(Chính văn chương 24- phần một)
Dịch giả: Chưn Xu
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Tần tiên sinh dẫn hai đứa nhỏ đi đăng ký hộ khẩu, chuyện này không những làm cho bọn chúng vui vẻ mà ngay cả bác Phúc cũng mừng lây.
Bác Phúc đã thay ba cha con sắp xếp một bữa tiệc để chúc mừng việc này.
“Tiểu Bối, Tiểu Bảo, uống hết nước canh đi.” Thấy hai đứa ăn uống xong xuôi đang chuẩn bị về phòng, bác Phúc nói.
Tần Nguyệt, Tần Du là tên mới của bọn nhỏ, nhưng cái tên “Tiểu Bối”, “Tiểu Bảo” gọi đã thành quen rồi, hơn nữa nghe rất thân thiết, do trước kia Vương bà bà đã lấy hai cái tên này làm tên gọi ở nhà cho hai đứa, người trong nhà vẫn cứ gọi bọn họ như vậy.
Tần Bối: Bọn họ thật sự đã no rồi.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt quan tâm chăm sóc của bác Phúc, Tần Bối vẫn nhận từ tay ông ấy một bát canh rồi sau đó lén lút đưa cho Tần Tiểu Bảo.
“Hai đứa nhóc dạo này đã hồng hào hơn nhiều.” Sau khi bọn nhỏ lên lầu, Bác Phúc cảm khái nói, nét mặt hiện rõ sự vui mừng.
Nghe vậy, khóe miệng Tần tiên sinh cũng tựa hồ cong lên, có vẻ cũng đồng ý với lời của bác Phúc.
Thật sự là đã xinh xắn lên nhiều.
“Bọn nhỏ hằng ngày đều lên lầu giờ này sao?” Tần Thiệu hỏi.
Số lần Tần tiên sinh có thể về nhà ăn tối không nhiều, buổi tối bọn trẻ học hành, nghỉ ngơi ra sao cũng hoàn toàn chưa nắm rõ.
“Đúng vậy, bọn trẻ có lẽ cũng cần phải có không gian riêng của mình.” Bác Phúc cười nói.
Chỉ có điều, bình thường những lúc Tần tiên sinh không có ở đây, Tiểu Bối và Tiểu Bảo sẽ ở lầu dưới nói chuyện cùng bác Phúc một lát.
“Chúng hay làm những gì?” Tần Thiệu lại hỏi.
Nghe vậy, bác Phúc cười thầm trong lòng, tiên sinh đã bắt đầu quan tâm đến hai đứa nhỏ rồi.
“Giờ này Tiểu Bảo thường là đang làm bài tập về nhà, đôi lúc cũng sẽ chơi game với bạn cùng lớp, Tiểu Bối dạo này đang học piano, những lúc không có tiết học đàn sẽ ngồi chơi máy tính.” Bác Phúc nói.
Chơi game? Nghịch máy tính?
Tần tiên sinh nhíu lông mày.
Ông có phải là nên hạn chế thời gian bọn nhỏ sử dụng mấy thiết bị công nghệ này hay không?
Trên tầng, ở trong phòng.
Tần Tiểu Bảo quả thực đang chơi game, cũng có thể nói là đang đơn phương hành hạ người khác.
Kết thúc một ván, trong tai nghe là tiếng kêu ca của mấy người Trần Tử An, Đỗ Nhất Minh.
[Trần Tử An: Oh shit, tớ rớt hạng rồi!]
[Đỗ Nhất Minh: Than vãn cái giề, tớ đang hoài nghi nhân sinh đây, haizzzz!]
[Lưu Giai: Lần sau tớ muốn cùng team với Bảo ca, hẳn sẽ là một quyết định sáng suốt!]
[Vương Duy Hi: Nhất trí!]
.......
Bọn họ đương nhiên biết Hiên ca lúc đầu kéo Tô Tiểu Bảo vào cái hội chơi game này là muốn “dạy đối phương làm người”.
Lúc bắt đầu, Tần Tiểu Bảo thật sự đã bị mấy người Trần Tử An áp chế, nhưng chỉ mới qua có vài ngày thôi, mối quan hệ đã từ địch yếu ta mạnh trở thành địch mạnh ta yếu.
Lúc có Hiên ca thì còn ổn, những lúc Hiên ca không online, bọn họ hoàn toàn bị Tô Tiểu Bảo hành hạ!
[Tiểu Bảo: Vẫn còn muốn chơi sao?]
[Lưu Giai: Chơi chứ, nhưng lần này cùng đội với nhau đi!]
[Trần Tử An: Bảo ca à gánh chúng em đi!]
[Đỗ Nhật Minh: Thêm cả em nữa.]
