(Chính văn chương 20)
Dịch giả: Chưn Xu
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
“Tiên sinh không tò mò về kết quả xét nghiệm DNA hay sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tần tiên sinh, Trần Đức không thể kiềm chế được mà hỏi.
Trần Đức nói xong, ánh mắt Tần Thiệu nâng lên rồi lướt qua Trần Đức trong thoáng chốc, sau đó chậm rãi mà nói ra ba từ: “Tôi không mù.”
Trần Đức: “....?”
Không mù? Đây là ý gì vậy?
Lời nói của Tần Thiệu khiến cho Trần Đức khó có thể hiểu nổi, lẽ nào là do nét cười trên gương mặt hắn quá đỗi rõ ràng, làm cho tiên sinh đã đoán được kết quả rồi sao?
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Trần Đức, Tần Thiệu phất lờ đi, không thèm giải thích.
Trong khoảng thời gian Tần Thiệu ở thành phố S, Trần Đức ngoài việc báo cáo công tác với ông thì việc tìm kiếm tin tức của hai đứa trẻ cũng không hề ít, có lúc còn chụp lại ảnh đưa cho Tần tiên sinh.
Hiện giờ trong những tin mà Trần Đức đã báo cáo, tấm ảnh Tô Tiểu Bảo chơi bóng rổ vẫn còn trong album điện thoại của Tần tiên sinh, không hề bị xóa đi.
Gương mặt của thằng nhóc kia xác thực là rất giống hắn.
Đáp án đã rõ như ban ngày, vậy còn cần lăn tăn gì nữa?
Cái này chính là suy nghĩ trong lòng của Tần tiên sinh.
“Đưa qua đây đi.” Tần Thiệu nhận lấy kết quả xét nghiệm DNA từ trong tay của Trần Đức.
Tuy rằng không tò mò, có điều, trong một thoáng sau khi cầm lấy kết quả xét nghiệm, ngón tay Tần tiên sinh vẫn vô thức siết lấy tờ kết quả.
Bản xét nghiệm vẫn còn rất nguyên vẹn, chỉ có một góc niêm phong bị Trần Đức xé ra để xem kết quả.
Tần tiên sinh mở túi đựng kết quả kiểm tra, bên trong là tập phiếu xét nghiệm đã được chuẩn bị rõ ràng.
[d3s138, vwa…]
Những số liệu này, đối với người không phải là chuyên gia như Tần tiên sinh thì có phần lạ lẫm, thế nhưng Tần Thiệu vẫn đối chiếu giữa hai cột kết quả, đôi mắt kiểm tra kỹ từng dòng số liệu một.
Trái lại, bên phía Trần Đức lại không đủ kiên nhẫn khi thấy cảnh này.
“Tiên sinh, số liệu trước mặt là những mẫu gen đã được giám định, còn có một số tiêu chuẩn đã được giải thích rõ...”
Nói đúng hơn những số liệu này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, nhưng mà Tiên sinh hình như lại xem quá kỹ thì phải?
“Kết quả xét nghiệm nằm ở trang cuối ạ” Trần Đức nói.
Cho nên là, thưa tiên sinh, mong ngài hãy mau mau giở đến trang cuối cùng mà nhìn kết quả đi, ngài như thế này thật là khiến người ta khó mà chờ đợi được.
Chẳng hề biết Trần Đức đang gào thét trong lòng, nhưng khi nghe thấy lời nhắc nhở của Trần Đức, Tần tiên sinh bèn ngẩng đầu liếc nhìn hắn một thoáng.
Bị tiên sinh liếc một phát đến mức lạnh cả sống lưng, Trần Đức sững người, đột nhiên nhận thức được vấn đề: Hắn nhắc nhở tiên sinh như vậy thì có khác nào tự mình tiết lộ kết quả rồi không.
Tần Thiệu không hề để ý đến Trần Đức, đem báo cáo xét nghiệm lật đến trang cuối cùng, ánh mắt nhìn vào kết quả giám định.
[Khả năng có quan hệ huyết thống 96.69%]
Ánh mắt Tần tiên sinh dừng lại tại nơi kết luận một lúc, nét mặt căng thẳng đã nhu hòa đi rất nhiều, khóe miệng tựa hồ gợi lên một đường cong khó có thể thấy rõ.
Quả nhiên.
Tần tiên sinh thầm nghĩ trong lòng.
Ở bên cạnh, dù đợi một hồi cũng không thấy Tần tiên sinh tỏ thái độ gì với việc này, Trần Đức đành phải làm bộ ho nhẹ một tiếng: “Tiên sinh?”
“Nếu hai đứa nó đã là con của tôi, vậy thì nuôi chúng đi”. Tần Thiệu buông kết quả giám định xuống, nhàn nhạt nói.
