Chương 22: Tần Tiên sinh trở về(2)

(Chính văn chương 18- phần tiếp theo)

Dịch giả: Chưn Xu

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Sau khi rời khỏi chỗ hai chị em Tô Bối, Tạ Dân Hiên chưa đi được mấy bước đã bị Tống Tâm Di ngăn lại.

“Có việc gì?” Tạ Dân Hiên lại trở về bộ dạng cà lơ phất phơ của mình.

“Thật ra cũng chẳng có chuyện gì cả.” Tống Tâm Di miễn cưỡng cười: “Chỉ là muốn hỏi tại sao cậu lại kêu gọi bỏ phiếu cho bạn học Tô mà thôi.”

Vài năm trước, Tống Ngạn Thành vì mối quan hệ làm ăn nên thường xuyên đến thăm hai nhà Tạ, Diệp, bởi vậy bọn trẻ ba nhà từ nhỏ đã quen biết nhau.

Trong mắt Tống Tâm Di, cô cùng Diệp Thần và Tạ Dân Hiên có thể tính là thanh mai trúc mã, chỉ là cô và Diệp Thần thân nhau hơn một chút.

Nhưng thực tế thì, Tống Tâm Di lại thích Tạ Dân Hiên hơn.

Cô đã rất nhiều lần ám chỉ với Tạ Dân Hiên, thậm chí còn lén lút kẹp một tờ giấy vào vở của Tạ Dân Hiên để thổ lộ, nhưng Tạ Dân Hiên từ trước đến giờ chưa từng đáp lại, thậm chí sau đó, cậu ta còn dần dần xa lánh cô và Diệp Thần.

Thế nhưng bọn họ không phải vẫn là bạn bè hay sao?

Năm ngoái tại thời điểm diễn ra “cuộc bình chọn hoa khôi”, mặc dù Tạ Dân Hiên không bỏ phiếu cho cô, nhưng cũng chẳng bỏ phiếu cho người khác. Tống Tâm Di cảm thấy như thế cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng lần này, Tạ Dân Hiên không chỉ bỏ phiếu cho Tô Bối, mà còn kêu gọi bỏ phiếu giúp cô ta!

Dựa vào cái gì chứ!

“Tô Bối là bạn học lớp A7 với tôi, tôi đương nhiên phải bỏ phiếu cho cậu ấy rồi.” Tạ Dân Hiên thờ ơ nói.

“Cậu nói dối! Từ trước đến nay cậu có bao giờ tham gia mấy cái hoạt động như này đâu!”, Tống Tâm Di nhìn Tạ Dân Hiên với đôi mắt ửng đỏ rồi nói tiếp: “ Cậu không muốn để tớ tham gia “biểu diễn mở màn” có phải không?”

Nghe vậy, Tạ Dân Hiên nhếch mép cười: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Cậu ta kêu gọi bỏ phiếu cho Tô Bối chỉ đơn thuần là do cậu ta muốn làm thế thôi, dù sau đó cũng là vì cái trò muốn phân cao thấp với tên ngốc Tô Tiểu Bảo, từ đầu đến cuối thật sự chẳng liên quan gì tới Tống Tâm Di cả.

Nhìn Tống Tâm Di ở trước mặt này, Tạ Dân Hiên có chút mất kiên nhẫn nhíu mày, sau đó lách qua người cô rồi rời đi luôn.

“Cậu thích cô ta có đúng không?” Tống Tâm Di ở sau lưng Tạ Dân Hiên gào lên một câu.

Nghe vậy, bước chân Tạ Dân Hiên dừng lại trong chốc lát, nhưng cuối cùng cũng chẳng thèm phản ứng lại Tống Tâm Di.

Cậu ta thật sự chẳng thích Tống Tâm Di.

Bởi vì Diệp Gia và Tạ Gia có mối quan hệ thân thiết, cậu ta và Diệp Thần ban đầu cũng có thể tính là bạn tốt, thế nhưng sau đó đột nhiên xuất hiện một đứa con gái bánh bèo đi theo, Tạ Dân Hiên lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái.