......
Trong khi dự thính tại cuộc họp nghiên cứu và phát triển của công ty, Tạ Dân Hiên mở điện thoại ra: “.....”
Mới bắt đầu cuộc họp, cậu bé chẳng biết cảm xúc thế nào khi thấy tiểu đệ đã bị tên ngốc nào đó cuỗm mất rồi?
Tần Tiểu Bảo và đám người Lưu Giai lại bắt đầu một game mới.
Lúc này, trong góc khác của căn phòng, Tần Bối cũng đang ngồi máy tính “bùm chíu bùm chíu” một trận.
Nhưng Tần Bối không phải là đang chơi, mà là đang thi đấu.
Tên Tần Bối đang đăng nhập vào trang web “thi đấu Hồng Khách đại sư”, ngay đầu trang đã treo lên kết quả thành tích thi đấu của hôm qua.
Tối hôm trước cô bé đã vượt qua tổng cộng 12 cửa ải, trong đó có 3 ải Tô Bối vì tiết kiệm thời gian nên đã đi đường tắt, phải trải qua một số nguy hiểm, rốt cuộc chỉ có được 4 điểm, cuối cùng tổng số điểm là 45, xếp hạng 7 trên tổng số người tham gia.
Đáng ra cô vẫn còn có thể đạt điểm cao hơn.
Tô Bối nghĩ thầm.
Không còn thời gian để mà chậm trễ thêm, Tần Bối ngay lập tức bắt đầu vượt qua các cửa ải của ngày hôm nay.
Nửa tiếng đồng hồ sau, thông báo [hạn mức tối đa] nhảy ra cửa sổ pop-up để nhắc nhở thêm lần nữa, vẫn là 12 trạm kiểm soát an toàn, Tần Bối có được tổng cộng 47 điểm. Hoàn thành cửa ải, thấy thời gian vẫn còn sớm, Tần Bối ấn vào lướt xem diễn đàn cuộc thi.
Lúc này, [q] đã trở thành topic được thảo luận sôi nổi.
Có người cá rằng [q] chính là vị đại thần kia, có người phân tích lại phần thi đấu hôm qua của [q].
Trên đó có bình luận bình thường, cũng có bình luận không được bình thường cho lắm:
[kiv:q, q đại thần, hãy để ý đến em đi! Em là tiểu đệ tương lai của ca đây.]
[Lan Nghiệp: q đại thần còn thiếu đồ trang sức chân không? Cái loại làm ấm giường ý.]
[Dương đẹp trai: Tôi đơn phương tuyên bố, q đại thần chính là đại ca của tôi!]
......
Tần Bối bị những bình luận tâng bốc này làm cho buồn cười, sau đó trở về mở tường cá nhân ra.
Bên trong có hai dấu đỏ lớn cực kỳ nổi bật: chỉ riêng tin nhắn cá nhân đã có hơn mấy trăm cái, ngoài ra còn có hơn một trăm lời mời kết bạn.
Những tin nhắn này Tô Bối không mở ra, chỉ nhấn vào xem vài người có trong bảng xếp hạng, những tin nhắn này nội dung đều tương tự nhau, phần lớn là hỏi cô vòng thứ hai của cuộc thi có thể đồng ý lập team không, Tần Bối đều trả lời một câu “Tạm thời chưa nghĩ đến, cảm ơn.”
Mặt khác, Tô Bối xem tin nhắn của [Dương Soái] thêm một lần, đập vào mắt là một tin nhắn dài dằng dặc hơn nửa trang.
Khóe mắt Tô Bối giật giật.
Cô mở tin nhắn của người này, hoàn toàn là bởi vì cô đã nhận ra đây là Từ Dương Dương.
Hình đại diện là ảnh Từ Dương Dương đang ngồi ngậm bút, nghiêng nghiêng đầu, giống như là ảnh selfie vậy, thực sự rất dễ nhận ra, có muốn giả vờ không biết cũng khó.
Tên Từ Dương Dương này và Tiểu Bảo có quan hệ rất tốt.
Tần Bối suy nghĩ trong giây lát, rồi sau đó gửi lời mời kết bạn cho Dương Soái.
Còn những lời mời kết bạn khác, Tô Bối thẳng thừng click vào phần [từ chối].
Hiện tại những lời mời kết bạn mà Tần Bối nhận được đều là từ những tài khoản có xếp hạng tầm trong khoảng 2000, đợt thi đấu sắp tới đây là lập tổ đội, sớm kết bạn với cô có lẽ là vì muốn được hưởng ké thành tích.
Không chỉ có [q], những đại thần có mặt trên bảng xếp hạng cũng nhận được cả tấn lời mời.
