Chương 42: Là cái kiểu gì vậy?(2)

(Chính văn chương 32- phần tiếp theo)

Dịch giả: Chưn Xu

Edit: Tiểu Hy

Duyệt: Long Hoàng

Việc trực tiếp trở mặt với nhau là không thể nào.

Dù sao, bất kể là thắng hay thua, Tống nữ thần trong mắt tất cả mọi người vẫn là một cô gái ôn nhu hòa nhã, dịu dàng đáng yêu dễ thương, sẽ không bao giờ muốn gây mâu thuẫn với người khác.

Học sinh của hai lớp cùng tập hợp lại ở một nơi.

Đổng Văn Kỳ kéo kéo Tô Bối: “Tô Bối, cậu nhìn thấy cái gì chưa? Kia chính là Tống Tâm Di đấy.”

Không cần Đổng Văn Kỳ phải nói, Tô Bối cũng đã nhận ra Tống Tâm Di thông qua bức ảnh chụp trong cuộc bình chọn hoa khôi trước đó rồi, hơn nữa người này đi trên đường lúc nào cũng giống như chúng tinh phủng nguyệt vậy, nếu không phải là Tống Tâm Di thì còn có thể là ai mới có sức hút như vậy trong cái trường này?

(Chúng tinh phủng nguyệt: nhiều ngôi sao vây quanh mặt trăng, chủ yếu là nói về độ nổi tiếng).

“Đi bên cạnh Tống Tâm Di chính là nam khôi của trường, Diệp Thần Diệp Thiếu!” Đổng Văn Kỳ không giấu được sự kích động, nói.

Diệp Thần? Nghe có chút quen tai. Chẳng lẽ nào là vị hôn phu của Tống Tâm Di được nhắc đến trong phần ngoại truyện của tiểu thuyết đó sao?

Tô Bối nhìn về phía người kia. Lại thêm một nam thần xuất hiện nữa, nhưng nhan sắc cậu ta cũng chỉ xếp sau Tiểu Bảo.

Tại sao Diệp Thần là nam khôi, còn Tạ Dân Hiên thì lại không phải?” Tô Bối tò mò, độ đẹp trai của hai người này thật sự đúng là không phân cao thấp.

Đổng Văn Kỳ: “Cái này á....” Chẳng nhẽ cô lại nói thẳng ra là do tính khí của Tạ Thần làm người khác ngao ngán, đối xử với mọi người cũng không tốt như Diệp Thiếu?


Trận “battle” giữa hai nữ thần này, cả trường từ giáo viên đến học sinh không ai không biết, huống chi là mấy chục mạng trong hai cái lớp này, lúc đó, nhìn thấy Tống Tâm Di xuất hiện, sắc mặt mọi người đều thay đổi, ai cũng mắt chữ A mồm chữ O.

Lúc này, Tống Tâm Di bỗng thoải mái tự nhiên đi đến trước mặt Tô Bối, nở một nụ cười theo kiểu hoa hậu thân thiện.

“Trước đây tớ đã nghe nói trường chúng mình có một học sinh mới chuyển đến vô cùng xinh đẹp, cuối cùng cũng đã được tận mắt gặp người thật rồi, đúng là xinh quá đi mất.”

“À phải rồi, tớ còn chưa giới thiệu, tớ là Tống Tâm Di, học ở lớp A2, trước đây cũng tham gia cuộc bình chọn hoa khôi như cậu, rất vui được làm quen, Tô Bối.”

Tống Tâm Di dù là lời nói hay vẻ mặt cũng đều mang vẻ thân thiết cùng với thiện chí, cứ như là đang thật sự khen ngợi Tô Bối xinh đẹp vậy, hơn nữa đối với kết quả bầu chọn lại càng tỏ vẻ không hề để tâm đến.

Hành động này của Tống Tâm Di lập tức làm cho mọi người xung quanh có ấn tượng tốt, đặc biệt là những fan của cô ta càng được một phen kích động, nhất thời xôn xao cả lên.

Nhìn mà xem, Tống Tâm Di có thể trở thành nữ thần của toàn trường, trên mạng thì có cả đống fan, không chỉ là vì nhan sắc, mà còn vì sự cao thượng, vừa lương thiện vừa cố gắng, đấy mới là nguyên nhân làm bọn họ yêu thích cô.

Còn Tô Bối thì, xùy! Chỉ là bình hoa di động mà thôi.

Chỉ có duy nhất một người, từ xa xa nhìn về phía Tống Tâm Di cười khểnh một cái, lạnh lùng buông ra một câu: “Giả tạo.”

