Chương 12: Oan gia (8)

Ánh lửa, cực kì nổi bật trong đêm đen, không lâu sau, người dập lửa, người xem náo nhiệt liền chen chúc kéo tới. Cửa đá chưa kịp khép, huynh đệ Chung gia mặt lem nhem bụi khói nhếch nhác đứng đó.

Chung Tùy Phong vội vã chạy đến nhìn thấy như vậy, không khỏi giậm chân đấm ngực. Chúc thần Tây vực cơ bản đều có mặt, tin Chung Trường Dạ chết cũng không thể giấu được nữa.

Ánh nến giờ giới nghiêm lại được thắp sáng, cả núi Mạc Quy sáng như ban ngày, lật tung tất cả những bí mật ẩn giấu trong bóng tối.

“Chủ công chết rồi! Chuyện này là thế nào?” Mấy Chúc thần có mặt mũi không quản gì hết mà chạy thẳng vào trong thạch thất, trông thấy thi thể Chung Trường Dạ liền khóc to lên.

“Chủ công ơi!”

Bên trong thạch thất rối tung lên, Lâm Tín nhỏ người chen từ trong đám người ra, liền trông thấy thị vệ Thẩm gia đỡ Thẩm Lâu đứng bên lề khoảnh đất lầy lội vừa mới dập xong lửa, Thẩm Kỳ Duệ chắp tay đứng bên cạnh hắn, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc. Chung Lục quỳ một gối trên nền đá xanh, không nói năng gì.

“Thế tử.” Lâm Tín bước nhanh đến, kéo Thẩm Lâu nhìn khắp trên dưới, cánh tay và đùi có ngoại thương, trông không hề nghiêm trọng.

Thẩm Lâu cúi đầu không nói gì, cảm giác đau đớn như bị xé rách lúc linh đài nổ tung, đau đến mức trước mắt hắn là một khoảng mơ hồ, ngờ ngợ nghe thấy tiếng Lâm Tín nhưng lại không nhận được phương hướng. Cũng may hắn đã quen với sự đau đớn này rồi, trên mặt không có vẻ gì không ổn.

Chung Tùy Phong sứt đầu mẻ trán chạy tới, đạp Chung Lục một phát, “Bảo ngươi trông vườn, ngươi hạ sát thủ với thế tử làm gì?”

“Lục, là thanh đao giết người, không phải con chó trông nhà.” Chung Lục bị đạp nghiêng người, dứt khoát đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Chung Tùy Phong.

Không khí lập tức lắng lại.

“Được rồi, Tùy Phong, giờ không phải lúc để tính toán!” Thẩm Kỳ Duệ trầm giọng nói, giơ tay lên ý bảo thị vệ Thẩm gia đi dọn dẹp. Trong mộ huyệt toàn người là người, chẳng ra thể thống gì cả.

Chung Lục cầm kiếm đi thẳng đầu không ngoảnh lại, xông vào thạch thất ôm kiếm đứng trước quan tài, linh lực mạnh mẽ luôn đi kèm với sự uy hiếp bức người, khiến mọi người sợ hãi nhất tề lùi về sau ba bước. Huyền y thị vệ của Thẩm gia đi tới, mời hết những Vạn hộ, Thiên hộ đại nhân đang khóc đến đứt gan đứt ruột nhưng phân không rõ là chân tình hay giả ý kia ra ngoài, thạch thất cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Thẩm Kỳ Duệ đi tới, nhìn Chung Trường Dạ nằm trong quan tài lúc lâu không nói gì. Gió đêm lướt qua cửa đá, thổi cây nến trắng trên bàn khiến chúng lay lắt chập chờn: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Phụ thân ngày ấy đang so chiêu cùng người ta, chẳng biết vì sao lại đột nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.” Đôi mắt Chung Hữu Ngọc đỏ lên: “Thuốc thang hay kim châm đều vô hiệu, cũng không thể chiêu hồn.”

Thẩm Lâu chậm rãi đi đến, bước đi trầm ổn, sắc mặt bình tĩnh. Nhận được tín hiệu của phụ thân, hắn tiến lên phía trước hành lễ với Chung Trường Dạ.

Lâm Tín ôm cánh tay đứng một bên, hoàn toàn không có ý định hành lễ, thầm nghĩ sau một đống chuyện không rõ ràng nếu Chung Trường Dạ đã chết, Chung gia chia năm xẻ bảy không có khả năng gây tổn hại cho y, bản thân lại không cần thiết để lộ phận với Thẩm Lâu, đúng là quá thiệt thòi rồi.