Nghe thấy lời này, Trần Đức hiểu rõ trong lòng.
Cho dù vẻ ngoài của Tần tiên sinh có chút lạnh nhạt, nhưng trái tim lại không phải là sắt đá. Quãng thời gian tiên sinh đến thành phố S, bọn trẻ vô cùng quan tâm đến sự an nguy của ngài ấy. Hơn nữa, tự dưng lại có được một cô con gái vô cùng dễ thương, suốt ngày ngọt ngào gọi “baba”, tiên sinh làm sao có thể không vui vẻ cho được.
“Vâng, nên làm như vậy ạ.” Trần Đức nén cười, nghiêm túc phụ họa thêm một câu.
Trần Đức làm bộ không phát hiện ra nét cười trên khóe môi Tần tiên sinh lúc này.
“Tiên sinh, nếu đã vậy, có phải chúng ta nên giải quyết vấn đề về hộ khẩu cùng với học bạ của bọn nhỏ một chút hay không?” Trần Đức bỗng hỏi ý kiến, thực chất là đang nhắc nhở Tần Thiệu.
Nơi ở của Tô Bối, Tô Tiểu Bảo và vấn đề hồ sơ học tập của chúng vẫn luôn là điều mà Trần Đức canh cánh ở trong lòng, không gợi ý nhắc nhở một câu, hắn sợ rằng một người chẳng có chút kinh nghiệm làm ba nào như Tần tiên sinh sẽ quên mất chuyện này.
Tần Thiệu khẽ nhếch lông mày: Việc này trước đây Trần Đức đã gọi điện nói qua với ông rồi.
“Còn cần làm những thủ tục gì?”
“Về việc thêm tên hai đứa vào hộ khẩu thì không có gì phức tạp cả, bởi vì đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi, chỉ cần ngài đến phòng phụ trách vấn đề hộ khẩu tại trụ sở công an, lập hồ sơ giải thích rõ tình hình, đem thông tin của hai đứa nhỏ ghi vào, nơi cư trú ghi giống với địa chỉ ghi trong sổ hộ khẩu của ngài là được”. Những việc này trước đây hắn đã tìm hiểu rõ ràng rồi.
Trần Đức: “Vậy tôi sẽ đi thu xếp?”
Tần Thiệu: “Xử lý đi.”
Trần Đức: “Vâng.”
Tần Thiệu: “Cậu vừa rồi có phải còn nói đến học bạ?”
Trần Đức: “Vâng...”
Chờ đến khi Tô Bối hai đứa bé có hộ khẩu ở đây, mới có thể chính thức tiến hành việc chuyển trường cho hai đứa nhỏ, đem học bạ của chúng từ huyện Hồng Tinh chuyển sang.
Có điều, nghĩ đến những việc đã xảy ra tại ngôi trường Tô Bối từng học, Trần Đức đột nhiên cảm thấy lúng túng.
Video của Tô Bối, Trần Đức vốn là muốn đợi đến khi tiên sinh quay trở về, tìm cơ hội đưa cho tiên sinh xem.
Thật ra cho ngài ấy xem vào lúc này cũng không phải ý tồi.
Thế nhưng khi nhìn thấy tiên sinh đang rất vui vẻ, Trần Đức lại có chút lưỡng lự: Có nên nói hay không đây?
Chẳng đợi Trần Đức suy nghĩ xong, Tần tiên sinh đã lên tiếng: “Tôi biết rồi, sau khi làm xong hộ khẩu, tôi sẽ thu xếp ra hai ngày, cậu an bài về lịch trình đi tới thành phố N đi.”
Sau khi suy nghĩ kỹ lời của Tần Thiệu, Trần Đức không giấu nổi ngạc nhiên: “Tiên sinh định đích thân đến trường học để làm thủ tục chuyển trường cho hai đứa nhỏ sao?”
Tần Thiệu đưa mắt nhìn Trần Đức như thể là hắn đang nói mấy lời ngớ ngẩn vậy.
“Đàn Piano đã đưa qua chưa?” Tần Thiệu hỏi sang chủ đề khác.
Nghe hỏi vậy, Trần Đức lên tiếng: “Đã sắp xếp xong rồi, buổi chiều sẽ đưa tới Cảnh Viên”.
“Cậu cũng đem cái này đưa cho chúng đi.” Tần Thiệu cầm lấy kết quả xét nghiệm đưa cho Trần Đức.
Trần Đức: “....”
Tiên sinh không phải cũng muốn trở về sao?
Tần Thiệu: “Buổi tối tôi còn có một cuộc họp.”
Trần Đức: “Vậy được, tôi sẽ đưa cho bọn trẻ sớm nhất có thể.”
---
Trần Đức theo lời Tần tiên sinh, đợi sau giờ tan học của hai đứa nhỏ đem kết quả xét nghiệm mang tới Cảnh Viên.