“Có hiềm khích gì à?” Tô Tiểu Bảo liếc qua Tạ Dân Hiên, hỏi.

“Cũng không tính là có khúc mắc gì, chỉ là đứa con gái này phiền phức vãi.” Tạ Dân Hiên lười biếng nói, ánh mắt đảo qua tên Diệp - mặt dày - Thần rồi thu lại.

Tô Tiểu Bảo nhếch mày, mấy đứa Lưu Giai bên cạnh lại bắt đầu phổ cập kiến thức cho cậu bằng cách kể lể tầm 20 điều về việc Tống Tâm Di trước kia tự cho rằng bản thân thông minh khi thổ lộ với Tạ Dân Hiên như thế nào.

Mà ở phía bên này, khi nhìn Tống Tâm Di, ánh mắt Tô Bối có chút dao động.

Đây là lần đầu tiên cô được gặp Tống Tâm Di ngoài đời thực, cô nàng này đem đến cho người ta cảm giác hoàn toàn giống với hình tượng được miêu tả trong tiểu thuyết: thanh thuần trong sáng, lay động lòng người, dịu dàng lương thiện, là một “Khuê nữ Quốc dân” chính hiệu.

Chẳng cần biết hình tượng này có phải là thật hay không, bởi vì trong tiểu thuyết có đoạn miêu tả về cô ta, do đó Tô Bối cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với đứa con gái đang đứng trước mặt này.

Tô Bối hướng về phía Tống Tâm Di lịch sự mà hờ hững cười một cái, nói: “Chào cậu.”

Bất luận là nam chính, nữ chính hay thậm chí là con gái của bọn họ Tô Bối đều không có chút hảo cảm nào, dù sao cả nhà nàng là vai phản diện, chính là kẻ thù của đối phương.

Nhớ kỹ điểm này, Tô Bối chẳng hề muốn đụng mặt nhiều với Tống Tâm Di.

Chỉ là, hình như Tống Tâm Di lại chẳng hề có ý định “nước sông không phạm nước giếng” với Tô Bối.


Sau khi bắt đầu trò chơi, khi rút thăm, Tống Tâm Di là người chơi đầu tiên đại diện cho lớp A2.

Nhìn đám người xung quanh một lượt, cuối cùng Tống Tâm Di gọi tên Tô Bối, đồng thời nhìn về phía cô, giọng điệu vẫn vô cùng thân thiện: “Tô Bối, trò này vui lắm ý, chúng mình cùng nhau chơi nha.”

Nghe thế, Tô Bối cũng tiến đến xem phần giải thích luật chơi.

Đây là kiểu trò chơi trả lời câu hỏi, chủ đề bao gồm: thơ văn, tên các nhân vật lịch sử, từ vựng tiếng anh, phương trình hóa học, vân vân,... Người chơi cần phải căn cứ vào số ô vuông trong mỗi hàng và nội dung cho sẵn trong các ô giao nhau, điền vào các ô vuông trong hàng đó đáp án của mình, sau đó đến lượt nhóm của đối phương cũng tương tự như vậy.

Kiểu trò chơi này có hơi giống trò điền từ vào chỗ trống Tô Bối đã từng chơi trong một cuốn tạp chí nào đó, chỉ có điều là phức tạp hơn một chút.

Không đợi Tô Bối mở lời, Tống Tâm Di bỗng nhiên lại nói tiếp: “À, tớ quên mất chưa hỏi cậu, cậu trước đây chắc chưa từng chơi trò này đâu nhỉ...”

Tô Bối: “.....”

Tống Tâm Di: “Thật ra trò này rất đơn giản, cậu chỉ cần áp dụng kiến thức mà thường ngày chúng mình học là được rồi.”

Nghe lời này của Tống Tâm Di, Đổng Văn Kỳ ở cạnh Tô Bối trong lòng gào thét một câu: Đơn giản cái đầu cậu á!

Cái trò này, thì chỉ có đám siêu nhân như Tạ Thần mới có thể chơi nổi, đối với mấy cái kiểu học hành làng nhàng như bọn họ mà nói, cũng chẳng khác gì “làm bài kiểm tra toán bằng tiếng anh, còn yêu cầu sử dụng phong cách văn học cổ đại để trả lời”, thật khiến người ta muốn ngất trên giàn quất!

Thành tích học tập của Tống Tâm Di tốt như vậy, cô ta đương nhiên là không sợ rồi, nhưng Tô Bối thì phải làm sao đây? Cô ta rõ ràng là muốn làm Tô Bối mất mặt mà!