“Ai nha nha, sao lại náo nhiệt như thế?” Thanh âm ồn ào từ cửa truyền vào, còn chưa chờ mọi người quay đầu lại, trong nháy mắt Chung Lục đã vọt ra.

Hai nguồn linh lực va chạm với nhau trên không trung, trực tiếp đánh nát cửa đá đang khép nửa.

“Ê, có gì thì từ từ nói, đừng động thủ!” Người đến tay cầm một đoản côn đen xì xấu đau xấu đớn không giống binh khí, lại giống như vật sống, xoay chuyển trong lòng bàn tay hóa giải tất cả sát chiêu của Chung Lục một cách chính xác.

Xuân Ngấn! Lâm Tín nhìn một cái đã nhận ra ngay thanh linh kiếm giống que cời lửa kia, hai mắt nhìn chăm chăm vào người mặc hồng y.

“Không đánh nữa, không đánh nữa, Chung gia các ngươi chỉ biết bắt nạt người ta thôi!” Hồng y nhân không thèm tiếp chiêu nữa, lăn tròn một vòng cũng không thèm quan tâm chiêu thức có khó coi hay không, lăn thẳng đến bên chân Thẩm Kỳ Duệ.

“Dừng tay!” Thẩm Kỳ Duệ nâng tay ngăn sự truy sát của Chung Lục, cúi đầu nhìn nam nhân đang làm mặt quỷ với Chung Lục: “Diệc Tiêu, sao ngươi lại ở đây?”

Nghe thấy cái tên này, Thẩm Lâu lập tức ngẩng lên nhìn về phía người đó, trong lòng thầm nói một tiếng ‘mẹ kiếp’. Sư phụ Chu Tinh Ly kiếp trước bị Lâm Tín tự tay giết chết, tên tự là Diệc Tiêu.

“Không phải ta muốn đến đâu, là Chung Trường Dạ không cho ta đi!” Chu Tinh Ly bò dậy, phủi bụi trên người, lụa đỏ, áo bào kim ngọc, là cách ăn mặc xa hoa nhất quán của Chu gia Nam vực, hoàn toàn trái ngược với linh đường tang tóc.

“Ngươi nói bậy!” Chung Hữu Ngọc không kìm được mà phản bác, “Là ngươi ở lỳ nhà ta không chịu đi, còn hại chết cha của ta nữa.”

“Ê, tiểu tử, cơm có thể ăn bậy, lời thì không thể nói bậy nha. Chung Trường Dạ không phải do ta giết, ta làm gì mà đánh thắng được lão kia chứ, các ngươi nói chuyện có đạo lý chút đi!” Chu Tinh Ly trời sinh mĩ mạo, nhưng đi đứng nói năng không ra thể thống gì, giống hệt như một con khỉ chạy từ trong rừng sâu núi thẳm ra, không hề có chút khí phách “tựa phượng hoàng rọi sáng chín tầng mây” của Chu gia Nam vực.

Dập lửa xong, đã an ủi đám Chúc thần đang khóc lóc bên ngoài, Chung Tùy Phong đầu nổi u chạy vào, liền trông thấy Chu Tinh Ly đang lăn lộn ăn vạ trong linh đường lập tức giận mà không có chỗ xả: “Chu Tinh Ly, sao ngươi lại chạy đến đây?”

“Các ngươi không cho ta ra khỏi núi Mạc Quy, chứ đâu có nói không cho ta ra khỏi viện!” Chu Tinh Ly trốn sau lưng Thẩm Kỳ Duệ nhìn Thẩm Lâu mặt mày trắng bệch: “Ô, cháu trai cũng ở đây hả, sao sắc mặt lại kém thế kia?” Vừa nói vừa nhìn về phía tiểu Lâm Tín đứng bên cạnh Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu tiến về phía trước chặn tầm nhìn của Chu Tinh Ly hướng về phía Lâm Tín, chắp tay hành lễ: “Chu nhị thúc….” Còn chưa nói xong thì đầu chao đi ngã xuống, được Chu Tinh Ly nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

“Thằng bé này sao cả người toàn mồ hôi lạnh thế!” Chu Tinh Ly ôm ngang hắn lên, cảm thấy có người túm lấy vạt áo của mình, cúi đầu nhìn, chính là thằng bé ban nãy nhìn chằm chằm vào hắn.

“Sư….thúc thúc, Thế tử ban nãy đánh nhau với Chung Lục, phải tìm đại phu đến!” Lâm Tín cố gắng kìm chế cổ họng mình run lên, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh tuấn trẻ trung của Chu Tinh Ly.

