(Chính văn chương 36- phần tiếp theo)
Trans: Kat
Edit: Tiểu Hy
Duyệt: Long Hoàng
Sau khi nhìn đến tranh chibi kia, Tô Bối liền vui vẻ cười: “Món quà mà em nhận được lần này, thực sự là quá đặc biệt rồi, ha ha. Bạn nữ sinh kia quả đúng là có năng khiếu, nội dung truyện không những rất hay, hơn nữa những bức tranh chibi kia vẽ cũng rất dễ thương.”
Nhìn xem người nào đó đang cười đến ngả nghiêng, Tô Tiểu Bảo lúc này: . . . . .
Sắc mặt của cậu bé biến thành màu đen: Cậu thực sự không thể hiểu nổi trong đầu những cô gái này rốt cuộc là chứa đựng cái gì vậy, sao lại có thể viết ra được cái loại cốt truyện tào lao như thế này cơ chứ !
Tô Tiểu Bảo lạnh lùng quay đầu nhìn về góc cuối ở trong phòng học, liếc nhẹ qua chỗ Tạ Dân Hiên đang ngồi. Vừa nghĩ đến bức thư mà bản thân nhận được, lông tơ toàn thân cậu dựng đứng, da gà da vịt nổi lên, cảm giác sau lưng có một trận khí lạnh truyền tới.
Đúng vậy, nhân vật chính còn lại ở trong cốt truyện đó chính là Tạ Dân Hiên. Hiển nhiên lúc này cậu ta cũng đã nhận được một món quà gắn mác “thư tỏ tình” với nội dung y hệt như vậy.
Kết quả là, vào giờ thể dục buổi chiều, lớp A7 bọn họ hẹn với lớp A4 cùng đấu một trận bóng rổ. Lúc này, cả hai như đã ngầm hẹn trước mà cùng bước vào sân bóng.
Tạ Dân Hiên: “Cậu tốt nhất là tránh xa tôi ra một chút.”
Tô Tiểu Bảo: “Cậu cho rằng tôi muốn nhìn thấy cậu lắm hay sao. Trong khoảng thời gian tới, tốt nhất cậu đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi.”
——
Lúc này, trong công ty.
Tần tiên sinh gọi đám người đắc lực nhất của Tần thị vào văn phòng, sau đó Tần tiên sinh đưa ID tài khoản của “vvvv” kia cho những người này : “Các người dùng tốc độ nhanh nhất để tra ra toàn bộ thông tin của người này, sau đó đưa tới chỗ của tôi.”
“Vâng thưa tiên sinh.” Mấy người kia đáp lời.
Bộ dáng hiện giờ của Tần tiên sinh, nếu người nào không biết nhất định sẽ nghĩ rằng tiên sinh đang muốn điều tra một nhân vật cực kỳ nguy hiểm nào đó.
Giống như phản ứng của Trần Đức bây giờ : Sau khi thấy những nhân viên kia rời khỏi văn phòng, sắc mặt Trần Đức trở nên nghiêm túc hỏi Tần Thiệu : “Tiên sinh, người này là gián điệp sao ạ?”
Tần Thiệu: “Không phải, chỉ là một thằng nhãi con chưa trải sự đời mà thôi.”
Trần Đức: . . . . .
Tiên sinh rõ ràng không muốn nói nhiều, nên hắn cũng không dám hỏi gì thêm nữa.
Một lát sau, Tần tiên sinh dặn dò Trần Đức quay về trả lời Lận thị rằng bữa tiệc đại thọ tám mươi tuổi của Lận lão gia tử ông nhất định sẽ tới.
Sau đó, Tần Thiệu lại gọi điện thoại về Cảnh Viên dặn dò bác Phúc, liên hệ với chuyên gia thiết kế, mời họ đến nhà để đặt may cho Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo hai đứa bé này một bộ lễ phục dùng để đi dự tiệc.
“Tiên sinh, lần này ngài định dẫn theo Tiểu Bối và Tiểu Bảo cùng đi đến bữa tiệc của Lận gia sao ạ?” Trần Đức đứng ở một bên, hỏi.
Tần tiên sinh gật đầu: “Tôi muốn đưa bọn chúng đi ra ngoài để mở mang kiến thức một chút."