Cậu ta chẳng vui vẻ gì khi cùng Tống Tâm Di đi chơi, nhưng Diệp Thần lại muốn đi cùng cô ta, thường xuyên qua lại, Tạ Dân Hiên dứt khoát không tìm Diệp Thần chơi nữa.

Đều là những chuyện xa lắc xa lơ hồi còn bé rồi, Tạ Dân Hiên còn chẳng buồn quan tâm đến, nhưng Tống Tâm Di cứ hết lần này đến lần khác chạy qua chạy lại trước mặt, muốn cậu ta chú ý đến cô nàng.

......

Nhìn bóng lưng Tạ Dân Hiên xa dần, Tống Tâm Di vẫn còn đứng yên ở chỗ đó.

Cô nói cậu ta thích Tô Bối, thế mà cậu ta lại không hề có ý phủ nhận.

Nghĩ đến điều này, Tống Tâm Di vô cùng tức giận, chỉ hận không thể ngay lập tức đến xé xác ả tiện nhân Tô Bối.

“Tô Bối.” Nhẩm trong miệng cái tên này, tay Tống Tâm Di siết chặt lại khiến móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay.

Tô Bối hoàn toàn không hề hay biết những gì đang xảy ra ở đây.

Lúc này, Tô Bối đang cùng Tô Tiểu Bảo đi về phía cổng trường, trong lòng cô nghĩ không biết khi nào Tần tiên sinh mới trở về.

Hôm nay lúc lên mạng, Tô Bối thấy thông báo “Cuộc thi Hồng Khách” ba ngày sau sẽ bắt đầu thi đấu, cô muốn chờ Tần Thiệu trở về để hỏi xem ông có thể cho cô mượn máy tính trong phòng sách hay không.

Tô Bối chẳng hề biết rằng, Tần tiên sinh đã đến thành phố B từ một giờ trước rồi.

Tần tiên sinh trở về rồi.

Tin tức này Tần thị cũng chẳng hề dấu diếm cái gì, bọn họ muốn những kẻ sau lưng đang có ý đồ xấu với tập đoàn Tần thị biết khó mà lui. Những kẻ này hiển nhiên là bằng một cách nào đó biết được tin Tần tiên sinh bị trọng thương, từ đó mới nổi lên ý đồ ra tay với việc kinh doanh của Tần thị.

Thậm chí Trần Đức còn gióng trống khua chiêng ở sân bay, sắp xếp một vài hoạt động công khai trả lời câu hỏi của đám phóng viên.

Tất nhiên là những người được phỏng vấn cũng chỉ có Trần Đức cùng với một nhóm vệ sĩ mà thôi.

Ban đầu, Trần Đức vẫn còn lo lắng, tiên sinh xuất viện sớm có chỗ nào không thỏa đáng hay không, nhưng sau khi nhìn thấy tiên sinh, Trần Đức đã yên tâm hơn rồi. Tần tiên sinh tinh thần khá tốt, tâm trạng cũng không tệ.

Trên xe.

Trần Đức báo cáo với Tần tiên sinh tình hình công ty mấy ngày gần đây và việc điều tra tình trạng của Tống thị.

“Buổi tối hôm đó những kẻ chúng ta bắt được đều là những người vì tiền bán mạng, từ miệng của họ cũng không lấy được quá nhiều bằng chứng có lợi để tố cáo Tống Ngạn Thành. Tuy nhiên, theo lời tiên sinh dặn dò, cấp dưới đã điều tra ra Tống Ngạn Thành nửa tháng trước đã từng có qua lại với Hồng Nguyệt.”

Hồng Nguyệt cũng không phải là một tổ chức sạch sẽ gì.

Tống Ngạn Thành làm ăn bình thường không làm, lại nhất định muốn đi theo kiểu bàng môn tà đạo này, Trần Đức cảm thấy thật nực cười.

“Tiếp tục điều tra.”

“Vâng.” Trần Đức biết: tiên sinh lần này có lẽ sẽ không bỏ qua cho Tống Ngạn Thành.

“Tiên sinh, ngài lần này đã gặp gỡ thiếu đổng sự của Lận gia rồi?” Trần Đức hỏi.

Đây là do hắn đã nghe được từ trợ lý bên đó nói.

