Chương 17: Ba ba(1)

(Chính văn chương 17- phần một)

Dịch giả: Cửu Vỹ

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Tần tiên sinh xảy ra chuyện rồi.

Lúc biết được tin tức này, Trần Đức vẫn còn đang ở cảnh viên.

Tối qua hắn vừa mới nhận được tin tức từ phía đồng nghiệp bên thành phố S báo lại và biết được rằng Tần tiên sinh đã kết thúc sớm công việc phía bên đó, chuẩn bị quay về thành phố B.

Hôm nay, mới sáng sớm, Tần Đức đã chạy đến định thông báo cho hai chị em Tô Bối tin tức này, tiện thể thông báo cho bác Phúc chuẩn bị một chút để nghênh đón tiên sinh quay trở về.

Nhưng không ngờ rằng, Tần tiên sinh trên đường đến sân bay lại bị tập kích.

Điện thoại của Tần tiên sinh không có người nghe, điện thoại của trợ lý thì không liên lạc được, vệ sĩ đi theo phía bên đó cũng không có lấy một chút tin tức nào.

Nét mặt vốn bình tĩnh của Trần Đức lần đầu tiên lộ rõ vẻ căng thẳng lo lắng.

“Tiểu Bảo, Tiểu Bối các cháu đến trường đi, công ty có chút chuyện gấp, chú phải qua đó rồi.”

Trần Đức vừa mới tới chưa được bao lâu, nhận được điện thoại, còn chưa tới một phút thì đã phải rời đi rồi. Chẳng phải nói có chuyện muốn nói cho họ biết sao?

Tô Bối tỏ ra khó hiểu với hành động của Trần Đức.

Chỉ là, nhìn vẻ gấp gáp trên khuôn mặt của Trần Đức không giống như giả vờ, trong đầu Tô Bối lúc đó chợt lóe lên một ý nghĩ nào đó, đột nhiên cả người cô bé trở nên cứng đờ.

“Chú Trần, có phải là ba ở bên đó xảy ra chuyện gì rồi không?” Tô Bối vội vã hỏi.

Cô bé thật nhạy cảm.

Hay có thể nói đây chính là phụ tử liền tâm chăng?

Trong lòng Trần Đức còn chưa hết rung động, nhìn cô bé, do dự mất mấy giây, cuối cùng vẫn không trả lời thẳng câu hỏi của Tô Bối.

“Yên tâm đi, không có chuyện gì cả.” Trần Đức vỗ vỗ đầu của Tô Bối, nói.

Sau khi rời khỏi cảnh viên, nét mặt Trần Đức đã hoàn toàn mất đi chút bình tĩnh cuối cùng.

Xét theo phương diện nào đó, Tần tiên sinh chính là tất cả của Tần Thị.

Vì vậy, cho dù thế nào đi chăng nữa, Tần tiên sinh không thể xảy ra chuyện gì được.

Dù cho là xảy ra chuyện thật đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không thể để cho chuyện này bị lộ ra ngoài.

Hiện giờ vẫn chưa có thông tin chính xác ở bên phía bên tiên sinh, hắn phải nhanh chóng đến công ty kiểm soát toàn bộ nguy hiểm có thể xảy ra trước.

——

Vẫn còn ở trong cảnh viên.

Sau khi Trần Đức đi, rất lâu sau đó Tô Bối vẫn chưa định thần lại, mặt mày tái mét đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.

Thấy Tô Bối như vậy, Tô Tiểu Bảo ở bên cạnh chau mày.

“Chẳng phải nói ông ta rất lợi hại sao? Có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ.” Tô Tiểu Bảo thấp giọng thầm nói một câu.

Nghe thấy vậy, Tô Bối chỉ lắc đầu.

Nhân vật phản diện ở trong tiểu thuyết vô cùng giỏi giang, thế nhưng kẻ không nhịn được mà ra tay với hắn lại là nam chính trong cuốn tiểu thuyết này.

Tô Bối cứ tưởng rằng cô bé đã nhắc nhở một câu, Tần Thiệu bên đó đem thêm mấy người bên cạnh thì có thể tránh khỏi đoạn kịch tính mà trong tiểu thuyết đã nói đó, thế nhưng Tần Thiệu vẫn xảy ra chuyện rồi.

Có phải vận mệnh của cô và Tô Tiểu Bảo cũng sẽ như vậy không, bất luận có vùng vẫy thế nào, cuối cùng cũng đều không thoát khỏi được kết cục như trong tiểu thuyết?......

——

Chờ đợi cả một ngày.

Cho đến 8h tối, cuối cùng Trần Đức cũng nhận được tin tức từ phía trợ lý bên đó rằng Tần tiên sinh đã tỉnh lại rồi.

“Hiện giờ tình hình của tiên sinh thế nào rồi?”