Nghe vậy, ở trong lòng Trần Đức âm thầm cười một tiếng: Tiên sinh nói là muốn mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài để mở mang tầm hiểu biết, tại sao không nói thẳng ra là muốn mang theo hai đứa con của mình ra ngoài để khoe khoang với mọi người, tăng thể diện của bản thân cơ chứ?
Suy đoán của Trần Đức cũng không có sai, chỉ là nếu phải suy nghĩ dẫn theo Tô Bối hay Tô Tiểu Bảo đến bữa tiệc thì Tần Thiệu lại nghiêng về chọn Tô Bối hơn.
Về cái vấn đề “yêu sớm” chẳng biết là thật hay giả này của Tô Bối, Tần Thiệu vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân gây ra vấn đề này chính là vì Tô Bối vẫn còn quá nhỏ, không được tiếp xúc nhiều với bên ngoài, hiểu biết về mọi thứ quá ít.
Lận Lão gia tử là một người rất coi trọng thể diện. Bởi vậy, mặc dù mấy năm gần đây Lận gia làm ăn có chút sa sút, nhưng bữa tiệc của Lận gia cũng sẽ không tuỳ tiện mời mấy loại người vớ vẩn đến tham dự. Vì thế, lần này Tần Thiệu muốn dẫn Tô Bối đi cùng cũng chính là muốn cô được tiếp xúc với nhiều người hơn, gặp gỡ nhiều người để mở mang hiểu biết của bản thân, hiểu rõ thêm một số vấn đề.
Con gái phải có tầm mắt cao một chút thì sẽ tốt hơn, chí ít cũng sẽ không dễ dàng tuỳ tiện vừa mắt mấy cái thằng oắt con vớ vẩn nào đó rồi lại bị người ta lừa gạt.
Hơn nữa, Tần tiên sinh lần này cũng là có xen lẫn một chút mục đích riêng của mình nữa.
Cái tên Nhị thiếu gia của Tạ gia kia, nếu đặt vào vị trí của mấy nữ sinh vẫn chưa trưởng thành về mặt suy nghĩ kia thì còn cảm thấy thằng nhóc đó đẹp trai, sau đó liền sinh ra cảm giác ngưỡng mộ, yêu thích.
Nhưng ở trong mắt của Tần tiên sinh, Tạ Dân Diên chính là điển hình của cái loại oắt con miệng còn hôi sữa, những đứa trẻ này chưa trưởng thành, không ổn trọng, không hiểu chuyện, không có năng lực, không có thế lực.
Nếu xét theo những phương diện này thì tên tiểu tử kia của Lận gia tính ra cũng khá được.
Tần tiên sinh muốn đưa Tô Bôi đi cùng cũng chính là vì muốn để Tô Bối có thể nhìn thấy được những người ưu tú thực sự. Người đã trưởng thành, đã có thể gánh vác trách nhiệm, người có đủ khả năng để gửi gắm niềm tin của bản thân. Tránh cho việc con bé lại giống mấy cái nữ sinh trong trường kia, lúc nào cũng cảm thấy tên nhóc Tạ Dân Hiên đó rất ghê gớm, tài ba.
Tô Bối cũng không biết rằng Tần Thiệu đã phải nhọc lòng suy nghĩ cho cô đến như vậy. Khi nghe thấy Tần tiên sinh nói muốn dẫn cô và Tô Tiểu Bảo ra ngoài dự tiệc, trong lòng Tô Bối cảm thấy hết sức vui vẻ, giống như khi cô còn bé, sau khi nghe thấy Vương bà bà nói rằng sẽ dẫn bọn họ đi lên huyện vậy đó.
——
Ngày hôm sau chính là thứ bảy, bữa tiệc của Lận gia sẽ được tổ chức vào buổi tối ngày hôm nay.
Tại Cảnh Viên.
Lúc đầu bác Phúc mời một giáo viên chuyên dạy về những quy tắc ứng xử tới cho hai người Tô Bối cùng với Tô Tiểu Bảo, nhằm giảng giải cho hai đứa biết thêm về những lễ nghi, mấy điều cần chú ý khi tham gia bữa tiệc. Nhưng cuối cùng, Tần tiên sinh lại cảm thấy những thứ này quá là rườm rà, rắc rối nên đã để bác Phúc tiễn người giáo viên dạy ứng xử kia về.