Cảnh Viên.
Tô Bối nhận lấy kết quả xét nghiệm từ tay Trần Đức.
Dù trong lòng đã sớm có đáp án, thế nhưng, tại thời điểm chính mắt nhìn thấy kết quả giám định DNA, Tô Bối vẫn cảm thấy an tâm hơn.
“Là thật này.” Tô Bối khẽ lẩm bẩm, trên gương mặt không giấu nổi nụ cười rạng rỡ.
“Đúng vậy, thật 100%.” Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Tô Bối, Trần Đức cũng bất giác cũng cười theo.
“Xem kỹ đi, chị không có lừa em, ông ấy đích thực là baba của chúng ta.” Tô Bối vừa kéo lấy Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh vừa nói.
Tô Tiểu Bảo: “Ồ....”
Nhìn vào kết quả xét nghiệm DNA, Tô Tiểu Bảo cũng không biết cảm xúc trong lòng mình như thế nào, cảm thấy kỳ lạ làm sao đó, hình như là...cũng tốt?
“Chú Trần à, kết quả giám định DNA này ba cháu đã đọc chưa?” Tô Bối hỏi Trần Đức.
“Đã đọc rồi” ngừng một lát, Trần Đức nói tiếp: “Hơn nữa phiếu giám định này là do tiên sinh bảo chú đưa cho hai đứa đấy.”
Nghe thấy vậy, đôi mắt Tô Bối bỗng sáng ngời: “Nói như vậy là ba cháu...ông ấy...”
Trần Đức lại cười cười, nhìn hai đứa nhỏ mà nói: “Từ giờ chú nên gọi mấy đứa là Tiểu Bối tiểu thư, Tiểu Bảo thiếu gia rồi.”
Tô Bối: “Dạ không cần đâu...”
“Chú vẫn gọi bọn cháu là ‘Tiểu Bối’, ‘Tiểu Bảo’ đi.”
“Ha ha, được.” Trần Đức nâng tay lên xoa đầu hai đứa nhóc.
Tiểu Bảo lại cao thêm một chút rồi? Tiểu Bối cũng thế. Trần Đức nghĩ thầm.
Có điều, sau này còn có thể gọi là “Tiểu Bối”, “Tiểu Bảo” hay không cũng không chắc nữa, còn phải xem tiên sinh có muốn đổi tên cho hai nhóc này không.
Sau đó, Trần Đức nói với Tô Bối về lớp học piano và việc tối nay tiên sinh còn có một cuộc họp, lúc này mới rời khỏi Cảnh Viên.
Ngay khi Trần Đức rời đi thì kiện hàng cũng được gửi tới.
Được đưa đến không chỉ có đàn piano dành cho Tô Bối, mà còn có thêm hai chiếc máy tính...
Tối hôm đó, cô giáo piano đã đến Cảnh Viên đúng giờ để dạy Tô Bối.
Cô giáo Chu là giáo viên dạy piano cực kỳ nổi tiếng, cô đã bồi dưỡng rất nhiều nghệ sỹ piano ưu tú, thậm chí là nghệ sỹ piano cấp quốc tế.
Lần đầu nghe nói về việc phải dạy một học sinh còn chưa có nền tảng, hơn nữa lại còn phải dạy cấp tốc trong mười ngày, trong lòng cô giáo Chu thật sự là không muốn dạy chút nào.
Chỉ vì học viên là người của tập đoàn Tần Thị, cô thật sự không có cách nào cự tuyệt, cũng chỉ đành cố gắng hết sức mà thôi.
Tại Cảnh Viên, bác Phúc đã đặc biệt dành ra một căn phòng để Tô Bối học piano.
Cô giáo Chu: “Đầu tiên cô sẽ dạy em về nhạc phổ nhé.”
Tô Bối thật thà nhìn cô giáo, nói: “Cô ơi, trước đây em đã tự học rồi ạ, những thứ này em đã biết.”
Nghe thấy lời Tô Bối nói, cô giáo Chu vẫn không tin lắm, bèn đưa quyển nhạc phổ cho Tô Bối xem, thấy Tô Bối thực sự nắm rõ, cô giáo Chu mới cất quyển nhạc phổ mà mình đã chuẩn bị
Lúc đó, cô thầm nghĩ trong lòng: Học viên này cũng không phải là không hiểu gì về âm nhạc giống như trong lời giới thiệu.
“Vậy chúng ta trực tiếp bắt đầu luôn nha.”
Đứng trước yêu cầu dạy cấp tốc học sinh này trong mười ngày, cách dạy của cô giáo Chu cũng sẽ đơn giản mà khắc nghiệt: Cô đàn thế nào, Tô Bối cũng phải đàn theo như thế đó.