Đêm hôm đó Tần Thiệu bị tấn công, thiếu đổng sự của Lận gia đúng lúc cũng đang trên đường đến sân bay, có thể nói, người Tần Thiệu mang bên mình có thể thuận lợi khống chế nhóm côn đồ, sau đó đưa Tần Thiệu vào viện nhanh đến vậy cũng nhờ vào người bên Lận gia ra sức giúp đỡ.

Tần Thiệu: “Đúng là đã giúp đỡ một chút.”

Để có thể làm cho Tần tiên sinh nói ra lời này, chứng tỏ Lận gia đã giúp đỡ không ít việc.

Trần Đức suy nghĩ một chút.

“Nghe nói lễ mừng thọ Lận lão gia là vào tháng sau, nếu không thì tôi thay tiên sinh chuẩn bị một phần quà mừng thọ?”

Tần tiên sinh không thích nợ tình nghĩa, cho nên, phần tình này vẫn là phải trả.

“Không đi.” Tần tiên sinh lạnh lùng nhả ra hai chữ.

“Lận gia muốn xây dựng “trang viên Mộng Ảo?”

“Vâng, cái này có chỗ tôi vẫn chưa biết rõ lắm.” Lận gia muốn xây dựng một cái giống Disney Land, nhưng quy mô khu vui chơi quả thực là lớn hơn, kế hoạch không tệ, nhưng dự án này thật sự là quá lớn.

Thiếu đổng sự của Lâm gia dạo này đang “kêu gọi tài trợ” khắp nơi, đến thành phố S có lẽ cũng là vì lý do này.

“Tiên sinh, ngài có muốn dùng quỹ đầu tư để giúp Lận gia không?” Trần Đức hỏi.

“Không phải trợ giúp, là nhập cổ phần, tốt nhất là có được 50% cổ phần để có thể kiểm soát được.”

“Cái này...” Quyết định này của Tần Thiệu làm Trần Đức bất ngờ.

“Nhưng mà tiên sinh, Tần Thị từ trước đến nay chưa từng làm hạng mục này, cũng không biết dự án này của Lận gia có thể đạt được kết quả như mong đợi hay không...” Trần Đức băn khoăn nói.

“Không vấn đề gì”, ngừng một chút, Tần Thiệu lại nói: “Thiếu đổng sự nhà họ Lận tôi thấy không tồi, dự án này không thể thất bại, chúng ta chỉ cần rót tiền, còn công việc cứ giao cho Lận gia làm.”

Tần Thiệu đầu tư dự án này nguyên nhân thật sự không phải là để kiếm tiền, cũng không phải vì trả ân nghĩa gì cả.

Chỉ là do lúc nghe thấy ý tưởng “Trang Viên Mộng Ảo”, trong đầu đã lờ mờ lóe ra một vài ý nghĩ.

“Lận gia thiếu đổng sự quả thật là rất tài năng.”

Tại thời điểm Lận chủ tịch xảy ra chuyện, Lâm gia xém chút nữa là đi đời, cuối cùng vẫn là nhờ vị thiếu gia này xoay chuyển tình thế.

Hình như anh ta hiện tại còn chưa quá 21 tuổi.

Tần tiên sinh chỉ là vì đánh giá cao thiếu đổng sự Lận gia nên mới quyết định đầu tư sao?

Trần Đức nghĩ đi nghĩ lại, hình như là thế, mà cũng có thể là không phải.

“Tôi sẽ nhanh chóng liên hệ với bên Lận gia.”

“Ừ.”

“Mấy giờ rồi?” Tần Thiệu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt hỏi.

Nghe vậy, Trần Đức nhìn đồng hồ: “3 giờ 45 phút chiều thưa ngài.”

“Bây giờ tiên sinh đến công ty hay là về Cảnh Viên nghỉ ngơi ạ?”

Trần Đức hỏi xong câu này, không thấy Tần tiên sinh trả lời, cũng chẳng thể tự quyết định được.

Kết quả, không đợi Trần Đức nhắc lại, một giây sau Tần tiên sinh hỏi: “Có phải 5 giờ là tan học không?”

Nhờ vào độ “thừa chi tiết” trong lúc báo cáo của Trần Đức, Tần tiên sinh thường xuyên nghe được những thông tin về hai chị em Tô Bối, Tần Thiệu giờ cũng đã biết thời gian chúng vào học và tan học.

