Chương 7: Gọi ba ba

Dịch giả: Cửu Vỹ

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Trần Đức là trợ lý của Tần Thiệu, trước khi Tần Thị thành lập thì hắn đã đi theo làm việc dưới quyền của Tần Thiệu rồi.

Tần tiên sinh có rất nhiều việc đều do hắn thay mặt giải quyết.

Chỉ là dù cho thế nào đi chăng nữa Trần Đức cũng không ngờ rằng có một ngày hắn lại nhận được điện thoại, thay Tần tiên sinh đi đến đồn công an để đón người.

Hơn nữa người mà hắn đón về còn là hai đứa trẻ, còn rất nhỏ lại tự xưng là cốt nhục thân sinh của Tần tiền sinh.

——

Tại phòng khách trên tầng cao nhất của tập đoàn Tần Thị.

Nhìn hai đứa trẻ đang ngồi lặng yên ở trên ghế sofa, nét mặt Trần Đức có vài phần tỏ ra cổ quái.

Hắn theo Tần tiên sinh đã lâu, nói ít thì cũng phải mười bảy mười tám năm rồi, trước đó thì không nói, chỉ trong mười mấy năm này, bên cạnh Tần tiên sinh đừng nói là nữ nhân, chỉ e là ngay đến ruồi nhặng cũng là giống đực hết.

Ở đâu ra mà có con cái gì chứ?

“Tiên sinh vẫn còn có cuộc họp, đợi xong xuôi sẽ dành thời gian để đến đây”. Ẩn giấu đi sự nghi ngờ trong mắt, Trần Đức nhìn về phía hai chị em rồi nói.

Nghe vậy, Tô Bối gật gật đầu.

“Các cháu…..”

Mặc dù trong lòng hắn vô cùng hoài nghi về thân phận và lai lịch của hai đứa trẻ này, thế nhưng nhìn thấy chúng tỏ ra ngoan ngoãn, trong lòng Trần Đức lại có chút dao động.

“Các cháu có muốn uống nước không? Ở đây có.” Trần Đức lấy ra hai chai nước khoáng đặt ở trên bàn trà trước mặt Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.

Tô Bối không nhận, thấp giọng nói: “Cảm ơn, không cần đâu ạ.”

Sau đó, Trần Đức liền nhìn thấy Tô Bối lôi từ trong cặp sách đang ở trong lòng mình ra một chiếc bình giữ nhiệt bên trên có in một dòng chữ “mừng thọ 80 tuổi Dương Hữu gì đó”, cô bé tự mình uống trước một ngụm, rồi lại đổ nước ra cái nắp bình đưa cho cậu bé ngồi ở bên cạnh.

“Chị tự mình uống là được rồi, em không muốn uống.” Tô Tiểu Bảo nói.

“Chị biết, chỉ là chị thấy em căng thẳng quá, mới để em uống một cốc nước rồi thả lỏng một chút.”

“Ai nói là em căng thẳng chứ…………” Cậu bé chẳng qua là không thích cái chỗ xa lạ này mà thôi.

Tô Tiểu Bảo khẽ cất tiếng phản bác, có điều vẫn nhận lấy nắp của chiếc bình giữ nhiệt ở trong tay Tô Bối.

Trần Đức bị cuộc đối thoại của hai chị em song sinh này làm cho bật cười.

“Các cháu tên là Tô Bối, Tô Tiểu Bảo phải không?” Đây là thông tin mà Trần Đức có được từ dân phòng ở đồn công an đó.

Tô Bối gật gật đầu.

“Các cháu theo họ mẹ sao?”

Tô Bối lại gật đầu.

“Vậy mẹ của các cháu đâu rồi?”

“Cháu không biết.” Tô Bối thành thật trả lời.

Lũ trẻ chưa từng nhìn thấy Tô Mân.

Trong cuốn tiểu thuyết đó chỉ có một đoạn rất ngắn miêu tả về cái kết của nữ vai phụ: Tô Mân vừa sinh con xong thì đã vội vàng đi tìm Tống Ngạn Thành, nhưng sau khi nghe được chân tướng thật sự từ chính miệng Tống Ngạn Thành nói ra thì tan nát cõi lòng, thần trí bất ổn chạy trốn khỏi hôn lễ của Tống Ngạn Thành và Lâm Du.

Vì vậy, không ai biết được cuối cùng nữ nhân đó rốt cuộc đã bị điên rồi hay trải qua kết cục bi thảm nào đó nữa.

