Chương 20: Ba ba(4)

(Chính văn chương 17- phần cuối)

Dịch giả: Cửu Vỹ

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

“Tô Bối thực ra chính là con của hộ nhà giàu mới nổi!”

Học sinh trong trường mặc dù ngoài mặt không nói ra, có điều, trong lòng lại rất ghét những kẻ có xuất thân là “nhà giàu mới nổi”.

Cũng bởi điều này, mấy ngày sau đó, những ý kiến bênh vực ủng hộ Tô Bối cũng dần giảm xuống, còn những tin đồn Tô Bối là nhà giàu mới nổi, cùng với việc cô chen chân vào trường là vì mục đích gì gì đó đã ngày càng trở nên nghiêm trọng.

——

“Nhà giàu mới nổi, ngươi có thể rời khỏi trường của bọn ta được không?” Nữ sinh cầm đầu Khương Manh Manh đi đến trước bàn học của Tô Bối, khua khua tay, mặt làm ra vẻ ghét bỏ nói ra.

Lần này, Tô Bối lại thật sự cảm thấy tức cười rồi.

Những ý kiến đả kích ở trên mạng đó chẳng hề ảnh hướng tới cô, cô cũng chẳng muốn hao tâm tổn trí đối với mấy chuyện đó làm gì.

Chỉ là không ngờ, còn có người dám trực tiếp đến trước mặt cô để kiếm chuyện.

“Khương Manh Manh phải không? Là đám fans não tàn của Tống Tâm Di sao?” Tô Bối đứng dậy nhìn về mấy người đang nói.

Cũng không biết là Tô Bối gọi thẳng tên “Tống Tâm Di” hay là nói câu “đám fans não tàn” đã kích động đến mấy người này, nét mặt Khương Manh Manh tỏ ra giận dữ lườm nguýt Tô Bối: “Cái gì mà fans não tàn! Tôi là fan trung thành của Tâm Di! Hơn nữa Tâm Di xuất sắc như vậy, nỗ lực như vậy, cô ấy xứng đáng nhận được sự yêu mến của mọi người! Không giống như cô, chỉ là một cái bình hoa di động! Đúng hơn là não phẳng có phải không?”

“Được, được các cậu nói cái gì thì là cái đó đi.” Tô Bối chẳng muốn tranh luận thêm về vấn đề trên với mấy fans não tàn này.

“Trong trường khắp nơi đều đã rộ lên tin đồn nói tôi là nhà giàu mới nổi, chắc là do chính các cậu đã truyền ra có đúng không?” Ánh mắt sắc bén của Tô Bối nhìn mấy người này.

Còn về việc này, lại là Đỗ Nhất Minh nói cho Tô Tiểu Bảo thì cô nàng mới biết.

“Tôi… không có, ai nói chứ! Cậu đừng có mà vu oan bừa bãi cho người khác!”

“Có phải hay không trong lòng các cậu tự biết rõ, điều tôi muốn nói không phải là cái này.”

“Đầu tiên, tôi không phải là nhà giàu mới nổi.” Lời này của Tô Bối nói một cách rất hùng hồn.

Nếu như không nói tới người cha ruột phản diện Tần Thiệu của bọn họ, thì Tô Bối và Tô Tiểu Bảo có lẽ đúng là bần nông.

“Hơn nữa nhà giàu mới nổi thì đã làm sao? Là nhà giàu mới nổi thì sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của nhà các người, cướp miếng cơm của nhà các người sao? Tổ tiên ông bà các cậu chẳng phải cũng là phất lên từ nhà giàu mới nổi đó sao? Nếu như không có người của thời đại nào đó làm nhà giàu mới nổi thì lấy đâu ra cái sản nghiệp để cho mấy người kế thừa sau này? Các cậu hiện giờ là phú hào đời thứ ba, đời thứ tư, lẽ nào lại xem thường phú hào đời thứ nhất rồi sao?

Lời này của Tô Bối không chỉ khiến cho mấy người Khương Manh Manh đuối lý, á khẩu không nói nên lời, ngay đến cả mấy người khác ở trong lớp cũng tròn xoe mắt, nhìn Tô Bối một cách khó tin.