Thế nhưng lại có một ngoại lệ: [“vvvv” đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn.]
Tần Bối nhìn vào số liệu của đối phương, đứng thứ ba trong bảng thành tích, sau đó dứt khoát nhấn vào [từ chối].
______
Trong lúc đó, tại Từ gia.
Trên màn hình máy tính hiện lên một thông báo [“q” đã gửi cho bạn lời mời kết bạn], Từ Dương Dương cảm giác mọi thứ trước mắt bây giờ giống như là đang mơ vậy.
Q đại thần vậy mà lại gửi lời mời kết bạn cho cậu sao?!
Từ Dương Dương dụi dụi mắt, rồi ôm màn hình xem đi xem lại để chắc chắn rằng mình không có nhìn nhầm.
Nhìn thành tích của [q], Từ Dương Dương đã coi đối phương là “nam thần” của mình rồi, chỉ có điều, nhìn vào xếp hạng của bản thân, cậu xấu hổ không dám gửi lời mời kết bạn cho [q].
Thế nhưng chẳng nghĩ tới, q đại thần lại chủ động gửi lời mời đến hắn!
Cậu lẽ nào đã trở thành trong truyền thuyết “Nhân vật chính”? Vận may bạo phát? Đúng chỉ có thể là như vậy, bằng không chuyện xa vời này sẽ chẳng bao giờ đến với cậu đâu.
Từ Dương Dương gửi qua cho [q] một tin nhắn với ngón tay run rẩy.
[Dương Soái: Chào q đại thần]
[q: Chào buổi tối/ mỉm cười].
Từ Dương Dương: “Ui ui má ơi, q thần thật là dịu dàng quá đi!”
[Dương Soái: Hôm nay tôi đã xem video ghi lại trận thi đấu của ngài, thật sự là quá lợi hại rồi!]
[q: Cảm ơn ~]
[q: Bây giờ không thể nói chuyện thêm nữa, tôi phải đi ngủ rồi ~] Tô Bối đã nghe thấy tiếng Tần tiên sinh từ ngoài cửa kêu hai đứa đi ngủ.
[Dương Soái: À à, được rồi, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.]
Từ Dương Dương: q đại thần không những ôn nhu dịu dàng, mà còn có chút dễ thương à nha!
[q: Chúc ngủ ngon, ngày mai gặp lại.]
Từ Dương Dương: q đại thần nói chúc ngủ ngon với mình sao? Lại còn cái gì mà ‘ngày mai gặp lại’ nữa?!
Ý của Tần Bối là ngày mai gặp lại nhau ở trường, có điều, Từ Dương Dương lại tự động nghĩ thành: q thần muốn ngày mai lại cùng mình nói chuyện sao?
Từ Dương Dương: Aaaaa ! Bây giờ ta có cảm giác ta chính là người hạnh phúc nhất thế giới luôn á!
Buổi sáng, Tần tiên sinh hiếm lắm mới có một ngày không rời đi sớm để ăn sáng ở nhà.
Thấy Tần Bối và Tần Tiểu Bảo đang từ trên lầu đi xuống, Tần Bối còn từ đằng sau giúp Tần Tiểu Bảo chỉnh lại mép áo thun đang mắc vào quần.
Tần tiên sinh lúc đó cảm thấy cảnh tượng này rất hài hòa ấm áp.
Nhưng ngay sau đó, tiên sinh nhíu mày một cái, rốt cục ông đã nhận ra có điều không đúng lắm.
Tần Thiệu gọi bác Phúc, ghìm giọng hỏi: “Tiểu Bối và Tiểu Bảo luôn ở cùng phòng với nhau sao?”
“Đúng vậy ạ.” Bác Phúc trả lời, thấy Tần tiên sinh cau mày, cuối cùng cũng ý thức được có điều gì đó sai sai.
“Cái này...” đôi mắt bác Phúc nhìn xuống.
Trước đây lúc Trần Đức đem hai đứa nhỏ đến, chỉ là tạm thời ở lại Cảnh Viên. Bác Phúc lúc đó cũng không chắc chắn phải sắp xếp thế nào nên đã để hai đứa nhỏ ở tại gian phòng dành cho khách.
Dần dần về sau, những thứ khác đều được chuẩn bị chu đáo rồi, duy chỉ có căn phòng cho hai đứa trẻ là không chú ý tới.
Bác Phúc: “Việc này là do tôi đã suy xét không chu toàn.”
Hai đứa mặc dù là chị em ruột, nhưng dù sao cũng là một đứa con trai, một đứa con gái. Lúc còn nhỏ thì không sao cả, nhưng trẻ con rốt cuộc vẫn phải lớn lên, ở cùng một phòng thật sự có chút không ổn.
…