Có lẽ là vì không muốn đối diện thêm với “cặp song sinh hiện thân của cái quá khứ đen tối” mà chính mình hạ sinh này, cho nên sau này Tô Mân cũng không còn quay trở lại thôn xóm nơi cô đã sinh hai đứa trẻ.

——

Nghe thấy vậy, ánh mắt của Trần Đức hơi trầm xuống, ngược lại trong lòng hắn càng thêm hoài nghi.

Người giám hộ đã qua đời, cũng không biết mẹ ruột mình là ai, đang ở đâu, thật đúng là không hề có tin tức gì cả.

Hơn nữa, theo như lời cảnh sát nói, hai đứa trẻ này vẫn thuộc diện cư trú trái phép.

Chỉ là không biết chúng có thật sự không có hộ khẩu hay không, hay là vì để đánh lừa dư luận mà cố ý giấu diếm.

Giấu diếm những thông tin về thân phận trước đây.

Phát giác ra được ánh mắt không mấy thân thiện của Trần Đức, lông mày của Tô Bối khẽ chau lại, nhưng rất nhanh đã quay trở lại trạng thái bình tĩnh.

“Người đó chính là ba của bọn cháu sao?” Tô Bối quay đầu nhìn sang bên cạnh, đột nhiên chỉ vào cuốn tạp chí ở trên bàn hỏi.

Bìa của cuốn tạp chí chính là ảnh của một người đàn ông, trên tấm ảnh, người đàn ông nghiêng mặt, đang đứng đối diện với một loạt microphone phát biểu cái gì đó.

Vì đây là bức ảnh chụp từ xa, cho nên, gương mặt của người đàn ông trong ảnh không hề được chụp lại một cách rõ ràng, Tô Bối hỏi như vậy, hoàn toàn là vì cô nàng còn nhìn thấy mấy chữ “Tần Thiệu: Tần Thị không xử lý tốt rác thải” rất lớn ở trên mặt trang bìa.

Ánh mắt của Trần Đức nhìn theo hướng mà tay của Tô Bối chỉ, đợi sau khi nhìn rõ xem thứ Tô Bối nói đến là cái gì, mới khẽ gật đầu: “Người ở trên bìa của cuốn tạp chí đó, chính xác là Tần tiên sinh.”

Đợi đã!

Trần Đức đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng: Lúc Tô Bối hỏi hắn câu hỏi này, trong ánh mắt lại không hề làm ra vẻ thân thiết và quen thuộc, mà ngược lại còn đem theo sự xa lạ và hiếu kỳ không hề che đậy, giống như thể cô bé thật sự không quen biết với người ở trên ảnh kia, vì vậy mới đặt ra câu hỏi.

“Các cháu không biết tướng mạo của Tần tiên sinh nhìn trông như thế nào sao?”

Chạy tới “ăn vạ”, có thể nói ra được thông tin chi tiết của Tần tiên sinh, nhưng ngay đến cả tướng mạo của chính chủ trông ra làm sao cũng không biết, điều này dường như có hơi chút khó khăn không thể nào nói ra được.

Tô Bối lắc đầu, những hiểu biết của cô bé tất cả về Tần Thiệu đều đến từ cuốn tiểu thuyết đó.

Trần Đức đột nhiên cười khểnh một tiếng: “Vậy vừa rồi lúc chú đi đón các cháu, sao các cháu lại không nhận nhầm chú thành ba của các cháu chứ?”

Suy cho cùng thì, người mà đồn cảnh sát liên hệ tới là Tần tiên sinh, mà người đi đón lũ trẻ thì lại là hắn.

Trần Đức còn nhớ, lúc hắn qua đó đón người, câu đầu tiên Tô Bối nói với hắn là: “Xin chào, thúc thúc là người mà ba phái tới đón chúng cháu phải không?” Giọng điệu vừa lễ phép lại vừa cảnh giác.

Trong lòng Trần Đức thầm cười nhạo, trong đầu đang phân tích câu nói nào của Tô Bối là nói dối.

Nhưng lại chính vào lúc này, liền nghe Tô Bối dùng giọng điệu chân thành nói một câu:”Ba của cháu rất lợi hại.”

Trần Đức:”……………..”

Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đang bị khinh bỉ, hơn nữa sự khinh bỉ này còn đến từ một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch nữa chứ.

Thì ra hắn không bị nhận nhầm chỉ là vì do hắn chưa đủ lợi hại sao?

Thật sự thì câu này của Tô Bối nói rất khách quan.