“Con cháu của Tần gia chúng ta khi đi ra ngoài, sẽ chẳng ai dám đến gây sự hay làm khó dễ bọn nó, chính những kẻ khác mới phải vây tới nịnh hót, vì vậy những thứ lễ nghi nhàm chán kia chẳng cần thiết phải học làm gì.”
Nghe thấy lời nói này của Tần tiên sinh, b ác Phúc hơi sững sờ, bất quá đến khi nghĩ kỹ lại thì lời của tiên sinh quả thật rất có lý. Hơn nữa hành vi, cử chỉ của Tiểu Bối và Tiểu Bảo hai đứa nhỏ này vẫn luôn rất nghiêm chỉnh, nên là không cần phải quá quan trọng việc học về mấy cái lễ nghi, hình thức kia.
Sau đó Tần tiên sinh chỉ quay sang nói với hai đứa bé một câu: “Hai đứa đi ra bên ngoài thì cần phải phân biệt được điều gì là tốt, điều gì là xấu, trước khi đưa ra một quyết định gì đó thì bản thân cần phải suy nghĩ thật cẩn thận, muốn làm cái gì cũng cần phải có chừng mực.”
Hai chị em Tô Bối gật gật đầu.
Buổi chiều, có mấy người chuyên gia thiết kế trang phục tới Cảnh Viên.
Tô Bối và Tô Tiểu Bảo tách nhau ra để đi thay bộ đồ sẽ mặc tham dự bữa tiệc tối nay.
Lúc nhìn thấy Tô Tiểu Bảo đi ra với bộ đồ Tây trên người, hai mắt Tô Bối toả sáng.
Tô Bối chớp chớp mắt mấy cái, nhìn nhìn Tô Tiểu Bảo một lượt, sau đó lại nhìn sang Tần Thiệu đang ngồi ở trên ghế sa lon xử lý văn kiện ở bên kia một chút, ánh mắt cô bé cứ đảo qua đảo lại nhìn hai người này mấy lần.
Lúc này trông hai người càng giống nhau hơn.
Tô Bối không nhịn được liền cười lên.
Tần tiên sinh bị tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông của cô con gái thu hút sự chú ý, ông buông văn kiện ở trong tay xuống, ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn sang hai đứa bé.
Lúc nhìn sang Tô Tiểu Bảo, một tia ý cười hiếm hoi xuất hiện trong ánh mắt của Tần tiên sinh.
Ông có cảm giác giống như đang nhìn phiên bản thu nhỏ của mình vậy, cái cảm giác này đúng thật là có chút khó mà diễn tả được, trong lòng ông không khỏi cảm thấy . . . có chút đắc ý ?
Sau đó ông lại nhìn về phía Tô Bối.
Lúc này, tóc ở phía trên của Tô Bối được kéo cao lên, tóc phía sau gáy được cuộn lại thành hình dáng rất là đáng yêu, những sợi tóc ở phía dưới thì được thả một cách tự nhiên rải rác ở trên vai cô, những lọn tóc được thả xuống này còn được làm xoăn nhẹ, có chút cuộn lên. (DG : thật sự là rất muốn nhìn thấy tiểu Bối xinh đẹp như thế nào !!!!)
Kiểu tóc này rất thích hợp với con gái tầm tuổi của tiểu Bối, vừa hoạt bát mà lại không làm mất đi sự thùy mị, nhẹ nhàng.
Bộ lễ phục mà Tô Bối đang mặc là màu trắng, nhìn qua có chút giống với chiếc váy mà cô được mẹ của Đổng Văn Kỳ tự tay thiết kế để mặc khi tham dự tiết mục “biểu diễn mở màn” ở trên trường. Chỉ là, dưới sự giám sát chặt chẽ của Tần tiên sinh thì bộ lễ phục này so với lễ phục trước đó thì có vẻ “ấm áp” hơn rất nhiều.
Váy được may dài quá đầu gối, cổ áo chỉ hơi thấp hơn xương quai xanh của cô một chút xíu, hơn nữa bên trong lại còn đặc biệt được kết hợp thêm một cái áo chẽn cực kỳ tinh xảo.
Hiển nhiên là Tần tiên sinh cảm thấy cực kỳ hài lòng đối với thiết kế lần này của nhà tạo mẫu được mời đến.
Đây mới đúng là dáng vẻ của một đứa con gái tầm tuổi này nên có.
…