Chương 13: Chúng Ta Thị Tẩm Đi, Bệ Hạ - Chương 13

Biệt viện tráng lệ nằm lẻ loi mọc ra giữa bốn phía cánh rừng, kỳ lạ là bên trong một bóng hạ nhân cũng chả có, vậy mà nơi nơi đều treo lên đèn đuốc sáng rực như ban ngày, rõ ràng là không một hạ nhân thì làm sao treo lên hết số đèn lồng ấy trong một lần được.

Chỉ có một suy đoán, e rằng nơi này là nơi không sạch sẽ, người thường không nên tới gần a.

Cửa sổ mở toang đem ánh trăng sáng mờ ảo chiếu vào khắp bên trong phòng, màn lụa khẽ lay động vài cái, dưới ánh nến leo lắt phác hoạ lên hình bóng hai con người dính chặt vào nhau không một kẽ hở.

" Ta... Hận... Ngươi "

Thương Vương Thụ cắn chặt môi đến bật máu, vết thương mới chồng chéo lên vết thương cũ nằm rải rác trên môi, y giống như chẳng cảm thụ được đau đớn vẫn ngoan cố ghim răng nanh bén nhọn lên môi mỏng nhạt nhợt.

Máu tươi theo kẽ môi uốn lượn một dòng mới chịu chảy xuôi xuống cằm y, kiều diễm không thốt nên lời.

Đát Kỷ vẽ ra một mạt ý cười, nâng eo đẩy thật mạnh, lặp đi lặp lại 9 nông 1 cạn bức Thương Vương Thụ há miệng thở dốc.

" Dưỡng sức đi " hắn lời ít ý nhiều, nắm hông y tiếp tục đưa đẩy mãnh liệt.

Cái giường đáng thương " cót két " than thở, mỗi lần người bên trên dùng toàn lực trừu sáp, nó ảo giác bản thân sắp bị quăng gãy đến nơi rồi.

Đát kỷ đùa giỡn y thêm một lúc, thở dài đem vải buộc ở cổ tay y giải khai đi. Liếc nhìn qua vết hằn đỏ in sâu trên cổ tay mảnh khảnh, hắn bắt đầu có chút hối hận.

Hắn lại một lần nữa làm tổn thương y rồi.

Thương Vương Thụ thần trí tỉnh táo hoàn toàn, không hề bị dược tình tri phối dục vọng đánh mất đi lý trí, cười lạnh trước chút thương tiếc trong mắt tên đang cưỡng bức y.

Xoa xoa cổ tay đau nhức, y không báo trước duỗi tay ra kéo lấy đầu Đát Kỷ ghé xuống, há miệng liền hung tàn cắn một phát lên môi hắn.

Hung tàn liếm cắn, nào ra dáng dấp người bị cưỡng bức.

Đát Kỷ đưa tay lau đi vết máu, khoé môi vi diệu nâng lên độ cung đầy ý tứ, hưng phấn hiện rành rành ở mắt, bên dưới lại tăng thêm một vòng chèn ép nội bích yếu ớt.

" Ngươi thay đổi rồi "

Thương Vương Thụ dẫu khó chịu vẫn ngoan cố nặn ra ý cười đáp lại hắn. Y đặt tay lên cơ bụng Đát Kỷ sờ soạng vài cái, bất thình lình đẩy ngã hắn ra giường.

Y câu môi bạc, vẽ lên cơ bụng hắn một hàng tự lạ lẫm " ngươi không thích? "

Thương Vương Thụ nửa ngồi nửa quỳ đem phân thân căng trướng của người bên dưới từng chút nhét vào lại nơi ấm áp, dị vật lần nữa xâm nhập khiến y tay chân bủn rủn mất rất lâu mới đem từng chút nuốt vào bên trong.

Y mồ hôi bịn rịn hai bên thái dương, thở dốc nhìn Đát Kỷ bình tĩnh dõi theo từng hành động nhỏ của y, vì không muốn mất mặt trước nam nhân này, y cắn răng hung hăng ngồi xuống.

Phập...