Thật sự là chẳng có cách nào để tìm ra lý do phản bác, do đó chỉ có thể câm nín nói không nên lời?

Mặc dù trong trường, gia thế của mọi người đều không hề tầm thường, thế nhưng suy cho cùng thì gia tộc kế thừa truyền thống học cao như Diệp gia hay truyền thống quân đội giống như Tạ gia quả thật là rất ít, xét chi tiết một chút thì chẳng phải là giống như lời Tô Bối đã nói đó hay sao?

Lưu Giai: Nhà cậu ta phất lên như thế nào, hình như là ông nội của cậu lúc ở Quan Đông đã vô tình tìm được một xe quặng vàng.

Từ Dương Dương: Nghe ba cậu ta kể, ông nội của ông nội cậu ta kỳ thực là con nuôi của một vị thái giám bên cạnh vị hoàng đế nào đó thì phải?

……

Đoạn video “Tô Bối phẫn nộ phản bác Khương Manh Manh” đã rất nhanh bị người khác phát tán trên diễn đàn của trường, không biết vì sao, mà phát ngôn đó của Tô Bối lại trở nên vô cùng hot.

“Em gái bình giữ nhiệt đúng là kho báu tiềm ẩn chưa được khai quật đó, ha ha ha.”

“Chân lý, thật sự là chân lý a!”

“Quả thật, nghỉ kỹ lại những lời này rất có lý.”

“Nhà giàu mới nổi là hào phú đời đầu, ha ha, không sai chút nào.”

……

“Ế, mau mau nhìn này, Tô Bối, số phiếu bầu của cậu lại tăng lên rồi!”

“Khoảng cách số phiếu bầu giữa cậu và Tống Tâm Di lại rút ngắn hơn rồi, cứ đà này, mấy ngày nữa, số phiếu của cậu nói không chừng còn vượt qua Tống Tâm Di nữa, oh my god, mình đang nằm mơ sao?”

Nghe thấy bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ nói vậy, Tô Bối cũng cúi đầu nhìn vào số lượt bình chọn trên điện thoại một chút.

Tống Tâm Di 3819 phiếu bình chọn, còn của cô là 3027, hơn nữa số phiếu bầu lúc này của cô chính xác tăng chóng mặt, cứ tăng nhanh theo đà này chắc chắn sẽ vượt qua Tống Tâm Di.

“Đâu ra mà nhiều phiếu như vậy chứ?” Nét mặt Tô Bối lộ ra sự hoài nghi.

Việc bỏ phiếu của Trường trung học Duy Minh chỉ được tiến hành trong trường, cũng có nghĩa là không phải học sinh trong trường thì không có cách nào để tiến hành bỏ phiếu.

Mà học sinh trong trường một ngày chỉ có thể có một lượt bình chọn.

Mà số phiếu bầu của Tống Tâm Di một ngày vẫn tăng nhiều như vậy, cơ bản là không có thay đổi, vậy số phiếu dư ra ở đây là từ đâu ra mà có.

Đổng Văn Kỳ vuốt vuốt cằm nói: “Điều này rất khó nói, có lẻ chính là do đám người qua đường chính là ‘nhà giàu mới nổi’ bị những lời nói hùng hồn trước đó của cậu biến thành fans cuồng rồi, sau đó không tiếc công sức mà tìm mọi cách để nâng cao số phiếu lên.

Ví dụ như Tạ Thần, trước đó chưa từng tham gia vào hoạt động bỏ phiếu kiểu này thế mà lần này chẳng phải cũng bỏ phiếu cho Tô Bối đó sao?

——

Đổng Văn Kỳ đoán không sai.

Vu Hiểu Tiêu chính là “nhà giàu mới nổi” theo cách mà mấy người ở trong trường thường gọi đó, trước kia cô nàng cũng là một thành viên ở trong nhóm fans hâm mộ Tống Tâm Di.

Nhưng vì sợ phải tiếp xúc quá nhiều, đồng học sẽ phát hiện ra được hoàn cảnh nhà mình, vì vậy, Vu Hiểu Tiêu từ trước đến nay không hề tham gia những hoạt động này của trường, gia nhập vào trong nhóm fans hâm mộ của Tống Tâm Di ở trên QQ, cũng chỉ là để thể hiện bản thân hòa đồng với đồng học hơn một chút mà thôi.