Mặc dù người ở trước mặt này nhìn trông cũng khôn khéo chín chắn, không giống người bình thường, thế nhưng còn kém xa so với miêu tả về nhân vật phản diện chính ở trong tiểu thuyết.

Tần Thiệu ở trong tiểu thuyết hẳn là một nhân vật xuất chúng có thể dày vò nam chính dễ như trở bàn tay mà chẳng mất chút sức lực nào, trong suốt nội dung phần đầu của bộ truyện, hắt hơi một cái cũng khiến cho giới thương trường chao đảo.

Cũng giống như tấm ảnh ở trên cuốn tạp chí đó, dù cho ngăn cách bởi tấm bìa tạp chí thế nhưng vẫn khiến cho người khác cảm nhận được cường thế và khí chất muốn che giấu cũng không thể che giấu nổi của đối phương.

Người ở trước mặt này vẫn còn kém hơn chút.

——

Tần tiên sinh họp xong.

Nhớ ra cuộc điện thoại của đồn cảnh sát gọi tới và chuyện mà mình dặn dò Trần Đức đi làm, liền quay người đi về phòng tiếp khách.

Vừa hay lúc này, cách một cánh cửa, giọng nói tinh tế uyển chuyển của bé gái, còn có câu “ba ba cháu rất lợi hại” đó truyền đến tai của Tần Thiệu một cách vô cùng tự nhiên.

Bước chân của Tần Thiệu đột nhiên dừng lại một nhịp, nét mặt khe khẽ thay đổi một chút.

Tần Thiệu đương nhiên là lợi hại, trước đây làm việc với cương vị là người cai quản của tập đoàn quốc tế, cho đến giờ là người sáng lập nên tập đoàn Tần Thị, ở trong giới này ai gặp Tần Thiệu đều không thể không xưng hô một tiếng “Tần tiên sinh”.

Lời tâng bốc Tần Thiệu hắn nghe đã nhiều rồi.

Giọng điệu sợ hãi ông ta cũng nghe không ít.

Thế nhưng câu bình phẩm đầy thẳng thắn và trực tiếp không hề đem theo bất cứ ý tứ sâu xa nào khác giống như vậy ngược lại lại khiến cho Tần Thiệu mơ hồ giống như có chút xúc động, trong lòng nhất thời không nói rõ được đó là cảm giác gì.

——

Trong phòng tiếp khách, đang cùng hai đứa trẻ nói chuyện thì vẻ mặt của Trần Đức đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Tiên sinh.”

Nghe thấy Trần Đức đột nhiên gọi một tiếng cung kính, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng theo phản xạ xoay người lại, nhìn về hướng cửa ra vào.

Tô Tiểu Bảo: Đây lại là ai vậy?

Tô Bối: Đây chính là Tần Thiệu?

Người bước vào là một nam nhân khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, nhìn trông không già, chắc chắn chưa quá bốn mươi tuổi, đối phương mặc một chiếc áo sơ mi màu đen được cắt may phẳng phiu, đơn giản, nhưng lại có cảm giác chiếc áo này chính là dành riêng cho hắn.

Nhìn về phía đối phương, ánh mắt của Tô Bối sáng lên.

“Xin hỏi ông là Tần Thiệu sao?” Tô Bối hỏi.

Mặc dù hỏi như vậy, thế nhưng trong lòng Tô Bối kỳ thực đã có câu trả lời rồi—— Người này là người cha đẻ vai phản diện của hai đứa trẻ, Tần Thiệu mà trong tiểu thuyết đã nhắc đến, chắc chắn là không thể sai được!

Suy cho cùng thì khí thế của một ông chủ lớn đầy sự cường liệt này không phải bất cứ ai cũng có thể có được.

Trước đó trong tiểu thuyết đã có nhắc tới rằng: “Người khác ở trước mặt Tần tiên sinh, đến cả thở mạnh cũng chẳng dám”, Tô Bối còn không tin, cho đến khi nhìn thấy Tần Thiệu, thì cô bé liền tin rồi.

Không tức giận cũng đầy uy thế, đại khái chính là để nói những người như Tần Thiệu, gương mặt bình tĩnh, không lộ cảm xúc nhưng vẫn khiến cho người khác sợ hãi.

Hơn nữa, Tô Bối cuối cùng cũng biết được tướng mạo của Tô Tiểu Bảo nhà mình đẹp trai như vậy là giống ai rồi.