Thô to phân thân bị bao trọn bên trong vách thịt mềm mại âm ấm, không ngờ rằng một cái miệng nhỏ nhắn như vậy lại có thể nuốt vào được gậy th*t thô to đáng sợ như vậy. Bởi vì hành động hung hăng này của Thương Vương Thụ mà vô tình đem luôn cả hai người đều đồng thời rên rỉ thành tiếng.

Đát Kỷ mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, thở dốc " ồ... ồ "  nhìn y thuần thục nâng mông lên xuống.

" Ha... Có tiến bộ hơn ngày trước khá nhiều " Đát Kỷ hai tay đáp ở cánh mông y bấu chặt vào, cố ý ưỡn người lên thúc thật mạnh lên trên khiến y đổ gục xuống ngực hắn.

Thương Vương Thụ sát ý không che giấu bốc ra ngùn ngụt, lại bị hắn dùng bộ mặt " vô tội vạ " chống lại.

Y tức giận " Ngươi... "

Đát Kỷ lần nữa như hạ quyết tâm muốn làm chết y trên giường, trời đất quay cuồng áp đảo y trở về vị trí bị động ban đầu.

Hắn cầm lên y một đoạn tóc hạ một nụ hôn " Ngươi bộ dáng gì, ta đều yêu thích cả "

Lời hắn thốt ra phảng phất như hủ mật ong ngọt ngào, từng chút từng chút một thấm tận xương tủy. Tâm Thương Vương Thụ như bị cào nhẹ qua, bức tường phòng bị ngăn cách thật nhiều năm " ầm ầm " đổ vỡ.

Đời trước y yêu hắn vẫn còn đó, làm sao có thể phải mờ dần đây.

Thương Vương Thụ thở dài, vươn ra tay xoa một bên má của hắn, không keo kiệt bồi thêm một ý cười thật lòng bên môi.

Y hỏi đùa " Nếu lỡ ta già nua đi thì thế nào? "

Vốn chỉ là y nói đùa, không ngờ được hắn thật nghiêm túc đáp lại.

" Ta cùng ngươi già đi là được"

Yêu hồ này trước giờ thà phụ cả thiên hạ cũng không bao giờ chịu thiệt đem dung mạo xinh đẹp của bản thân ra đánh đổi, nay nó vì một người phàm nguyện hủy đi vẻ đẹp, điều đó chứng tỏ người phàm kia có địa vị trong lòng nó thế nào rồi.

Thương Vương Thụ mắt cong thành hình trăng khuyết, hoa đào nở rộ ở tâm, cúi người cùng hắn giao triền hôn môi.

Đáng tiếc ta lại không thể cùng ngươi già đi...

...

Bồ câu trắng xoá ở chân cấp lá thư nhỏ, đập cánh hướng về phương đông bay đi.

Biệt viện cách biệt bên ngoài sừng sững đứng trụ, bên cửa sổ một gian phòng nào đó, Bạch y nam tử thần sắc nhợt nhạt thẫn thờ dõi theo cánh chim khuất dần.

Phía sau chợt vang lên một tiếng động nhỏ, Thương Vương Thụ nhanh chóng khép lại cửa sổ, xoay người đi đến bên mép giường.

Trên giường, một nam tử trời sinh dung mạo mị hoặc chúng sinh, trên hông đáp hờ tấm chăn mỏng, ái muội dấu vết mọc rải rác trên người, chọc người nhìn phải thật hận không thể hảo hảo yêu thương hắn một phen.

Đát Kỷ chống một tay, híp mắt hồ ly bày ra dáng vẻ biếng nhác.

" Bệ hạ không hổ là tinh lực dồi dào, một đêm bảy lần, buổi sáng vẫn còn tâm trạng thả bồ câu. Đúng là làm cho kẻ hèn như thần lau mắt mà nhìn "

Thương Vương Thụ dừng bước lại, nghe hắn nói thế, mặt đỏ bừng bừng, eo tự nhiên muốn nhũn ra nước.

Y hạ giọng mắng hắn " Vô sỉ "

Đát kỷ bị mắng ngược lại không giận còn vui vẻ tự tìm đường chết, không khách khí cười haha đáp lại y.

Bệ hạ nhà ta vẫn dễ chọc như ngày nào, xem bộ dáng y thẹn thùng thật muốn đè y thiên vân phúc vũ lần nữa mà.