Chương 10: Chúng Ta Khác Loài Thì Làm Sao Yêu Nhau - Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

648236871382489221

Sau khi đưa em trai đến bệnh viện, Trình Cẩn xin số điện thoại của cậu ấy rồi lái xe về nhà.

Cục bông nhỏ ngồi bên cạnh ghế lái, chổng mông về phía Trình Cẩn.

Không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, những lời nói của em trai khiến Hà Nhất Phàm cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám đối mặt với Trình Cẩn.

Vô duyên vô cớ gọi người ta là anh rể, không những vậy, thằng ngốc kia còn nhẫn tâm tiết lộ khuynh hướng tình dục kì lạ của anh nó.

Con thỏ lén lút quan sát Trình Cẩn nhưng lúc này, nó lại được chứng kiến bộ dạng vô cùng vui vẻ của gã đàn ông kia.

Đôi tai của con thỏ khẽ động đậy, dĩ nhiên là nó cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sự im lặng của cục bông nhỏ khiến Trình Cẩn cảm thấy rất kì lạ: “Đừng nhìn nữa, cậu đã nhìn đến mức thủng cả tấm đệm trên xe của tôi rồi kìa”.

“Gru… gru…” – Khóe môi của con thỏ khẽ run rẩy.

“Có chuyện gì vậy?” – Trình Cẩn nhíu mày, trên xe không có ipad nên chúng ta không thể trò chuyện với nhau.

“Gru…” – Con thỏ cào mạnh lên cánh tay của Trình Cẩn một cái.

“Giận rồi à?” – Trình Cẩn hỏi.

Cục bông nhỏ xoay người, không thèm quan tâm đến Trình Cẩn.

Trình Cẩn nắm chặt bánh lái, nghiêng người ôm lấy cục bông nhỏ rồi đặt nó lên đùi.

Hành động này khiến con thỏ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nó giận dữ, “Gru… gru…” vài tiếng.

Nè, lái xe phải cẩn thận chứ, tôi vừa bị tai nạn giao thông đó.

Dĩ nhiên là Trình Cẩn không thể hiểu được lý do vì sao cục bông nhỏ lại tức giận, chẳng lẽ nó lo lắng về việc không thể tỉnh lại sao? Vừa nghĩ đến đây, Trình Cẩn vội vàng lên tiếng: “Ngoan nào, đừng lo lắng, cậu nhất định sẽ tỉnh lại mà, tôi sẽ giúp cậu”. Đột nhiên, Trình Cẩn nhớ đến nội dung chủ đề mà cục bông nhỏ đã post lên baidu vào tối hôm qua, chắc chắn là bộ dạng quỳ lạy Mặt Trăng của Thù Thù rất đáng yêu.

Lời nói của Trình Cẩn khiến Hà Nhất Phàm nhận ra rằng bộ dạng lúc nãy của cậu quả thật là rất khác người.

Con thỏ chỉ vào bánh lái: mau tập trung lái xe đi.

Trình Cẩn mỉm cười, vừa cầm bánh lái vừa nói: “Chẳng lẽ cậu cũng muốn học lái xe sao?”.

Cục bông nhỏ trợn trừng hai mắt, cầm thú, trí tưởng tượng của anh phong phú thật đó.

Âm thanh du dương cùng không khí mát mẻ bên trong chiếc xe khiến cục bông nhỏ cảm thấy vô cùng thoải mái, nó ngáp một cái, lăn qua lăn lại nhằm tìm ra tư thế thoải mái rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Khóe môi của Trình Cẩn khẽ cong lên, hi vọng rằng Hà Nhất Phàm sẽ nhanh chóng tỉnh lại, bộ dạng giận dữ của cậu ấy nhất định sẽ rất đáng yêu. Bên cạnh đó, Trình Cẩn là một thương nhân, dĩ nhiên là hắn không chấp nhận việc làm ăn thua lỗ, xem ra mình phải nhanh chóng tìm cơ hội dụ dỗ Thù Thù kí tên vào bản hợp đồng kia, còn về phần lợi nhuận, sau khi cậu tỉnh lại, tôi sẽ bắt đầu tính toán.

Khi về đến biệt thự, cục bông nhỏ vẫn còn ngủ say, Trình Cẩn lo lắng rằng việc nhiệt độ đột ngột thay đổi sẽ khiến nó bị cảm cúm, hắn vừa ôm cục bông nhỏ vào lòng vừa nghĩ đến việc sẽ mua cho nó một vài bộ quần áo, Thù Thù mặc quần áo nhất định sẽ rất… à… rất gợi cảm.

Bên trong biệt thự, dì giúp việc vẫn còn đang dọn dẹp, Trình Cẩn chào bà một tiếng rồi vội vàng bước vào nhà bếp, đổ một ít thức ăn dành riêng cho thỏ vào trong chiếc đĩa rồi chọt chọt vào mông của cục bông nhỏ.

Cục bông nhỏ nhíu mày, lăn qua lăn lại nhằm tránh ngón tay đang quấy rầy giấc ngủ của nó, một lát sau, cuối cùng Trình Cẩn cũng đạt được thành công trong việc đánh thức con thỏ, cục bông nhỏ trừng mắt, “Gru… gru…” vài tiếng, cầm thú, anh không thể để yên cho tôi ngủ à?

Trình Cẩn đẩy đĩa thức ăn về phía cục bông nhỏ: “Mau ăn đi”.

Con thỏ nhìn đĩa thức ăn đang nằm trước mặt bằng một ánh mắt mang đầy vẻ kinh ngạc, một lát sau, nó lại nhìn về phía Trình Cẩn, chẳng phải lúc nãy tôi đã ăn rồi sao?

Trình Cẩn vuốt cằm, nhanh chóng giải thích: “Nếu cậu muốn chết vì ăn quá nhiều thịt thì tôi không có ý kiến gì đâu”.

Cục bông nhỏ cố gắng tưởng tượng những viên thức ăn dành riêng cho thỏ kia chính là gương mặt của Trình Cẩn.

Tận mắt chứng kiến bộ dạng ngoan ngoãn ăn thức ăn của cục bông nhỏ, Trình Cẩn lại chọt chọt vào mông của nó vài cái: “Ăn xong thì đến phòng ngủ với tôi”. Việc kí tên cần phải được thực hiện càng sớm càng tốt.

Một lát sau, Trình Cẩn cầm một tờ giấy bước vào phòng ngủ, cục bông nhỏ không thể hiểu được lý do vì sao thằng cha kia lại vui vẻ đến mức như vậy. Đến khi Trình Cẩn ngồi xuống, con thỏ tò mò nhảy về phía trước, cố gắng đọc những dòng chữ được viết trong tờ giấy.

Trình Cẩn nhìn về phía cục bông nhỏ rồi nở một nụ cười mang đầy vẻ dịu dàng nhưng Hà Nhất Phàm lại bị nụ cười kia dọa hoảng sợ đến mức bộ lông dựng đứng cả lên.

Thằng… thằng cha này đang làm gì vậy? Con thỏ lui về phía sau vài bước, nếu trong tờ giấy đó ẩn chứa bí mật thì tôi không xem là được, tại sao anh lại mỉm cười một cách đáng sợ như vậy?

Trình Cẩn mỉm cười, đặt tờ giấy trước mặt cục bông nhỏ: “Đọc xong thì kí tên vào đây”.