Dịch giả: Cửu Vỹ
Edit: Kat
Duyệt: Long Hoàng
Người mà Trần Đức phái đi điều tra chuyện học bạ của hai đứa trẻ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã quay trở lại, đồng thời, còn thu thập được một vài tin tức khiến cho Trần Đức vô cùng kinh ngạc.
Trần Đức đang do dự rằng liệu có nên báo thẳng những tin tức này cho Tần tiên sinh hay không.
Hai ngày nay Tần tiên sinh vì chuyện của công ty con Thiên Lam mà bận tối mắt tối mũi, thực sự là không tiện để hắn làm phiền tiên sinh trong thời điểm quan trọng này.
——
Ngày thứ ba, Trần Đức nhận được cuộc gọi của Tần tiên sinh.
“Tiên sinh.”
“Công ty bên đó thế nào rồi?” Trong điện thoại, truyền đến giọng nói lạnh lẽo trầm ổn của Tần Thiệu.
“Tổng công ty hoạt động bình thường, có mấy văn kiện chiều nay tôi sẽ chuyển qua cho tiên sinh, ngài có thời gian thì xem qua một chút.”
“Tiên sinh, công việc của ngài ở thành phố S vẫn thuận lợi cả chứ?” Trần Đức lại hỏi.
“Cũng không tệ.”
Giọng điệu trong lúc nói chuyện của Tần Thiệu lúc đó hình như còn đem theo một chút cười nhạo.
Không nằm ngoài dự tính của Tống Ngạn Thành: Lợi dụng chuyện sai sót trong việc điều chế thuốc lần này của công ty Thiên Lam để gây cản trở, khiến cho danh tiếng của Thiên Lam chịu ảnh hưởng xấu trên thị trường dược phẩm, rồi lại đoạt lấy thành tựu nghiên cứu điều chế thuốc thực sự của Thiên Lam để thành lập nên một công ty điều chế dược phẩm mới, hòng chiếm đoạt cơ hội trước.
Nếu như để Tống Ngạn Thành thành công rồi, nói không chừng đối phương còn có thể lật đổ Thiên Lam, chiếm lĩnh cả thị trường phía Hoa Nam đó nữa.
Chỉ đáng tiếc, Tống Ngạn Thành có thế nào cũng không ngờ rằng, sau khi Tần Thiệu đến thành phố S, căn bản là không hề lo lắng đến chuyện “sai sót trong điều chế thuốc” này.
Tại buổi họp báo, Tần Thị đã trực tiếp lên tiếng chịu toàn bộ trách nhiệm về “việc điều chế thuốc” này.
Điều khiến cho Tống Ngạn Thành càng trở tay không kịp đó là: Sức mạnh trong câu nói của Tần Thiệu, lại khiến cho nhóm nghiên cứu y tế của Thiên Lam công bố ra loại thuốc có công hiệu đặc biệt đã được họ nghiên cứu trong vòng hai năm trời này.
Trong đêm, Tống Ngạn Thành đã vắt óc suy nghĩ để biến tờ đơn thuốc đó trở thành một tờ giấy bỏ đi.
Mới đầu, Tống Thị thành lập công ty dược phẩm ở thành phố S, hoàn toàn là để chèn ép Thiên Lam, số vốn đầu tư bỏ ra trước đó hẳn là không hề nhỏ.
Gây sức ép như vậy, nhưng ngược lại lại trở thành trò cười lớn nhất ở trong giới.
Điều càng mất mặt hơn là chỉ vỏn vẹn trong 10 ngày, dược phẩm Thiên Lam đã nghiên cứu ra một loại thuốc có hiệu quả đặc biệt còn đem lại hiệu quả tốt hơn so với phương thuốc được làm ra trước đó.
Điều này lại ứng với câu nói trước đó của Tần tiên sinh: Để cho chủ tịch Tống học hỏi thật tốt.
——
Biết được sự việc của công ty con Thiên Lam bên đó đã giải quyết êm đẹp, Trần Đức ở bên này tỏ ra vui mừng.
“Nói như vậy thì, tiên sinh ngài sắp quay về rồi?”
“Còn một vài việc tiếp theo cần phải xử lý.” Dẹp yên chuyện rồi, cũng đến lúc phải tính toán nợ nần với người ta một chút rồi.
Ánh mắt Tần tiên sinh hiện lên vẻ lãnh khốc.