“ Tiên sinh trước đó là do mất máu kèm bị sốc và chấn thương não bộ nhẹ vì thế mới hôn mê, vừa nãy đã tỉnh rồi. Tình hình trước mắt đã ổn định trở lại, ngoài phần phổi có chút tổn thương ra, những thương thế khác đều không nghiêm trọng.” Trợ lý Lâm nói.

Cho dù chuyện này đã trôi qua 1 ngày rồi, hiện giờ trợ lý Lâm nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình.

Vụ tai nạn trên đường ra sân bay đó rõ ràng là có kẻ cố ý gây ra, mục tiêu chính là Tần tiên sinh.

Không chỉ là tai nạn xe, đối phương còn sắp xếp một đám du côn ở ven đường đến tập kích.

Nếu như không phải lần này tiên sinh ra ngoài đem theo đủ người, còn có mấy người Tần Tam đi theo, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

——

Nghe được giọng nói của Tần tiên sinh trong điện thoại truyền tới, Trần Đức suýt chút nữa đã òa khóc.

“Tiên sinh ngài thế nào rồi?”

“Không đáng lo ngại.” Giọng nói của Tần tiên sinh vô cùng bình tĩnh, có chút trầm thấp, đồng thời còn đem theo tiếng khàn khàn do mới tỉnh dậy.

Có điều chuyện này không xem là kiệt sức, tình hình vẫn coi như là còn tốt chán.

Trần Đức thở phào nhẹ nhõm

Tiếp theo đó lại nghe thấy Tần tiên sinh hỏi: “Tình hình bên đó thế nào?”

“Tiên sinh yên tâm, thông tin liên quan tôi đều đã cho phong tỏa hết rồi, trong công ty cũng không có rắc rối gì cả.”

Trần Đức dừng lại một chút rồi lại nói: “Tiên sinh chuyện lần này………..”

Tần Thiệu: “Đi điều tra Tống thị, còn nữa điều tra xem Tống Ngạn Thành bí mật tiếp xúc với những kẻ nào.”

Nghe thấy lời của Tàn tiên sinh, Trần Đức thầm nói “quả nhiên”, cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng đang muốn hỏi thăm một lượt trên dưới tổ tông 18 đời của Tống Ngạn Thành.

Hắn đã nghe chính miệng trợ lý Lâm nói ra rằng: Đám người tập kích tiên sinh đó, không giống với đám tay chân có tố chất huấn luyện, cũng không giống với đám côn đồ được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng không giống với dân xã hội đen, mà ngược lại còn giống đám người vì tiền mà bán mạng bất chấp làm mọi thứ.

Chuyện thương trường thì phải lấy cách thức trong thương trường để giải quyết, Tống Ngạn Thành hắn có lẽ là điên rồi, lẽ nào còn muốn lấy mạng của tiên sinh sao?!

“Tôi lập tức phái người đi điều tra.”

“Tần tiên sinh?”

“Hai đứa trẻ có ở cạnh cậu không?” Tần Thiệu hỏi.

Vừa rồi có lẽ hắn đã nghe thấy giọng của Tô Bối, còn cả một câu của tiểu tử thối nào đó: “Ông ta chưa chết sao?”

“Có ở đây ạ.”

Trần Đức nhìn về phía tỷ đệ đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa trong văn phòng, lúc này hai đứa trẻ mắt đã mở tròn xoe, sắc mặt căng thẳng nhìn hắn chằm chằm.

“Tiên sinh muốn chuyện một chút với Tiểu Bối và Tiểu Bảo không? Chúng rất lo lắng cho ngài.”

“Ừm, để Tô Bối nghe điện thoại đi.” Tiểu tử thối đó thì thôi đi, ông sợ sẽ bị làm cho tức chết.

Trần Đức nghe thấy vậy liền đưa điện thoại cho Tô Bối.

Đầu dây bên kia, Tần tiên sinh đã cảm nhận được điện thoại bên này hình như đã đổi người rồi, môi khẽ mấp máy một cái, chính vào lúc đang suy nghĩ nên nói câu gì đầu tiên thì đã nghe thấy giọng của Tô Bối từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Ba?”

Giọng nói tinh tế mềm mại của cô bé truyền tới tai của Tần Thiệu, đem theo sự căng thẳng, cẩn trọng và sự thấp thỏm bất an.

Giọng nói của Tô Bối không được lớn cho lắm, nhưng lại giống như cái gì đó lướt qua, khiến cho Tần Thiệu cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy, khóe miệng bất giác khẽ cong lên.

Trong đầu Tần Thiệu theo bản năng liền xuất hiện vẻ mặt của Tô Bối. Ký ức của ông với Tô Bối vẫn là vào buổi sáng hôm sắp đi đó, dáng vẻ cô bé gái bưng hai đĩa bánh nướng áp chảo lên, ngoan ngoãn mỉm cười nhìn hắn, hỏi ông có muốn dùng bữa sáng không.

