắc thành hình nai con đi tìm Lâm Tín, nghĩ mình làm vỡ ngọc bội của y nên giờ đến bồi tội.

“Ngươi phải đền cho ta, ta muốn ngươi tự tay khắc đá tinh hồ.” Nhớ đến đôi mắt tức đến đỏ hoe của Lâm Tín, Thẩm Lâu ngưa ngứa đầu ngón tay, không nhịn được mà chà chà con nai con trong tay, giấu vào trong tay áo.

Chắp tay sau lưng, vòng qua tầng tầng giả sơn.

“Tín Tín!” Tiếng Anh vương Phong Trọng vọng từ sau núi đá ra. Định thần nhìn lại, Phong Trọng mặc thường phục thân vương đang ôm chặt Lâm Tín, trên mặt toàn là vẻ tiếc thương yêu mến. Lâm Tín rầu rầu tựa vào lòng Phong Trọng, chẳng nói năng gì, quay lưng về phía Thẩm Lâu, không nhìn rõ được vẻ mặt.

Bàn tay giấu trong tay áo đột nhiên siết chặt, siết đến trắng bệch đầu ngón tay.

Chú nai con bằng đá tinh hồ chẳng được tặng đi, chút nhớ nhung nho nhỏ cứ thế mà bị người ta ném xuống đất vỡ tan.

“Ngươi không biết sao? Lâm Bất Phụ trời sinh trác táng, chay mặn đều ăn, thái tử cho y bao nhiêu mỹ nhân, nam nữ có cả, y nhận hết sạch luôn.”

“Chẹp, ta nghe nói, y với Anh vương cũng có một chân đấy.”

Oanh oanh yến yến vờn chơi bốn phía, Cát Lộc hầu phong lưu cùng với mọi người ngả ngớn nháy mắt với hắn.

Lửa giận khó yên xộc lên đánh thức Thẩm Lâu, mở mắt ra, bên cạnh nóng rực, mang theo một hơi thở ngọt vị táo phả vào bên gáy. Lâm Tín đã chui vào lòng hắn từ khi nào.

Trái tim treo lưng chừng rơi về nơi yên ổn, Thẩm Lâu thở dài khẽ, hơi nghiêng đầu, tựa cằm lên đỉnh đầu người trong lòng.

“Ừm…” Lâm Tín ậm ừ một tiếng rồi tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong lòng Thẩm Lâu, giả vờ kinh ngạc dịch ra, “Xin lỗi, ta tướng ngủ xấu lắm, làm ảnh hưởng đến ngươi à?”

“Không.” Thẩm Lâu lắc đầu.

“Sao ngươi toát mồ hôi khắp đầu thế này?” Lâm Tín giơ tay sờ một cái, ngọ nguậy ngồi dậy. Người tu tiên, cơ thể khỏe mạnh, không thể có chuyện nửa đêm đổ mồ hôi được.

Thẩm Lâu vươn tay ấn y trở vào ổ chăn, “Không sao, mơ ác mộng thôi, ngủ đi.”

“Ngươi mấy tuổi rồi mà còn bị ác mộng dọa chảy mồ hôi!” Lâm Tín không nhịn được mà dụi vào gối hắn, cười trêu hắn, “Ha ha ha…”

Có ý hỏi xem giờ Thẩm Lâu còn sợ bóng tối không, lại sợ chọc giận hắn ngày mai không ngủ cùng mình nữa, Lâm Tín đành phải nuốt câu trêu phía sau lại, cong mắt cười nhìn chăm chăm vào Thẩm Lâu. Mãi đến khi Thẩm Lâu ngủ lại rồi, nụ cười kia mới đột ngột biến mất.

Ác mộng liên tục là dấu hiệu hồn lực suy yếu. Lâm Tín thổi thổi lông mi Thẩm Lâu, xác định hắn ngủ thật rồi mới lặng lẽ giơ ngón trỏ ra, ấn nhẹ vào đầu mày hắn rồi chầm chậm kéo ra, rút ra một sợi hồn lực cực mảnh. Thổi nhẹ một hơi, hồn lực nhỏ như sợi tóc kia đột nhiên gãy đôi, tan thành mây khói.

Sao lại yếu thế này! Lâm Tín cau chặt mày, nếu như y đoán không sai, thần hồn Thẩm Lâu kiếp trước chắc chắn đã bị thương rất nặng, giống như những người bị y bóp nát hồn phách vậy, hồn phách tổn hại kéo thẳng sang tận kiếp này.

===

Vở kịch nhỏ.

Tín Tín: Hu hu, ngươi đập vỡ nai con của ta rồi, ngươi đền cho ta đi!

Lâu Lâu: Không khóc không khóc, ta khắc lại cho ngươi cái nữa.

Fan Giáp: Tín Tín, đây là nai con bằng vàng ta mua cho ngươi.

Fan Ất: Tín Tín, đây là nai con bằng bạc ta mua cho ngươi.

Lâu Lâu: Đây là nai con bằng đá ta khắc cho ngươi, ngươi chọn cái nào?

Tín Tín: Ta đương nhiên là… muốn nai con bằng vàng rồi! ~(≧▽≦)/~

Lời bộc bạch: [âm nhạc] nghe~~ tiếng tim vỡ~~