Ba cô cực khổ phấn đấu, cuối cùng cũng kiếm được một khoản tiền lớn, để con gái được học ở một ngôi trường tốt hơn thì đã làm sao chứ? Vì sao lại trở thành ‘nhà giàu mới nổi’ rồi bị khinh thường ở trong mắt người khác như vậy?

Vu Hiểu Tiêu cảm thấy lời của Tô Bối nói rất chí lý, vì thế cô nàng cũng đăng ký một user ở trên diễn đàn bình chọn cho Tô Bối.

……

——

Vào ngày thứ năm diễn ra cuộc bình chọn. Tại lớp học.

Quan sát Tô Bối vẫn đang cần mẫn nghiên cứu cuốn “Toàn bộ lời giải của bài tập sách giáo khoa lớp 8” để luyện tập giải đề, Đổng Văn Kỳ lúc này đang vô cùng vui mừng.

Mặc dù Đổng Văn Kỳ rất muốn kiềm chế để không làm phiền tới Tô Bối thế nhưng vẫn không kiềm chế nổi.

“Tô Bối, Tô Bối!”

“Sao vậy?” Tô Bối ngẩng đầu nhìn Đổng Văn Kỳ.

“Có khả năng là cậu thật sự sắp phải đi chuẩn bị cho tiết mục “biểu diễn mở màn” rồi đó.” Nét mặt Đổng Văn Kỳ tỏ ra thần bí, dịch sát người về phía Tô Bối, nói thầm.

“Số phiếu của tớ đã vượt qua Tống Tâm Di rồi sao?”

“Vẫn chưa, có điều cứ theo đà này có thể là sẽ rất nhanh thôi, Tạ Thần và Tô Tiểu Bảo nhà cậu ngày nào cũng giúp cậu kêu gọi bình chọn đó.”

Việc Tô Bối chuẩn bị trở thành “hoa khôi” xưng bá thống trị trường trung học Duy Minh sắp trở thành hiện thực rồi!

Tô Bối: “.................”

Biểu diễn cái gì? Cô chưa từng nghĩ tới! Chỉ với tiết mục nhảy hiện đại mà bí thư văn thể sắp xếp để cô vào diễn cũng đã khiến cho Tô Bối gần như tuyệt vọng rồi.

——

Ở phía bên kia.

Với cương vị là một trợ lý làm tròn bổn phận, một người cần mẫn trong công việc, Trần Đức đã báo cáo lại tình hình xảy ra ở trường của Tô Bối cho Tần tiên sinh nghe không sót một chữ.

Nói đến đoạn Tô Bối phẫn nộ phản bác lại Khương Manh Manh, giọng điệu của Trần Đức đem theo vài phần kiêu hãnh, tự hào.

Trước đó hắn luôn lo lắng vì khi trong trường rêu rao tin đồn “nhà giàu mới nổi”, Tô Bối sẽ bị bắt nạt, Trần Đức cùng Phúc bá, còn cả Tần tiên sinh đều không ngờ rằng, Tiểu Bối của họ đã trưởng thành rồi.

Nghe Trần Đức nói chuyện, Tần tiên sinh cười mà lại như không cười, rất nhanh đã nghiêm mặt lại.

Tần tiên sinh: “Tôi giống nhà giàu mới nổi sao?”

Trần Đức: “...............”

“Đoạn video đó đúng là rất đặc sắc, có cần tôi chuyển qua email cho tiên sinh không?” Trần Đức rất nhanh trí liền đánh trống lảng nói sang chủ đề khác.

“Không cần”, Tần Thiệu nói, ngừng một lát, lại nói: “Tôi sẽ về xem sau.”

Lúc Trần Đức đang tự hỏi vì sao tiên sinh lại không thấy tò mò, thì lại nghe tiên sinh dặn dò một câu: “Ngày mai tôi sẽ quay trở về thành phố B.”

...

Ps: Hôm qua và hôm nay đều là mỗi ngày 2 chương, team dịch của chúng mình đang rất cố gắng để ra chương nhanh nhất, mọi người thấy truyện hay hãy để lại 1 like, 1 cmt để cổ vũ bọn mình nhé, tks!!!