Một cô bé rất gầy yếu, chỉ là lúc nhìn cô bé, đôi mắt lại rất sáng.

Chẳng trách lần đầu tiên Tần Thiệu nhìn thấy Tô Bối thì đã cảm thấy đôi mắt của đối phương đem lại cho ông một cảm giác đặc biệt quen thuộc.

Rất giống ông ____Trong lòng Tần tiên sinh thầm nghĩ.

“Tiểu Bối?” Tần Thiệu cất tiếng hỏi.

Cách xưng hô này đối với Tần Thiệu mà nói vẫn còn có chút mới lạ, lần đầu tiên gọi như vậy thì có chút ngượng mồm.

“Là con đây.” Tô Bối đáp lại.

“Ba, người thấy thế nào rồi? Đã đỡ chưa? Có phải người bị thương rồi không? Có nghiêm trọng không?” Giọng của Tô Bối có chút gấp gáp.

Nghe thấy vậy Tần Thiệu lại cảm thấy ấm áp.

“Không sao.” Tần Thiệu nói, hình như dừng lại một chút, rồi lại trả lời một lượt những câu hỏi vừa rồi của Tô Bối: “Vẫn ổn, thương ngoài da, không nghiêm trọng.”

Kỳ thực sau khi biết Tần Thiệu đã tỉnh lại, Tô Bối đã không còn căng thẳng như lúc ban đầu nữa.

Trong tiểu thuyết nói rằng, lần này Tần Thiệu bị thương nặng, hôn mê đến cả 3 ngày thì mới qua cơn nguy kịch rồi tỉnh lại, dù cho đã tỉnh lại, cũng phải mất đến hơn nửa năm thì mới hoàn toàn bình phục.

Tuy nhiên lần này chưa đến 1 ngày mà Tần Thiệu đã tỉnh lại, còn có thể nói chuyện với cô, có lẽ là thật sự không nghiêm trọng như vậy.

Chỉ là chuyện trong tiểu thuyết cuối cùng cũng xảy ra rồi, cũng không biết nam chính liệu có giống với trong tiểu thuyết đã viết không, lợi dụng khoảng thời gian Tần Thiệu dưỡng thương để độc chiếm thị trường kinh doanh của Tần Thị một cách trắng trợn.

“Ba.”

“Hử?”

Ngay đến cả bản thân Tần Thiệu cũng không chú ý đến tiếng hồi đáp này của ông lại trôi chảy tự nhiên biết bao.

Hình như sau hơn hai lần được gọi, cách xưng hô “ba” này cũng không hề khó tiếp nhận như vậy nữa.

“Vết thương của người khoảng bao lâu có thể bình phục?” Tô Bối hỏi.

Nghe thấy vậy, Tần Thiệu nhìn ống truyền dịch đang cắm ở trên tay mình kia, “rất nhanh thôi.”

Nói rồi, Tần Thiệu lại nói một câu hơi cứng nhắc: “Con và em cứ ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, mấy ngày nữa ta sẽ quay lại.”

Có chuyện gì đợi ông quay về sẽ giải quyết.

Qua điện thoại, Tô Bối không nhìn thấy được nét mặt của Tần Thiệu lúc này.

Tần tiên sinh lúc nói câu này giọng điệu vẫn nguội lạnh như trước đây.

Vì thế, nghe thấy đối phương nói vậy, Tô Bối chỉ coi là đối phương đang dặn dò cô và Tô Tiểu Bảo, thời gian đặc biệt thì ngoan ngoãn một chút, đừng gây họa.

Còn về Tần tiên sinh dùng tới chữ “nhà” đó, do trong lòng Tô Bối đang suy nghĩ đến sự việc trong tiểu thuyết kia, hoàn toàn không cách nào nhận ra được.

“Bọn con biết rồi, ba, người nghỉ ngơi cho thật tốt, sẽ nhanh khỏi hơn một chút.”

“Ừm, đưa điện thoại cho Trần Đức.”

Tô Bối liền đưa trả lại điện thoại cho Trần Đức..

‘Tiên sinh, ngài còn gì dặn dò sao?”

Tần Thiệu: “Công ty Dương Quế Sơn hàng hóa nhập vào gần đây có chút vấn đề.

Ps: Sorry các bạn hôm nay đăng chương hơi trễ một chút, chương 17 này rất dài đến hơn 9000 chữ, do đó để đảm bảo tiến độ up chương nhóm mình sẽ cắt thành các chương nhỏ hơn 2000 chữ và up lên, sau này những chương dài hơn 4000 chữ bọn mình để sẽ cắt ra để không chậm giờ up chương á, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! ^_^