Đại phu không tìm ra được nguyên cớ, chỉ có thể kết luận là cưỡng ép ngự kiếm hại đến thần hồn, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn.

Chu Tinh Ly bĩu môi, “Lang băm.”

“Ngươi nói người ta là lang băm thì ngươi đi mà chữa.” Lâm Tín theo thói quen nói mỉa hắn.

“Ê,” Chu Tinh Ly đi quanh Lâm Tín một vòng, đột nhiên vươn tay búng đầu y một cái, “Tiểu tử này thật thú zị.”

Lâm Tín ôm chỗ bị búng lườm hắn, lườm một lúc mắt bắt đầu mờ đi. Đã rất lâu, rất lâu không được nghe giọng nói này, cũng chẳng còn ai búng đầu y nữa.

“Ôi kìa kìa, sao lại khóc rồi.” Chu Tinh Ly cào đầu, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lâm Tín, “Ta cho nhóc búng lại được chưa.”

Lâm Tín quệt mắt một cái, giơ tay búng lại.

“Áu! Nhóc búng thật à!”

Làm trò cả đêm cuối cùng kết thúc ở đó, tin Chung Trường Dạ chết không giấu được nữa, hôm sau bèn chuyển linh đường về tiền thính, phái người đi các vực báo tang. Tin tức truyền đến kinh thành với tốc độ nhanh nhất, mấy hôm nữa sẽ có ý chỉ của thiên tử xuống, còn trước đó thì không thể hạ táng.

Chung Hữu Ngọc và Chung Vô Mặc không túc trực bên linh cữu hàng đêm nữa, ban ngày cũng phải quỳ trong linh đường mặc áo xô để tang, đón tiếp người đến viếng. Các Vạn hộ, Thiên hộ vốn khí thế ngất trời đến thu cống, lũ lượt thay hắc bào tố y.

Chỉ có Chu Tinh Ly vẫn mặc hồng y ăn mừng, lượn lờ xung quanh.

“Chu Diệc Tiêu, ngươi đừng có quá đáng!” Chung Tùy Phong thấy hắn ăn mặc như vậy tức đến run cả tay.

Chu gia Nam vực, yêu thích xa hoa, con cháu dòng đích đều mặc hồng y. Hồng y kim ngọc bào, giữa trán gắn một viên lộc ly châu to bằng hạt gạo, hoa văn tinh xảo, dưới ánh mặt trời lóng la lóng lánh đến chói cả mắt.

“Chu gia chúng ta ăn mặc thế đấy, tang sự hỉ sự gì cũng thế hết.” Chu Tinh Ly há miệng cái là bắt đầu nói phét, “Ta đến không phải để làm hỉ sự cho Chung Trường Dạ đâu, ngươi đừng có hiểu lầm.”

“Ngươi…..” Chung Tùy Phong tức đến mức muốn rút kiếm, lưỡi kiếm vừa lộ ra được ba tấc thì bị Xuân Ngấn đột ngột xuất thủ đâm trở về.

Chu Tinh Ly cầm cái que cời lửa đen sì bóng loáng, cười nói: “Ngươi xem ngươi đi, không cho ta đi à, ngày nào cũng tức tối như con rùa bị uống nhiều nước, tội gì phải thế.”

“Diệc Tiêu.” Thẩm Kỳ Duệ từ xa đi đến, kịp thời ngăn màn nói bậy của Chu Tinh Ly, vỗ vỗ vai Chung Tùy Phong ra hiệu cho hắn đi làm việc, còn mình thì nói vài câu với Chu Tinh Ly.

Thẩm Lâu mê man một đêm, hôm sau lại từ chối uống thuốc như người không có việc gì.

Lâm Tín bò ra cửa sổ nhìn ra ngoài, xa xa thấy sư phụ đang nói chuyện với cha của Thẩm Lâu, tính theo thời gian thì lúc này đáng lẽ Chu Tinh Ly phải đang tìm y khắp nơi, chạy đến núi Mạc Quy trực tiếp tìm Chung Trường Dạ đòi người, đó mới thực là tác phong của hắn. Nhưng Chung Trường Dạ chết rất kì lạ, Chu Tinh Ly luôn đối đầu với hắn vừa hay lại đang ở núi Mạc Quy đương nhiên trở thành đối tượng bị nghi ngờ.

Thẩm Lâu ho khẽ một tiếng, đặt bát thuốc chưa uống ngụm nào lên bàn trà phát ra một tiếng giòn đanh.