“Tiên sinh là đang nói về Tiểu Bối và Tiểu Bảo sao? Đúng là 5 giờ bọn nhỏ sẽ tan học thưa ngài.”

“Đến trường học.”

Nghe thấy Tần tiên sinh có ý muốn đến trường học đón hai đứa bé Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, Trần Đức ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

“Tiên sinh, bây giờ qua đó sao?” Trần Đức thật sự muốn nói, qua trường giờ này cũng có chút hơi sớm rồi.

Tần Thiệu: quả thực có thể cân nhắc đến việc đổi trợ lý rồi.

Đợi một lúc vẫn không thấy tiên sinh dặn dò gì tiếp theo, Trần Đức cũng chỉ đành nói với tài xế lái xe trực tiếp đổi đường đi đến trường trung học Duy Minh.

Lúc xe đến trường, bên ngoài cổng cũng đã thấy hai chiếc xe của Tần Thị dừng lại ở đó rồi.

“Tiên sinh, đây là xe đã được sắp xếp để đón Tiểu Bối và Tiểu Bảo, đằng sau là xe vệ sỹ.” Trần Đức chỉ vào hai chiếc xe đang đỗ cách trường học không xa giải thích cho Tần Thiệu.

“Để tôi nói bọn họ về trước.”

Nghe vậy, Tần Thiệu khẽ vuốt cằm.

Nhưng rất nhanh sau đó lại nhíu mày.

“Vệ sỹ không theo vào trong sao?”

Trong trường có một số học sinh có thân phận tương đối đặc biệt, ví dụ như Diệp Thần của Diệp gia, còn có Tạ Dân Hiên, những học sinh này bình thường sẽ để vệ sỹ đi theo vào trường, chỉ là bình thường sẽ không lộ diện gì cả, nhưng cũng không phải là bí mật gì.

“Đây là ý của Tiểu Bối, cô bé lo rằng gây chú ý quá sẽ mang đến phiền phức cho tiên sinh.” Trần Đức đem lời của Tô Bối nói lại cho Tần tiên sinh.

Trong tiểu thuyết, sau khi Tống Thị đánh bại Tần Thị, hoàn toàn là tình huống thấy Tần Thị gặp nạn những kẻ khác chung tay hợp sức để lật đổ ông, nếu không phải là như thế, Tần Thiệu cũng không phá sản nhanh như vậy.

Cũng phải nói đến mấy doanh nghiệp này vốn chẳng có ân oán gì lớn lắm với Tần Thị, sở dĩ tất cả đều nhắm vào Tần Thị như vậy là do danh tiếng trước đây của Tần Thị cùng với thái độ xử lý công việc đầy “phách lối” của tập đoàn Tần thị.

Tô Bối vẫn hi vọng trong tương lai, kết cục bọn họ bị phá sản có thể đến muộn một chút, vì vậy nếu có thể không phô trương thì cứ bình thường một chút.

Nghe lời Trần Đức thuật lại, Tần Thiệu nhíu mày.

So với sự an toàn, thì việc gây chú ý này không đáng kể chút nào, hơn nữa, Tần gia cũng có tư cách để gây sự chú ý.

Tần Thiệu vốn dĩ muốn dạy dỗ hai đứa trẻ một chút về vấn đề này, chỉ là, suy nghĩ ban đầu của Tô Bối cũng là lo lắng sẽ tạo ra phiền phức cho ông, Tần Thiệu ngẫm lại, vẫn là quên đi.

____Sau này từ từ dạy dỗ vậy.

Qua kính chiếu hậu, Trần Đức ngồi ở đằng sau liếc trộm một cái, thấy khóe miệng Tần tiên sinh khẽ nhếch lên, hình như tâm tình không tệ.

Ps: Trước đó có nói là mỗi ngày trong tuần đều chỉ up một chương thôi, nhưng thấy các bạn ủng hộ truyện như vậy nên nhóm mình vẫn đang rất cố gắng đẩy tiến độ up chương á, hôm nay vẫn là 2c 5000 chữ nhé ^_^! xin hãy like và share truyện để tạo động lực cho nhóm dịch ạ! tks <3