Hóa ra không phải là giống mẹ, mà là giống ba ba!

Bỏ qua không bàn về khí thế của ba ba, ngũ quan của Tô Tiểu Bảo rất giống, có thể nói là bản sao của vị Tần tiên sinh này.

Cảm giác như vậy cũng khiến cho Tô Bối có thêm vài phần cảm giác thân thiết đối với người cha đẻ trong lần đầu gặp mặt này.

——

Trong ánh mắt của đứa bé gái đang nhìn mình kia vừa đem theo vài phần sợ hãi, vừa chứa cả sự tò mò không thể che giấu nổi, ánh mắt như vậy khiến cho Tần Thiệu cảm thấy vừa mới lạ vừa buồn cười.

Nét mặt ung dung thản nhiên nhìn bé gái ở trước mặt một cái, Tần Thiệu liền thu lại ánh nhìn.

“Tôi là Tần Thiệu”

Nghe thấy vậy, Tô Bối liền nhoẻn miệng cười với đối phương.

Tô Bối tự giới thiệu bản thân, rồi lại kéo kéo cánh tay của Tô Tiểu Bảo: “Tô Tiểu Bảo, mau gọi đi!”

“Gọi là gì?” Tô Tiểu Bảo hoài nghi nhìn Tô Bối một cái.

“Gọi baba!”

Nghe thấy Tô Bối nói vậy, sắc mặt Tô Tiểu Bảo sầm lại, theo phản xạ nhìn người đàn ông ở phía bên đó một cái.

Giờ đây Tô Tiểu Bảo đã không còn hoài nghi câu nói của Tô Bối nữa rồi, người này, chính xác rất có khả năng là người đã cho hai người họ hai con "nòng nọc" nhỏ.

Thế nhưng điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến việc cậu bé không thích ông ta.

Lý do không thích thì rất nhiều, ví dụ, người này có tướng mạo quá giống với cậu, thêm một ví dụ nữa, bộ dạng rõ ràng không muốn để ý tới họ của đối phương cũng khiến cho trong lòng Tô Tiểu Bảo cảm thấy không thoải mái.

“Em không gọi, thích gọi thì chị tự gọi đi.” Tô Tiểu Bảo cúi đầu xuống, thấp giọng nói.

Gọi thì gọi.

Tô Bối nhìn Tần Thiệu, giọng nói vô cùng vang dội gọi một tiếng: “Ba ba.”

Tiếng “ba ba” này của Tô Bối đã khiến cho ánh mắt của Trần Đức đang đứng ở sau Tần Thiệu kia chớp chớp mạnhTiếng “ba ba” này của cô bé thật đúng là không hề để ý cái gì cả, Tần tiên sinh còn chưa nói là nhận chúng, thế mà lại dám gọi bừa như vậy rồi.

Cuối cùng Tần Thiệu cũng nhìn thẳng vào Tô Bối và Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh một cái.

Hai đứa trẻ này một đứa thì đeo một chiếc cặp sách bằng vải bố cũ rách, bên trong phình lên hình như là đựng không ít đồ, trên người mặc chiếc áo quảng cáo không biết kiếm ở đâu ra, dòng chữ trên đó đều bị mờ hết rồi, vẫn còn lờ mờ nhìn thấy dòng chữ “SUV truyền kỳ”. “Trung Quốc cố lên”……

Nhìn hai đứa trẻ ăn mặc dơ dáy ở trước mặt, Tần Thiệu vốn ưa sạch sẽ, chau chau mày, trong mắt lóe lên một tia ghét bỏ.

“Tìm ba ba, các cháu tìm sai nơi rồi.”

Tần Thiệu nhìn về phía hai người Tô Bối, lạnh lùng mở miệng đáp: “Con của tôi, vẫn chưa hề được sinh ra trên đời này .”

Câu này của Tần Thiện, Tô Bối nghe có hiểu hay không thì không biết, ngược lại thì Trần Đức nghe đã hiểu: Ý của Tần tiên sinh là muốn nói cho hai đứa trẻ này biết rằng, còn dám nhận bừa người khác làm ba, thì không cần sống ở trên cõi đời này nữa.

Trong lòng Trần Đức thầm căng thẳng lo lắng cho hai chị em song sinh này, nhưng lại nghe thấy Tô Bối nói rõ từng câu từng chữ: “Người chính là ba ba của chúng con”

Đột nhiên, Tô Bối nhìn đối diện lại với Tần Thiệu, không hề có chút ý tứ lui bước nào.