Nghe tiếng vang, Lâm Tín quay đầu lại, nhìn về phía Thế tử đang nhắm mắt ngã trên giường mềm, nhớ lại những lời sư phụ nói đêm qua. Cái người Chu Tinh Ly này, không giống với những tu sĩ bình thường, tu luyện vô cùng tạp nham, kì môn độn giáp, ngũ hành bát quái, dựng trận vẽ bùa, xem tướng chữa bệnh,……

Theo cách nói của gia chủ Chu gia – anh trai của Chu Tinh Ly, hắn chính là một con khỉ chuyển thế, không có sở trường gì, mỗi thứ đều biết một ít, không có cái gì quá tinh thông.

Nhưng mà tạp nham cũng có cái tốt của tạp nham, rất nhiều thứ người thường không thấy được hắn lại có thể nhìn ra. Nghe Tử Xu nói, Thẩm gia đã tìm rất nhiều tiên y đến nhưng đều không chữa được cho Thẩm Lâu, sư phụ nhà y có lẽ có thể có cách.

“Thế tử, ta muốn ra ngoài chơi một chút.” Lâm Tín nhìn chăm chăm vào Thẩm Lâu.

“…Đi đi.” Lời còn chưa dứt, thằng bé đã chạy ra ngoài như một làn gió, Thẩm Lâu nhìn bát thuốc trên bàn trà, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

Tín sử báo tang cho Chu gia mấy hôm nữa sẽ đến, mang cả tin Chu Tinh Ly đang ở núi Mạc Quy. Thẩm Kỳ Duệ hứa sẽ thay hắn hòa giải, giúp hắn thoát khỏi nghi ngờ, Chu Tinh Ly không thể rời khỏi núi Mạc Quy ngay, đành ngán ngẩm ngồi xổm trong góc viện đào tổ kiến.

Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy nửa cái đầu thò lên trên hàng rào, Chu Tinh Ly cười vẫy tay gọi y sang: “Tiểu tử, sao nhóc lại sang đây?”

“Ta đến hỏi ngươi, làm cách nào có thể chữa khỏi bệnh cho Thế tử.” Lâm Tín đi vòng qua hàng rào, đến trước mặt Chu Tinh Ly, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đuôi phượng chỉ có người Chu gia có. Người Chu gia trời sinh đẹp đẽ, đuôi mắt phượng xếch lên, chỉ có Chu Tinh Ly là khác biệt, khóe mắt hắn hơi cụp xuống dưới, tạo cho hắn vẻ mặt cà lơ phất phơ.

“Nhóc là gì của Thẩm Lâu?” Chu Tinh Ly ngồi xổm dưới đất, ngang bằng với y. Đêm qua tối quá nhìn không rõ giờ nhìn lại khuôn mặt thằng bé này….

“Ta là tùy tùng của Thế tử.” Lâm Tín ngoan ngoãn trả lời.

“Tùy tùng nhỏ thế!” Chu Tinh Ly đo chiều cao của bé con, “Nhóc tên gì?”

“Tín, tên chỉ có một chữ Tín.” Lâm Tín hạ mắt, nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Chu Tinh Ly ở kiếp trước cũng nói như vậy, chỉ có tên chứ không có họ.

Đuôi lông mày Chu Tinh Ly khẽ giật một cái, nét mặt không hề thay đổi vẫn là bộ dạng cười hì hì, nắm cánh tay Lâm Tín thuần thục sờ xương, “Chậc, hảo tiểu tử, tư chất được nha, làm đồ đệ ta đi.”

Thì ta vốn là đồ đệ của ngươi mà, bàn tay Lâm Tín để sau lưng siết chặt lại “Vì sao ta phải làm đồ đệ của ngươi? Ngươi có bản lĩnh gì?”

“Ta á, là tiên nhân đó.” Chu Tinh Ly nói rất hùng hồn, lấy Xuân Ngấn của hắn từ sau lưng ra, “Nhìn thấy chưa, đây là một cái que cời lửa, ta chỉ cần huýt sáo một cái là có thể biến thành linh kiếm đó.”

“…” Lâm Tín không hề có chút hứng thú nào đối với việc này, thậm chí còn có chút không muốn nhận hắn nữa, “Ta là tùy tùng của thế tử, không thể đi với ngươi.”

“Không sao, ta trộm nhóc, chúng ta lén lút đi là được.”

“….”

Kịch nhỏ:

Sư phụ: Từ hôm nay trở đi, nhóc chính là đồ đệ của ta.

Tín Tín: Học cái gì?

Sư phụ: Có thể học bói toán nè, hóng chuyện nè, thái rau nè, nhuộm vải nè, làm son môi nè.

Tín Tín: *Vẫy tay tạm biệt.”