Tần Thiệu suy nghĩ một lát, rồi nói: “Có điều cũng sắp rồi, khoảng 10 ngày sau tôi sẽ trở về thành phố B.”
Nghe vậy trong lòng Trần Đức thấy rất vui mừng.
“Vâng thưa tiên sinh, tôi ở bên này sẽ sắp xếp mọi việc ổn thỏa.”
Trần Đức đang nghĩ, ngày mai hắn đến cảnh viên sớm một chút, đem tin tốt này nói cho hai chị em Tô Bối, để hai đứa trẻ không phải ngày ngày mỏi mắt chờ mong người cha đẻ Tần Thiệu này quay về nữa.
Chỉ là, tình tiết trong tiểu thuyết mà Tô Bối luôn lo lắng đã xảy ra, mỗi ngày đều hỏi Trần Đức một lần “Tần Thiệu ở thành phố S có ổn không?'' Việc này đã trở thành một thói quen hằng ngày của cô bé.
“Còn có chuyện gì nữa không?” Tần tiên sinh đột nhiên hỏi.
Trần Đức: Không có chuyện gì cả, hắn đang đợi chỉ thị của tiên sinh xong rồi cúp máy.
“Công ty bên này không có chuyện gì cả, xin tiên sinh yên tâm.” Trần Đức nói.
Tần Thiệu: “Cái khác thì sao?”
Trần Đức: “Mấy công ty khách thời gian này cũng rất an phận, không có động thái gì cả.”
Tần Thiệu: “...............”
Ông có phải là nên đổi trợ lý rồi không.
“Hai đứa bé kia thế nào?” Sau khi trầm mặc mấy giây, Tần Thiệu bèn cất tiếng hỏi.
Nghe thấy vậy, Trần Đức ngây ra: Tiên sinh đang hỏi về tình hình của Tiểu Bối và Tiểu Bảo sao?
Do mấy lần trước báo cáo, lúc hắn nhắc đến tình hình của hai chị em Tô Bối, tiên sinh luôn tỏ ra không quan tâm cho lắm, trong lòng Trần Đức nghĩ có lẽ tiên sinh không thích nghe tới mấy chuyện vặt vãnh về hai đứa trẻ đó.
Vì thế lần này lúc báo cáo, Trần Đức lại đặc biệt không đề cập tới.
Không ngờ, hắn không nhắc mà tiên sinh lại chủ động hỏi rồi.
“Tiểu Bối và Tiểu Bảo vẫn rất ổn”.
Trần Đức nhớ lại một chút, rồi kể lại một lượt một số chuyện trong nhà, còn ở trường của hai đứa trẻ Tô Bối và Tô Tiểu Bảo trong hai ngày nay.
Lúc nói tới mấy chuyện này, không biết có phải là Trần Đức cảm nhận sai rồi không, hình như hắn nghe thấy ở đầu dây bên kia Tần tiên sinh đã bật cười rồi.
“Nói tiếp đi.”
Trần Đức: Hết rồi, cũng chỉ có chuyện xảy ra trong hai ngày này, chuyện trước đó hắn đều đã nói qua với tiên sinh.
Do dự một lát, nét mặt của Trần Đức đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Còn một chuyện, tôi nghĩ là nên báo cáo cho ngài một chút.”
“Chuyện gì?”
''Là chuyện liên quan tới Tiểu Bảo và Tiểu Bối ở vùng nông thôn đó, mấy ngày trước tôi đã phái người đi tìm hiểu về tình hình học bạ của hai đứa trẻ ở huyện Hồng Tinh đó.''
Trần Đức nói đến đây, Tần Thiệu lại không hề nói hay trách cứ chuyện Tần Đức tự ý đi xử lý vụ học bạ của hai đứa trẻ.
“Hai đứa trẻ lúc sống ở đó không được vui vẻ cho lắm......”
Do dự nhiều lần, Trần Đức vẫn nói hết mấy chuyện mình điều tra được đó cho Tần tiên sinh đang ở thành phố S kia.
Kể cả việc hai đứa trẻ vì lý do thân phận mà ở trong thôn luôn bị bắt nạt, ở trong trường thì bị bài xích xa lánh, còn nữa, sau khi Vương bà bà mất, Tô Bối đã nhịn cơm để tiết kiệm tiền, Tô Tiểu Bảo thì chạy đến mấy trung tâm vận tải để nhận bốc hàng thuê cho người ta.