Sau đó, cô giáo Chu lại kinh ngạc phát hiện cô bé trước đây chưa hề được học đàn này, dường như vô cùng có thiên phú.
Ngay từ lúc bắt đầu, cô giáo Chu chỉ đàn vài nốt nhạc đơn giản, phát hiện Tô Bối hoàn toàn có thể theo kịp, cô dần dần tăng mức độ khó hơn, Tô Bối vậy mà vẫn có thể đuổi kịp được.
Ngoài việc điều khiển ngón tay có chút không thành thạo lúc ban đầu, Tô Bối dù một nốt nhạc cũng không hề đàn lỗi, tiết tấu cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Khi kết thúc buổi học, tâm tình của cô giáo Chu đã thay đổi rất nhiều, từ ban đầu lo lắng không biết dạy thế nào, đến hiện tại thì lại cảm thấy tràn đầy yêu thích học sinh này.
Trước khi rời đi, cô giáo còn không nhịn được mà nhìn Tô Bối cảm thán một câu: “Nếu em mà được học piano từ nhỏ, không chừng bây giờ đã có thành tựu rất lớn rồi.”
Nghe vậy, Tô Bối cúi đầu xuống.
Tô Bối đỏ mặt khiêm tốn, thế nhưng trong lòng lại thấy ngượng vô cùng. Tuy đã được cô giáo khen rất có thiên phú, nhưng là cô bé hiểu bản thân không có xuất sắc đến mức đó, hôm nay biểu hiện tốt như vậy chính là vì trước đó cô bé đã học qua nhạc cụ rồi.
Thế nhưng, khi nghe thấy cô giáo khen ngợi Tô Bối, Bác Phúc và Tô Tiểu Bảo ở cạnh đó lại cực kỳ vui mừng.
Đặc biệt là Tô Tiểu Bảo, trên gương mặt lạnh lùng, hiện lên sự tự hào dành cho Tô Bối không thể nào che giấu được.
Tối hôm đó, khi kết thúc một cuộc hội nghị trực tuyến, Tần tiên sinh trở về Cảnh Viên.
Không đợi Tần tiên sinh hỏi, bác Phúc đã chủ động kể về buổi học piano của Tô Bối.
“Cô giáo nói rằng Tiểu Bối tiểu thư rất có thiên phú.” Trên gương mặt bác Phúc hiện lên nét cười, ngữ khí cũng mang ý tự hào.
“Vậy sao?” Tần tiên sinh nhướn mày, đáp lại một tiếng.
Vẻ mặt Tần tiên sinh dường như chẳng biểu lộ điều gì đặc biệt, thế nhưng bác Phúc đã tinh ý nhận ra: tiên sinh chắc hẳn đang rất vui mừng.
Rốt cuộc, cái tính cách ngoài lạnh trong nóng, mặt thì lạnh lùng nhưng trong ánh mắt thì lại vui vẻ, điểm này quả thật là giống y chang Tô Tiểu Bảo hồi nãy.
Chỉ có điều Tiểu Bảo còn không trẻ nên dễ dàng bộc lộ cảm xúc của bản thân, về phần cha của cậu nhóc thì che giấu tốt hơn nhiều.
“Đã biết kết quả rồi sao?” Tần Thiệu chú ý tới bác Phúc, người luôn luôn làm việc nghiêm túc cẩn trọng, vậy mà cách xưng hô đã đổi từ ‘Tô Bối’ thành ‘Tiểu Bối Tiểu Thư’.
“Kì thực thì từ đầu tôi đã tin chắc chắn hai đứa bé là con của tiên sinh”, Bác Phúc nói tiếp: “Hai đứa trẻ này rất ngoan, chỉ cần tiên sinh dành nhiều thời gian bên cạnh bọn nhỏ thì sẽ biết được thôi...”
Tần Thiệu cũng không có tỏ thái độ gì với lời nói của bác Phúc.
“Hai đứa nhỏ đâu rồi?”, Tần Thiệu hỏi.
Chiều nay bọn trẻ sau khi đọc kết quả xét nghiệm có phản ứng như thế nào?
Tần tiên sinh trước đó không có hỏi, Trần Đức sau khi về công ty thì trực tiếp tăng ca, do vậy cũng không có báo cáo lại.
Tần tiên sinh đã cân nhắc muốn đổi gã trợ lý này chắc cũng phải đến năm lần rồi.
“Thu dọn xong đều lên lầu rồi”, ngừng lại một chút, bác Phúc nói tiếp: “Chắc giờ này đã đi ngủ rồi”.
Nghe vậy, Tần Thiệu gật đầu.
Tần tiên sinh đi lên lầu.
Khi đến cửa phòng của bọn trẻ, bước chân của tiên sinh bỗng nhiên ngừng lại.
…