Đổng Văn Kỳ lén kéo kéo tay Tô Bối, trong lòng lo lắng.

Lúc này, lại thấy Tống Tâm Di đã chủ động đi đến chỗ bàn chơi, nói với Tô Bối: “Đầu tiên tớ và Diệp thần sẽ đại diện lớp A2 tham gia chơi, Tô Bối à, cậu cũng có thể chọn ra một người trong lớp cậu lập team như bọn tớ.”

Nghe vậy, Tô Bối gật gật đầu.

Tô Bối thấy bên cạnh mình là gương mặt “đừng chọn tớ” của Đổng Văn Kỳ liền lặng lẽ thu hồi ánh mắt, cuối cùng vẫn là kéo Tô Tiểu Bảo đến, như vậy có thể giúp cô bớt bớt được mấy câu hỏi.

Không đợi Tô Bối gọi tên mình, Tô Tiểu Bảo đã tự giác đi về phía bàn trò chơi.

Tuy nhiên, còn không đợi Tô Tiểu Bảo đến nơi, đã có người lách đến bên cạnh Tô Bối.

Thấy Tạ Dân Hiên chen vào, Tô Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn chằm chằm.

“Chỉ có thể lập team hai người thôi, bởi vì tớ là con gái, Tô Bối bên team các cậu cũng thế, nên thành viên còn lại chỉ được chọn ra một người thôi.” Tống Tâm Di nói với Tô Bối, một tay chỉ về phía Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên, tay còn lại thì nắm thật chặt dưới ngăn bàn.

Gì vậy chứ, Tô Bối vẫn còn chưa nói gì, Tạ Dân Hiên lại đã chủ động tiến đến rồi!

“Hiên ca không phải là không thích mấy thể loại trò chơi này sao?” Tống Tâm Di cười cười, giọng nói tự nhiên cứ như là không có ý gì vậy.

Cô không muốn để Tạ Dân Hiên tham gia, không chỉ là vì nhìn thấy cảnh hai người đứng cạnh một chỗ sẽ làm cô ngứa mắt, quan trọng hơn là, thành tích học tập của Tạ Dân Hiên rất tốt, mặc dù trước đây sẽ không tham gia mấy trò như thế này, nhưng những câu hỏi đã được chuẩn bị cho trò chơi đối với cậu ta chẳng hề khó chút nào.

“Cậu nghe tên ngốc nào nói tôi không thích vậy?” Tạ Dân Hiên ghét bỏ cười khểnh một cái, dứt lời, rồi lại nhìn về phía Tô Tiểu Bảo, quăng ra ba câu chí mạng: “Cậu chơi trò này bao giờ chưa? Biết chơi như thế nào không? Thua thì sẽ làm mất mặt cả lớp đấy.”

Tô Tiểu Bảo lạnh lùng lườm Tạ Dân Hiên một cái, cười nhạt: “Lần kiểm tra trước nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi hơn cậu một điểm thì phải.”

Đối diện phía bên kia bàn là Diệp Thần cũng đang nhìn về phía Tạ Dân Hiên, người từ bé chơi trò gì cũng cùng team với mình, vậy mà, lúc này đây Tạ Dân Hiên lại đang bận “đối đầu gay gắt” với Tô Tiểu Bảo, hoàn toàn không để ý đến người đối diện.

Nhìn thấy tình hình ở phía bàn trò chơi đang không ổn lắm, đám học sinh xung quanh đấy không nhịn được mà xì xào bàn tán.

“Má ơi, hai đại nữ thần, còn có cả nam khôi của trường, Tạ Thần và Tô Thiếu, đây là cái tình huống gì vậy nha?”

“Lại còn chơi trò đối đầu với nhau, một đám trai xinh gái đẹp đứng cạnh nhau, tớ thật sự là thấy quá mức mlem mlem!”

“Vừa rồi Tô Thiếu nói cái gì vậy? Cái gì mà cao hơn Tạ thần một điểm, sau khi Tô Thiếu chuyển đến trường mình, hình như chưa có đợt kiểm tra nào mà, hay là họ đang nói đến việc chơi bóng rổ? Không đúng, trận đấu bóng rổ lần trước hình như Tô Thiếu nhiều hơn Tạ thần 2 điểm mới đúng....”

“Tô Thiếu đừng xuống nha, cứ để Tạ Thần chơi, còn bản thân thì ở bên cạnh cổ vũ cũng được mà!”

“Tạ Thần đừng về đây nha, để Tô Thiếu chứng minh thực lực, cậu ở bên cạnh làm trọng tài cũng được!”

.........