Chỉ là qua điện thoại, Tần Đức không hề nói rõ.
Cho dù là như vậy, nghe Trần Đức nói xong, đáy mắt của Tần Thiệu ở đầu dây bên kia vẫn là một tầng u ảnh mơ hồ, cụp mắt xuống và không hề nói gì.
——
Đầu dây bên này, cầm điện thoại một hồi lâu vẫn không nghe thấy giọng nói của Tần tiên sinh, trong lòng Trần Đức thấy thấp thỏm, nhất thời không nắm bắt được tiên sinh sẽ có thái độ như thế nào đối với kết cục này.
Chỉ là, nói thì cũng đã nói rồi, Trần Đức lại thẳng thắn bất chấp để nhắc tới chuyện học bạ của hai đứa trẻ.
“Bởi vì Tiểu Bối và Tiểu Bảo tạm thời vẫn chưa có hộ khẩu, trường mới không có cách nào làm hồ sơ nhập học được cho chúng, học bạ của bọn trẻ chỉ có thể tiếp tục lưu lại ở trường phía bên huyện Hồng Tinh đó, thế nhưng hai đứa trẻ thật sự không thích hợp để tiếp tục học ở đó nữa...........''
Trần Đức nói một hồi, một lúc lâu sau mới nghe thấy Tần Thiệu bình tĩnh nói ra bốn chữ.
“Đợi tôi quay về.”
Từ trong bốn chữ này của Tần Thiệu, Trần Đức đã nhạy bén nắm bắt được sự tức giận ở trong đó.
——
Thật sự còn có chuyện mà Trần Đức vẫn chưa nói.
Người được phái đi huyện Hồng Tinh còn đem về một đoạn clip, đó chính là đoạn clip bạo hành học đường, mà người ở trong clip đó chính là Tô Bối.
Lúc nhìn thấy đoạn clip đó, toàn bộ sự tức giận trong lòng Trần Đức đã không thua gì việc người thân của hắn bị bắt nạt.
Hiện giờ Tần tiên sinh vẫn còn ở thành phố S, đoạn video đó tạm thời Trần Đức không dám gửi qua cho hắn xem.
——
“Tiên sinh, ngoài ra vẫn còn một chuyện.”
“Nói.” So với trước đó, giọng điệu của Tần Thiệu lúc này rõ ràng là đem theo một tia lạnh lẽo.
Hôm nay trợ lý của lão phu nhân gửi tin nhắn tới, lão phu nhân có lẽ cũng sắp quay về rồi.
Tần Thiệu: “............”
Tần Thiệu: “ Lúc nào quay lại?”
“Hành trình cụ thể vẫn chưa xác định, có thể là vào tuần này rồi.” Nhắc đến chuyện này, Trần Đức lại có chút đau đầu.
Lão phu nhân họ Dương, là mẹ đẻ của Tần tiên sinh, hai mươi mấy năm trước, sau khi lão phu nhân và Tần lão tiên sinh ly hôn thì đã ra nước ngoài định cư.
Mấy năm trước đó, lão phu nhân luôn ở nước ngoài.
Chỉ là mấy năm gần đây, do ở nước ngoài đầu tư mấy hạng mục, mỗi năm lão phu nhân đều sẽ quay về đây ở một thời gian.
Lúc lão phu nhân quay về thì sẽ ở trong cảnh viên của tiên sinh.
Ngoài mấy dự án lão phu nhân đầu tư là dựa vào Tần Thị ra, thì giữa hai mẹ con nhà này thực sự là không thể nói quá nhiều đến tình thân.
Vì vậy, lúc lão phu nhân về nước, tiên sinh sẽ cho người tiếp đãi, còn bản thân hắn thì đi chỗ khác ở, không ở cảnh viên.
Ngày trước lão phu nhân có về hay không, kỳ thực Tần tiên sinh chẳng thèm quan tâm, Trần Đức và Phúc bá cũng không để ý.
Chỉ là tình hình lần này có chút đặc biệt: Tô Bối và Tô Tiểu Bảo cũng ở cảnh viên.
Bà già đó Trần Đức đã từng nói chuyện, thực sự không phải là người dễ dàng để sống chung, nếu như để bà ta nhìn thấy hai đứa trẻ ở trong cảnh viên rồi.
Sẽ xảy ra cảnh tượng gì, Trần Đức không dám nghĩ tới nữa.
. . .